Sáng sớm ngày hôm sau, khi trời còn tờ mờ sáng, khách quán Tử Huyền Môn dần trở nên huyên náo. Môn nhân ra vào tấp nập, già có trẻ có, đều là những bước chân vội vã. Họ mang theo rất nhiều tiểu tử, có vẻ như đều là con em trong nhà, người thì cưỡi phi chu, kẻ lại ngự pháp bảo, tất cả đều nhắm hướng trung tâm Tử Huyền mà rời đi.
Đàm Phi đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Điền Khởi Nguyên xuất hiện, lão đưa cả bọn rời khỏi khách quán trên một phi chu nhỏ hơn cái của Phương Anh hôm trước. Lúc dọc đường, họ Điền có giải thích; Do tình thế thay đổi nên tông môn tổ chức Khai Môn Tuyển Trạch sớm hơn dự định một tháng. Theo như lời lão nói, bất kỳ cá nhân nào, dù thiên tư tuyệt thế hay thấp kém hạ đẳng, tất cả đều phải đứng trước Nghiệp Cảnh Đài để xác nhận tư chất và thân phận nếu muốn ra nhập Tử Huyền Môn. Có điều, sáng nay sắc mặt lão không vui, nhất là khi nhìn về phía Trần Hoài Ngọc và Lý Khánh Tiên.
Sau gần hai khắc thời gian, phi chu tiếp cận ngọn chủ sơn Ma Thiên Phong, ngọn núi cao nhất trong Ma Thiên Lãnh và cũng là trung tâm của Tử Huyền Môn. Lưng chừng núi là một quảng trường rộng lớn lát toàn bằng tinh cương thạch, mây trắng lững lờ trôi khắp sườn núi, tạo cảm giác như người đi trên sân đang cưỡi mây vậy. Phía trên cao một khoảng là ngôi chủ điện toát lên phong cách cổ xưa với mái hiên cong vút, đây là nơi diễn ra rất nhiều hoạt động quan trọng, là đầu não của Tử Huyền Siêu Cấp Tông Môn.
Điền Khởi Nguyên thu hồi phi chu, lão dắt đám trẻ đi xuyên qua quảng trường, tiến thẳng đến tòa chủ điện hùng vĩ kia. Có rất nhiều môn hạ giống như Điền, cũng mang theo một tốp tiểu tử tiến nhập đại điện, họ gặp lão kẻ thì cung kính, người thì gật đầu rồi đi thẳng. Đàm Phi đi đến cửa đại điện, nó ngước mắt nhìn lên, tấm biển lớn khắc hai chữ 'Tử Vân' theo lối cổ triện, lại đang tán phát kim quang thập phần thần kỳ. Điền Khởi Nguyên lập tức giới thiệu:
- Đây là Tử Vân Điện, trung tâm chính trị và ngoại giao của bản môn!
Bên trong điện Tử Vân là một đại sảnh lớn, trong sảnh giờ đã lít nhít hơn bốn trăm tên tiểu tử đều mang vẻ mặt ngơ ngác nhưng không kém phần cuồng nhiệt.
Sâu trong cùng có ba bức tượng khổng lồ bằng đá xám. Pho tượng chính giữa là một trung niên râu ba chỏm dài ngang ngực, một tay vắt ra sau lưng, một tay cầm trường kiếm để trước ngực, dáng vẻ bễ nghễ coi thường chúng sinh. Pho tượng bên trái là một đại hán râu xồm để mình trần, trên đầu mọc ra hai sừng trâu cong cong, hai tay cầm cự phủ bộ dáng rất dữ tợn. Pho tượng bên phải làm Đàm Phi ngẩn ngơ một hồi, bức tượng miêu tả một thiếu nữ có phong thái hệt như tượng thờ Thành Hoàng ở Vĩnh Xuân Thôn, vẫn là dáng vẻ kiêu sa thoát tục, chân trần đạp trên phiến thanh diệp, sự khác biệt chỉ là khuôn mặt thiếu nữ nơi đây thanh kỳ trẻ trung và vận y phục Tử Huyền Môn.
Ngoài ba pho tượng là điểm nhấn, phía dưới cũng chỉ bày biện một hàng ghế lớn chế tác từ gỗ Tử Đàn có niên đại cổ xưa, lác đác đã có một vài người an tọa, trong đó có cả vị Phương Anh 'thần tiên'.
Chính giữa đại sảnh được bày ra một bệ đá hình bát giác chu vi hơn 10 thước, mỗi góc của bệ đá đều cắm một cây tinh kỳ hình tam giác nhỏ cỡ bàn tay, khá giống với những cây tinh kỳ mà tên Mặt Ngựa từng sử dụng. Tám cây tinh kỳ này tỏa ánh sáng le lói, dệt lên một vòng bạch quang mờ mờ tựa như chiếc lồng hình bán nguyệt úp lên bề mặt bệ đá. Một mặt bích của bệ đá khảm năm viên ngọc ngũ sắc gồm Vàng - Trắng - Lục - Đỏ - Lam, được sắp xếp theo phương vị ngũ hành.
Điền Khởi Nguyên phân phó:
- Lát nữa khi Đại Điển bắt đầu, lần lượt các người sẽ bước lên Nghiệp Cảnh Đài kia để thụ lễ với bản môn, nhớ là dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng có làm điều thất thố!
Tay lão tuy chỉ về phía bệ đá hình bát giác, nhưng mắt lão lại đảo qua Đàm Phi đầy phức tạp. Lũ trẻ "Dạ" ran không trần trừ. Dặn dò thêm một hồi, Điền Khởi Nguyên ly khai đại sảnh, trở về hàng ghế phía trong rồi ngồi xuống cạnh Phương Anh nhắm mắt dưỡng thần.
Người đến thưa dần, có vẻ sắp đến giờ hoàng đạo, đại sảnh gần như chật kín rồi. Từ hậu viên đi ra một đoàn môn nhân trẻ tuổi, họ bắt đầu sắp xếp đám tiểu tử đang nhốn nháo trong đại điện thành hàng lối quy củ. Khi trật tự đã được ổn định, cũng là lúc tất cả các vị Trưởng Lão ngồi đầy hàng ghế, duy chỉ có chiếc ghế chủ tọa ở chính giữa là bỏ trống, toàn trường im phăng phắc.
Một hồi khánh ngọc đinh đương vang vọng, kèm theo tiếng hô dõng dạc:
- Chưởng môn Vương Tâm Hạc tới!
Toàn bộ đám trưởng lão đang yên vị trên ghế đều đứng dậy nghiêm nghị. Từ trong hậu đường bước ra một bạch phát lão giả tầm lục tuần, khí độ cực trầm ổn bất phàm. Lão vận trường bào màu Huyền Hoàng, trước ngực trái thêu đồ án song kiếm hợp bích, đấy là y phục riêng của nhân vật chấp chưởng Tử Huyền Môn. Lão giả thư thái đi đến trước ghế, giơ tay làm hiệu cho mọi người trật tự, cất tiếng trầm ấm tuy nhỏ nhưng vang vọng ngay bên tai mọi người trong đại sảnh:
- Chư vị! Hôm nay ngày lành tháng tốt, Tử Huyền Môn chúng ta cử hành đại lễ Khai Môn Tuyển Trạch sớm hơn dự định một chút, đây cũng là do một số nguyên nhân khách quan, mong chư vị đạo hữu gần xa lượng thứ. Thay mặt chúng môn hạ Tử Huyền Môn, Vương mỗ tuyên bố bắt đầu đại lễ.
Tiếng khánh ngọc lại vang lên, đám môn nhân trẻ bắt đầu hướng dẫn từng tiểu tử đi lên Nghiệp Cảnh Đài thụ lễ.
Người đầu tiên là một bé trai cao lênh khênh, có thể vì phải lên đầu tiên nên hắn tỏ ra rất căng thẳng, bước chân liêu siêu vấp vào nhau suýt té ngã. Cao Kều đi đến gần bệ đá, còn lúng túng chưa biết phải làm gì tiếp theo, chợt một môn nhân trẻ gần đó bước ra, đưa cho gã một viên cầu trong veo lớn cỡ trái cam, và thì thầm hướng dẫn hắn một vài câu.
Cao Kều bước lên đứng vào trung tâm Nghiệp Cảnh Đài, hai tay ôm viên cầu trước ngực. Chỉ thấy màn sáng trên bệ đá kêu 'ông ông' vài tiếng, năm viên ngọc ngũ sắc nhá lên liên hồi rồi tắt ngúm. Đám tiểu tử bên dưới đều há hốc mồm, gần nghìn con mắt đổ dồn về phía Nghiệp Cảnh Đài, toàn trường im phăng phắc.
Bỗng ba viên ngọc Trắng - Lam và Lục khảm trên mặt bích sáng lên.
Vị môn nhân đứng cạnh bệ đá hô lớn:
- Tam Linh Căn... thông qua!
Đám trưởng lão ngồi trên ghế đều không có phản ứng gì, vài vị còn lim dim đôi mắt như sắp ngủ gật, trong khi đám trẻ bên dưới nhao nhao nghị luận.
Cao Kều bước ra khỏi bệ đá với vẻ mặt hoan hỉ, có vẻ như đã chút được một gánh nặng, hắn được một môn nhân khác hướng dẫn đứng qua một bên chờ đợi.
Người tiếp theo là một bé gái, em này còn nhỏ hơn cả Phạm Nhã Kỳ, bé gái rụt rè bước lên bệ đá, làm y trang tên cao kều vừa rồi. Năm viên ngọc nhấp nháy theo quy luật khác với lần trước, cả năm viên sáng lên rồi viên màu Đỏ tắt ngúm, môn nhân đứng dưới tiếp tục xướng lên:
- Tứ linh căn... Biến Dị Băng Linh Căn, thông qua!
Toàn trường nổ ra một trận oanh động, mấy vị trưởng lão vừa rồi còn nhắm mắt dưỡng thần, bây giờ đã có vài vị nhấp nhổm tỏ ra phấn khích nghị luận cùng nhau. Chưởng môn Vương Tâm Hạc thì vuốt râu gật gù ra vẻ rất hài lòng.
Bé gái Băng Linh Căn cũng được dẫn đi nhưng đứng ở một chỗ khác Cao Kều.
Tiếp đến là một bé trai ăn vận hào hoa ra dáng công tử con nhà đại phú, hắn nghênh ngang vẻ đầy tự tin bước lên Nghiệp Cảnh Đài. Lần này màn sáng phát ra tiếng ông ông nhưng ngọc ngũ sắc im lìm không nháy sáng, sau bốn nhịp thở thì tiếng môn nhân cạnh bệ đá cất lên:
- Không có linh căn... Phế!
Công tử hào hoa như rơi xuống vực sâu, ủ rũ bước khỏi Nghiệp Cảnh Đài, được một môn nhân khác dìu đi đứng riêng một chỗ.
Giờ đây, Đàm Phi đã hiểu triệt để từ "Phế" trong lời nói của Phương Anh cô cô. Nó bắt đầu cảm thấy hoang mang, trán vã hết mồ hôi, đôi môi trở nên khô khốc, phải đưa lưỡi liếm môi hoài. Lý Khánh Tiên đứng cạnh dường như nhìn ra tâm trạng của Đàm, hắn vỗ vỗ vào vai động viên người bạn nhỏ.
Đám tân môn hạ cứ từng người, từng người một bước lên đài Nghiệp Cảnh, đại đa số là tam linh căn, lác đác có thêm vài tứ linh căn cùng dị linh căn, mà mỗi khi xuất hiện Biến Dị là đại điện lại nhộn nhạo lên một hồi. Những người không có linh căn hoặc một, hai linh căn đều bị đưa đến đứng chung cùng gã công tử sang trọng, số này cũng không phải ít. Một tiểu tử răng vẩu đứng sau Đàm Phi cho biết, một số quan lại hoặc đại phú hào ở các quốc gia lân cận địa giới Tử Huyền Môn, có chút sơ giao với tông môn cũng cầu may gửi gắm con em đến, bù lại họ phải bỏ một số tài sản không hề nhỏ, trường hợp của vị công tử kia là một ví dụ điển hình.
Lúc này đến lượt Trần Hoài Ngọc. Do đã nắm được thông tin nên toàn bộ quan chức đều tập trung ánh mắt lên Hoài Ngọc. Tiểu tử này có vẻ không chịu nổi áp lực từ những ánh mắt kia nên hơi mất tự nhiên, hắn thở phù một hơi, lấy hết can đảm dứt khoát bước lên bệ đá hình bát giác.
Tiếng 'ông ông' gấp gáp, ngọc ngũ sắc nhấp nháy liên hồi khoảng ba nhịp thở rồi sáng bừng không tắt. Đại điện bắt đầu hỗn loạn, đến chưởng môn Vương Tâm Hạc điềm tĩnh là thế mà còn đứng bật dậy, quyền thủ nắm thật chặt... Tiếng môn nhân đảm nhận nhiệm vụ thông báo cũng tỏ ra vô cùng phấn khích:
- Thiên Căn, là Thiên Căn… Thông qua!
Trên hàng ghế trưởng lão, hai người Điền Khởi Nguyên và Phương Anh không hẹn mà nhìn nhau cười đầy ý vị.
Trần Hoài Ngọc được hướng dẫn đi đến đứng cùng nhóm mấy đệ tử dị linh căn trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, hắn cũng là kẻ hiểu biết, không hề tỏ ra chút kiêu ngạo nào.
Không biết do cố ý hay vô tình mà người tiếp theo chính là Phạm Nhã Kỳ, nàng này sống trong gia tộc tu tiên, từ nhỏ đã tiếp xúc với tu tiên giả đã quen, vậy nên trước khi bước lên tâm lý rất ổn định, thi thoảng ánh mắt lại nhìn về phía Phương Anh với vẻ đầy tự tin.
Nghiệp Cảnh Đài lại phát ra tiếng "ông ông" quen thuộc, đá ngũ sắc nháy liên hồi gấp gáp lâu hơn cả thời gian của Hoài Ngọc, phải đến năm hơi thở mới đình chỉ, cả năm viên đá bừng sáng lung linh.
Im phăng phắc.
Rồi vỡ òa.
- Thiên Căn, là cái thứ hai… cái thứ hai thưa quý vị... Thông qua! - Giọng của người diễn xướng chất chứa đầy cảm xúc, hắn hú hét gần như sắp khóc.
Rất nhiều vị trưởng lão khi nghe xong câu thông báo đều nổi hết gai ốc, cảm xúc dâng trào. Phải biết rằng sáu mươi năm qua là sáu lần tuyển trạch, Tử Huyền Môn chưa một lần xuất hiện Thiên Căn, vậy mà ngày hôm nay có đến hai cái liên tiếp, bảo sao họ không xúc động. Chưởng môn họ vương mặc dù định lực tốt đến đâu, giờ cũng không dằn nổi cảm xúc mà ngồi rung đùi, tay vân vê chòm râu cước liên hồi.
Tiếng nghị luận vẫn còn oanh động mãi không thôi, Vương chưởng môn phải đứng dậy giơ tay:
- Qua sáu mươi năm bản môn mới lại xuất hiện Thiên Căn, đây là ý trời, là vận mệnh mới của Tử Huyền Môn chúng ta, đại lễ còn dài, nhân tài còn ẩn dật trong kia, đề nghị quý vị kiềm chế cảm xúc để buổi lễ được tiếp tục.
Lão ngồi xuống ghế, toàn trường lại trở về yên tĩnh.
Lý Khánh Tiên đi theo chỉ dẫn của môn nhân quản lý bước lên Nghiệp Cảnh Đài.
Tiếng "ông ông" phát ra, năm viên đá nhá sáng ba nhịp thở rồi viên màu vàng tắt ngúm. Tiếng người thông báo vang lên:
- Biến Dị Phong Linh Căn... Thông qua!
Đại sảnh lại một dịp nhộn nhạo, Lý Khánh Tiên được đưa đến nhập bọn với Hoài Ngọc, Nhã Kỳ. Không hẹn mà cả ba đều nhìn về phía Đàm Phi với ánh mắt mong đợi, có lẽ qua mấy ngày ở cùng nhau, tình cảm giữa bọn họ đã trở nên sâu đậm, kẻ nào cũng muốn Đàm Phi có một tương lai giống mình. Nhưng sự đời vốn không như người ta mong muốn, tất cả đều tùy thuộc chữ ‘Duyên’.
Đến lượt Đàm Phi.
Nó thu hết can đảm tiến bước về phía trước.
Đàm đi đến cạnh Nghiệp Cảnh Đài, tên môn nhân trẻ đứng cạnh bệ đá dõng dạc hỏi:
- Báo danh?
- Đàm Phi!
Đệ tử trẻ kia gật đầu xác nhận, hắn lấy ra viên cầu như thủy tinh, dùng kim vàng khắc tên Đàm Phi lên đó rồi đưa cho nó. Đàm nhân lấy viên cầu, thở ra một hơi xong dứt khoát bước thẳng vào màn sáng trên đài Nghiệp Cảnh.
Nó vừa ổn định giữa trung tâm bệ đá thì nghe thấy tiếng 'ong ong' khác lạ, cảm giác toàn thân tê tê như ngàn vạn con kiến bò trong cơ thể. Bên ngoài màn sáng không có động tĩnh gì. Phải đến hai nhịp hô hấp đám ngọc ngũ sắc mới có phản ứng.
Năm viên đá bắt đầu phát sáng rực rỡ đến chói mắt, toàn thể đại điện im ắng, mọi ánh mắt tập trung về Nghiệp Cảnh Đài, phải chăng lại có thêm một 'Thiên Căn' nữa?