Cửu Thiên Hồng Đồ

Chương 48: Thiên Sư Tới Cửa



Đàm Phi cật lực nhắm hướng Bắc chạy như chó nhà có tang, hai lần sử dụng đến Địa Hành Phù, ba lượt kích phát Thần Hành Phù, lại triển cả thủy độn mỗi khi qua một đầm lầy nào đó, chủ yếu là triệt đi khí tức và mùi vị trong không khí. Bôn tẩu nguyên một ngày đêm mà chưa thấy truy binh đuổi tới, gã tạm yên lòng tìm một khoảng đồi núi rậm rạp nghỉ ngơi hồi sức. Mạnh Cực đã qua cơn phong hiểm nhưng khí tức vẫn còn rất yếu ớt, gã để nó nằm một chỗ rồi lượn lờ quanh đó tìm hiểu địa hình địa vật.

Cảnh quan nơi đây vẫn vậy, chẳng có gì khác biệt so với chỗ ở trước, vẫn là đầm lầy và thảm thực vật phong phú, đến đất đá cũng vẫn mang màu sắc đó. Chỉ có điều chỗ này trông có vẻ hoang sơ hơn mà thôi.

Chiếu theo địa hình địa vật trên bản đồ Cô Thiên, vùng nhiều đầm lầy và hoang sơ dạng này chỉ có thể là Cát Tiên Sâm Lâm, Cát Tiên sâm lâm vô cùng rộng lớn chiếm gần một nửa diện tích Nam Hồ Bối Châu, lại ở trong đó có rất nhiều bộ tộc thần bí, chẳng bao giờ giao tiếp với bên ngoài. Nếu đúng như dự đoán, gã chỉ cần tìm đến trung tâm Nam Hồ Châu, dùng Tinh Thạch mua lấy một danh ngạch Truyền Tống là có thể đến Bắc Côn Lăng Châu. Nhưng gã vẫn chưa muốn rời nơi này, gã cần củng cố thêm tu vi và một số thủ đoạn cần thiết.

Sau gần nửa ngày tìm kiếm, Đàm Phi đã xác định được chỗ trú ẩn mới. Liệt Không Đao, Bạch Kim Toản lại có cơ hội đục khoét, một động phủ mới với đầy đủ công năng được hoàn thành. Cảm Ứng Bát Phương và Quán Vụ Trận một lần nữa được bố trí nghiêm mật, và chúng có vẻ rất hữu dụng mỗi khi gã phải chịu cảnh nếm mật nằm gai nơi rừng rú. Vu Hồn vẫn làm nhiệm vụ cảnh giới, nó đã được nạp đầy Tinh Thạch, lầm lũy huyền phù như bóng ma trong tầng tầng bạch vụ.

Dị thú Mạnh Cực đang trong quá trình hồi phục, Đàm sắp xếp cho nó một tĩnh thất riêng biệt, chờ khi hồi phục sẽ thả đi. Cuộc đụng độ với đám Pà Then tộc vừa rồi,

cũng là sự cảnh tỉnh về lai lịch của thú này. Biết đâu những lời mấy người kia nói ra lại là sự thật, Mạnh Cực chính là linh thú được Pà Then thuần dưỡng. Nếu đó là sự thật, quả thực gã đã gặp rắc rối to rồi.

Tiếp đến, Đàm đem số chiến lợi phẩm ra kiểm kê. Hai gã nam nhân bị hãm trong Đẩu Chuyển Tinh Di có bao nhiêu bản lĩnh đã xuất ra hết, tất cả pháp khí đều bị hủy hoại dưới cơn mưa sao băng, tài sản còn lại chỉ vỏn vẹn chỉ gần ngàn Tinh Thạch, một số thư tịch tạp nham chỉ mang tính chất tham khảo cùng vài bình đan dược trị thương phổ thông.

Nhẫn trữ vật thu từ Then Mị cũng toàn đồ đạc của của nữ nhân, tài sản khả dụng là bảy trăm Tinh Thạch cùng vài món pháp khí không vừa mắt với gã. Điểm đáng chú ý nhất có lẽ là một cuốn thư tịch cổ rất dày có tựa đề Hải Thượng Y Thang, nội dung đương nhiên diễn giải về thuật Luyện Đan, trị bệnh và một số Đan Phương mang tính chất phụ trợ. Đàm tự nhận không có thiên phú để trở thành Đan Sư, vậy nên thư tịch này chẳng khác miếng gân gà đối với gã. Tuy nhiên, không có thiên phú thì sao chứ? Chí ít cũng cần giữ lại nghiên cứu để bổ sung kiến thức, kiến thức đối với gã là một thứ tài sản vô cùng giá trị, nó đã giúp ích cho gã rất nhiều kể từ khi chập chững bước những bước đầu tiên trên tiên lộ.

Như vậy là gã đang có trong tay khoảng một vạn bốn ngàn Tinh Thạch, một con số khá là ấn tượng. Những dự án đang manh nha trong đầu gã sẽ cần đến rất nhiều Tinh Thạch, gã cần phải chắt chiu và tích cóp nhiều hơn nữa.

...

Đúng như dự tính của Đàm Phi, sau khi gã rời khỏi chiến địa hơn nửa canh giờ, một Phi Chu dài gần mười trượng phá không mà đến. Đứng ở mũi thuyền là một nữ nhân xinh đẹp nóng bỏng, mặc dù đã đeo mạng che mặt nhưng cỗ thân thể của nàng vẫn toát lên sức hút ma mị, phong tình vạn chủng. Phía sau mỹ nữ lố nhố bảy nhân ảnh tu sĩ, họ đều có tu vi từ Thượng Linh Sư trở lên.

Phi Chu lơ lửng trên khoảng đất bị cày xới tơi tả và vẫn vương lại mùi khói lửa. Hai tên Đại Linh Sư rời khoang thuyền bay vòng quanh điều tra tìm kiếm một hồi. Một tên quay trở lại mạn thuyền hướng ma mị nữ nhân cung kính bẩm báo:

- Đại Tư Tế! Chỗ này đích thị vừa có giao đấu, một chút khí tức của Thánh Nữ và huynh đệ họ Sèn vẫn còn vương lại. Không biết là đã vẫn lạc hay bị địch nhân bắt đi, mong đại nhân ngài minh xét!

Nữ nhân vẫn an nhiên lạnh lùng trên mũi thuyền, ánh mắt chớp động dị quang, nàng lên tiếng:

- Chúng chết cả rồi, hung thủ chỉ là một người, lại là đồng giai cùng ba kẻ xấu số kia, hắc hắc… thú vị rồi đó nha!

Dừng lại một hơi, nàng nói tiếp như thể chỉ để cho bản thân mình nghe:

- Gia hỏa này cũng giảo hoạt ghê, dùng cả Hỏa Độn và Thủy Độn bỏ trốn ngay sau khi gây án… Ai nha! Có chút khí tức quen thuộc, bản tọa phải đích thân xuất mã thôi.

Đám lâu la nghe vậy đều tỏ vẻ không hiểu, một gã đánh bạo liền hỏi:

- Bẩm đại nhân! Chúng vãn bối ngu muội chưa hiểu hết ý tứ, mong ngài giải thích một hai!

Đại Tư Tế trả lời băng lãnh:

- Có chút huyền cơ, nói các ngươi cũng không hiểu. Còn về ba kẻ kia, chúng chết vì quá ngu ngốc, động vào kẻ không nên dây vào. Thánh Nữ chết rồi thì tuyển Thánh Nữ mới, ta cũng không có hứng thú với dạng nữ nhân ‘ngực to não phẳng’ như nha đầu Then Mị. Bản tọa còn có việc phải xử lý, các ngươi cứ phản hồi nội tộc trước.

Nói xong, nàng huyền phù rời khoang thuyền, thân ảnh mờ dần rồi hóa thành một đốm sáng phá không bay đi. Đám tộc nhân chỉ biết nhìn theo chưng hửng, một gã Đại Linh Sư dường như có địa vị cao nhất ra hiệu cho toàn bộ rút lui.



Vừa ổn định động phủ mới, Đàm Phi cũng chưa có vội vàng bắt tay vào việc gì. Đang ngồi trong luyện thất tính toán kế hoạch chế đồ bảo mệnh khi đụng độ tu sĩ cao cấp, Bát Phương trận chợt vang lên tiếng "tinh tinh" cảnh báo, ý nghĩ xoay chuyển, chả có lẽ truy binh tới nhanh đến vậy? Trên đường đào tẩu, gã đã làm ra rất nhiều chiêu trò, thậm chí tiêu tốn vào đó vài chương thượng phẩm phù lục, đến Đại Linh Sư còn không thể truy tung, đây chắc chỉ là sự trùng hợp.

Gã định rời động phủ để ra ngoài kiểm tra, bỗng không khí trong luyện thất cô đặc dần, một khối uy áp vô cùng lớn phủ xuống thân thể gã, thứ áp bách này gã chưa từng được nếm trải, nó còn khủng bố hơn rất nhiều so với uy áp từ những vị Đại Linh Sư gã đã từng gặp như đám trưởng lão tại Tử Huyền Môn. Còn chưa kịp thở ra Đàm đã nghe thấy tiếng nữ nhân băng lãnh ngay bên tai:

- Tiểu tử! Phải chăng trong lòng có quỷ nên nháo nhác như vậy?

Đầu váng mắt hoa, hô hấp khó khăn, nhịp tim nhảy loạn, Đàm Phi ngồi phịch xuống đất. Gã thều thào không ra hơi:

- Tiền bối! Có gì từ từ nói, chẳng hay tại hạ đã làm gì sai trái?

Một thân ảnh nữ nhân kiều diễm uyển chuyển bước vào trong động phủ, trên tay nàng còn tung tẩy một khô lâu với hai quang điểm trong hốc mắt, Quán Vụ Trận và Vu Hồn thực chẳng khác gì trò hề đối với nàng. Nữ nhân này chính là Đại Tư Tế, chỉ có điều lúc này nàng không đeo mạng, để lộ khuôn mặt đẹp kiều mị khó diễn tả, y phục đơn giản để lộ làn da trắng nõn cùng những đường cong cân đối khiến nam nhân nào trông thấy cũng nảy sinh dị tâm. Nàng bước đến bên cạnh Đàm Phi, thấy gã đang vật vã với uy áp từ chính mình phát tiết thì chỉ nhếch môi cười vũ mị, dường như việc hành hạ gã thanh niên mặt sẹo kia sẽ làm cho tâm trạng nàng thoải mái hơn thì phải.

Nữ nhân tự tiện ngồi vắt vẻo lên thạch án, bộ dáng khá là ‘khiêu khích’ mời mọc, ánh mắt tà dị đánh giá Đàm Phi, nàng từ tốn:

- Điều sai trái…!? Hắc, rất sai trái nha! Tội ngươi lớn lắm, dám đồ sát tộc nhân Pà Then, trong đó có cả đương kim Thánh Nữ, tiếp tay cho Thánh Thú Mạnh Cực chạy thoát. Chỉ chừng ấy lý do cũng đủ để bản tọa băm ngươi thành vạn đoạn, trừu hồn luyện phách cho tiểu tử ngươi vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Đàm Phi lúc này đã nằm bẹp như con gián dưới mặt đất, gã thở hổn hển không còn ra hơi. Vậy truy binh không còn là cấp độ Đại Linh Sư như gã thầm tính, nữ nhân ma mị xuất hiện ở đây đương nhiên phải ở cảnh giới Thiên Sư rồi. Nếu như đã để một tên quái vật Thiên Sư nhìn trúng, cuộc đời gã coi như xong, không có hy vọng đào tẩu, cũng chẳng có cơ hội phản kháng. Đàm thở hổn hển:

- Tiền bối! Mạnh Cực Thú tự tiện chạy vào động phủ của vãn bối, ba vị tộc nhân kia đuổi đến, cũng không có cấp cho tiểu nhân chút mặt mũi nào, họ đòi lấy mạng vãn bối ngay tắp lự, vãn bối chỉ là tự vệ chính đáng.

- Tiểu tử ma lanh, miệng lưỡi cũng giảo hoạt lắm. Tạm thời cho ngươi nợ một mạng, đứng dậy đi!

Áp lực được nới lỏng đôi chút, Đàm Phi đã có thể tự đứng dậy. Tuy nhiên, đứng trước một tồn tại cấp Thiên Sư, mạng nhỏ của gã có thể bị tước đoạt bất cứ lúc nào. Gã đứng qua một bên với bộ dạng khá thành thật, nhưng không thể hiện sự xu nịnh như mấy kẻ hèn nhát. Kể cũng lạ, mới đó còng dọa nạt rất là khủng bố, vậy mà có vẻ như nữ nhân kia không muốn chơi đùa nữa, hẳn là trong này có ẩn chứa huyền cơ.

Đại Tư Tế vỗ nhẹ vào túi da đeo bên hông, từ trong miệng túi bay ra một lằn khói xanh lục, sơn động bỗng nhiều ra thêm một con rắn xanh ba đầu cực kì dữ tợn, cổ rắn còn có thêm lớp màng xòe rộng như chiếc quạt. Da đầu Đàm tê dại, kia chẳng phải yêu thú cấp ba Lục Tích Tam Đầu Xà nổi tiếng hung hãn đó sao? Nếu bị cả sáu con mắt của nó mê hoặc, nạn nhân sẽ hóa thành tượng đá, chưa kể độc dịch Hủ Cốt của yêu này, nói chung là tu sĩ cùng giai không phải đối thủ của nó. Yêu Xà thè lưỡi liếm láp không khí trông rất tởm, nó từ từ trườn đến sát bên Đàm Phi khiến gã nổi hết da gà, pháp lực nhộn nhạo quay cuồng như muốn ói. Tuy Xà Yêu làm ra vẻ dọa dẫm gã, nhưng thẳm sâu trong đôi mắt màu hổ phách ẩn ẩn sự kiêng kị không hề nhỏ, có lẽ nó đã cảm nhận được huyết mạch Thần Thú Hỏa Kỳ Lân đang chảy trong huyết quản gã mặt sẹo.

Thấy nét hoảng hốt trên gương mặt Đàm, nữ nhân tuyệt sắc tiếp tục cất giọng lạnh như băng:

- Nghe ta hỏi đây! Nếu trả lời sai nửa câu, một kích tất sát… Ngươi đến từ đâu, có liên quan gì với Đặng Thăng Bình?

Đàm Phi choáng váng, Đặng Thăng Bình phải chăng là gã Mặt Ngựa? Lúc gã bị giam hãm trong sơn động, có từng nghe Ả Đen gọi Mặt Ngựa là Đặng huynh. Với những tình huống dạng này, tốt nhất là nên thành thật. Đàm Phi không quanh co mà thở dài trả lời thẳng thắn:

- Vãn bối là người ở Già Thiên đại lục, vô tình bị truyền tống đến đây, và đang loay hoay tìm cách phản hồi cố hương. Còn về gã Đặng Thăng Bình, phải chăng tiền bối muốn nói đến nam nhân có nhận dạng khuôn mặt giống như mặt ngựa?

- Đúng thế… ngươi quan hệ thế nào với hắn? - Nữ nhân vẫn lạnh lùng.

Đàm nhắm mắt hồi tưởng lại cố sự hơn mười năm trước, gã từ tốn kể lại:

- Hơn mười năm trước, vãn bối bị Mặt Ngựa bắt đi, cùng với ba trẻ khác. Hắn còn có một ả đồng bọn da đen như nhọ nồi… hai người này không hiểu vì lí do gì mà trở mặt với nhau rồi đồng quy vu tận, đúng lúc đó có hai vị Đại Linh Sư giết đến…

Cách kể chuyện của Đàm Phi khá lôi cuốn, nữ nhân dù định lực cực cao nhưng vẫn phải bụm miệng cười nhẹ. Nàng đã tiếp tục hỏi, ngữ khí đã có phần hòa hoãn:

- Ngươi tên gì?

- Huyền Tử!

- Bố láo… Huyền Tử chỉ là biệt danh, họ tên thật?

- Vãn bối họ Đàm tên Phi.

Nữ nhân đã điều chỉnh lại khí tức, lúc này tu vi của nàng như có như không, hệt như phàm nhân vậy. Uy áp phủ xuống thân thể Đàm cũng không còn, gã vội lách mình tránh thật xa đầu Yêu Xà gớm ghiếc, đứng một bên không dám ho hoe động tĩnh gì.

Nữ nhân đã thu lại địch ý, nàng nhìn gã đánh giá lại một hồi rồi buông lời:

- Ngươi biết lý do tại sao đến giờ này ta chưa có lấy mạng ngươi không?

Đàm lắc đầu.

Nữ nhân nhếch môi xinh cười cười vô cùng kiều mị:

- Bởi vì kể từ lúc này, ngươi là thuộc hạ của ta, cũng như Đặng Mặt Ngựa, người tiền nhiệm của ngươi.

Đàm Phi nghe xong phát hoảng, bỗng dưng ở đâu ra ả đàn bà tự nhận mình là thượng cấp của gã, ý niệm xoay chuyển tính kế, có lẽ bắt nguồn từ chiếc vòng tay cẩm thạch đen đúa gã vẫn luôn mang trong người, chỉ có mang thứ đó bên mình mới bị ả đàn bà kia truy tung đến tận cửa. Gã vẫn làm ra vẻ khó hiểu:

- Tiền… tiền bối…! Vãn bối vẫn chưa hiểu chuyện gì cả, mong ngài giải thích một hai.

Nữ nhân vẩy tay ra hiệu, Yêu Xà uốn éo trườn về ngoan ngoãn nằm dưới chân nàng. Nàng vung ngọc chỉ lên, một sợi tinh ti mỏng manh bắn thẳng vào thân thể Đàm Phi, vòng tay hắc ám cất giấu trong người gã bắt đầu nóng lên, nó tự luồn lách thoát ra khỏi thân gã, huyền phù trôi lơ lửng giữa sơn động. Giọng nữ nhân kiều mị cất lên lảnh lót:

- Thủ đoạn đào tẩu của tiểu tử ngươi rất hiệu quả, nhưng ngươi không ngờ được thứ này đã giúp bản tọa tìm được ngươi…

Dừng một hơi, nàng tiếp tục:

- Ngươi biết gì về Thông Thiên Giáo? Và vật này đại diện cho cái gì không?

Đàm Phi lục tung trong trí nhớ, gã hàm hồ nói:

- Tiểu bối chỉ biết chút ít về Thông Thiên Giáo, nói ra chỉ sợ tiền bối chê cười.

- Biết được là tốt, vậy ngươi kể ra xem nào!?

Đàm Phi ngập ngừng:

- Thông Thiên Giáo là giáo phái thần bí nhất Vân Lam Giới, các thành viên cũng thập phần bí ẩn, đa số là Ma Tu. Vạn năm trước, Thông Thiên Giáo thất bại trong Vạn Tiên Chiến Kỷ, từ đó họ rút lui vào bóng tối và lại càng trở nên bí ẩn hơn nữa. Còn về chiếc vòng tay kia, tiểu bối hoàn toàn không biết gì, chỉ là vô tình có được khi Đặng Thăng Bình vẫn lạc, lúc đầu còn cho rằng nó là một thủ trạc trữ vật, hiện tại chắc không phải rồi, mong tiền bối khai sáng cho…

- Hết Chương 48 -