Cứu Vớt Nam Phụ Hèn Mọn Cố Chấp

Chương 7: 7




Xe cứu thương rời đi rất nhanh, đám đông kích động trong nhà hát cũng giải tán.
Đối với một vài khán giả, những chuyện xảy ra hôm nay hệt một giấc mơ đẹp đến không tưởng, ai nấy đều bước đi với vẻ mặt hoảng hốt và hưng phấn chưa nguôi.

Dù họ đích thân kể với người khác cũng rất khó miêu tả được cảm giác hưng phấn và sốc óc đó.
Một idol đang nổi đình nổi đám lại tới nhà hát vô danh nghe nhạc, rồi trùng hợp thế nào mà họ gặp được y.

Tuy hơi nuối tiếc vì không được ký tên nhưng có thể tiếp cận Tửu Sơ ở một khoảng cách gần như vậy đã đủ cho họ vừa lòng thỏa ý.
“Ui là trời, hình như tao đã chạm vào tóc cậu ấy đó…”
“Gì cơ! Móa nó chứ mày biến thái vậy… cho tao xem tay mày đi!”
Trong nhà hát vẫn còn vài khán giả đang huyên náo, họ tranh nhau ngồi vào cái ghế Tửu Sơ từng ngồi, đánh nhau nứt đầu chảy máu mãi chưa thôi.

Cuối cùng ông chủ nhà hát nghe tin chạy tới sai nhân viên dỡ cái ghế cố định đó ra để sau này làm chiêu trò hút khách.
Đứng khuất nơi góc tối, Di Tân thờ ơ nhìn cảnh tượng khôi hài trong khán phòng, dường như hắn cảm thấy vô vị nên bình thản cụp mắt không nhìn nữa.
Lúc này cả ca sĩ và nhân viên hậu cần đều đang thu dọn đống hổ lốn trên sân khấu, dây thép bị đứt khiến họ vẫn còn sợ hãi nên vây quanh đương sự Ellie lo lắng hỏi han tình hình cụ thể.

Họ muốn nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện kiểm tra.
Thực ra Ellie không sợ hãi đến vậy.

Cô cười tươi hơn hoa, trông như bất cứ lúc nào cô cũng có thể nhảy một điệu ngay tại chỗ để thể hiện niềm vui trong lòng mình.
Cô kích động tả lại cảm giác khi mình rơi vào lòng Tửu Sơ: “Mọi người không biết anh ấy dịu dàng thế nào đâu —— Ôi ~ tôi sẽ ghi nhớ cảm giác ấy cả đời! Bờ vai anh ấy vững vàng khỏe khoắn, lồng ngực rắn rỏi chắc chắn, tôi có thể mường tượng ra cả những múi cơ dưới áo anh ấy cơ.”
“Anh ấy không gầy như mấy tờ báo giải trí viết đâu, đó là cảm giác mềm dẻo khiến người ta thích đến mức không nỡ rời tay kìa, chắc chắn là anh ấy có rèn luyện, tôi sờ được cơ bắp của anh ấy đấy…”
Gương mặt Ellie lộ vẻ say đắm tột độ.

Cô ôm má, hai mắt mơ màng nhớ lại cảm giác chạm vào làn da lộ ra ngoài của chàng thanh niên điển trai lúc tay mình vô ý trượt xuống theo đường xương quai xanh rõ nét.
Cảm giác nhẵn mịn mượt mà như lụa thượng hạng.
“Eo anh ấy cũng thon lắm, nhưng không phải kiểu con gái bọn mình đâu.

À không, phải hình dung bằng từ ‘chắc khỏe’ mới được, không có chút thịt thừa nào luôn…”
Mấy cô gái vây quanh Ellie nghe mà đỏ bừng mặt, cũng có người hơi ghen tị nói: “Ù uôi ~ ghen tị với Ellie ghê! Hèn chi lúc đó cậu cứ ngồi rịt không chịu đứng dậy!”
Mọi người trêu chọc khiến Ellie xấu hổ không chịu nói nữa, cô giậm chân chạy vào phòng trang điểm ở hậu trường.


Không ai chú ý đến bóng người cao lớn đang đứng trong bóng tối cách sân khấu không xa.
Dưới bộ đồ lao động màu xanh lam là cơ thể cao lớn như quái vật khi so sánh với người bình thường, có thể thấy cả hình dáng tam giác ngược và cơ bắp cân xứng không quá lực lưỡng của hắn.
Cánh tay trắng nhợt giấu trong ống tay áo còn sót vết máu đỏ thắm.

Rèm vải che khuất dáng người hắn, chỉ có đường nét gương mặt lạnh ngắt lộ ra ở đường giao của ánh đèn và bóng tối.
Vì sự giao thoa ánh sáng nên con ngươi lạnh băng như động vật máu lạnh của hắn càng thêm u ám, khiến người ta không thể hiểu được cảm xúc trên mặt hắn lúc này.
Phảng phất mùi máu tanh thấu xương.
Hắn chậm chạp cúi đầu xuống, vài lọn tóc trước trán che khuất hai mắt.

Hắn nhìn thấy lòng bàn tay hơi thô ráp đã bị chính mình bấm ra một vết máu sâu hoắm.

Đôi môi mỏng giật nhẹ, dường như hắn muốn nói gì đó.

Cuối cùng hắn ép bản thân dời mắt rồi lặng lẽ rời khỏi khán phòng.
Trở về căn phòng tối tăm dưới hầm, Di Tân vẫn im lặng như thường ngày.

Hắn ăn một cái bánh mì được chuẩn bị qua loa, cảm giác như bã cám trong miệng không hề ảnh hưởng đến tốc độ nhai có quy luật chẳng khác gì người máy của hắn.
【Thằng khốn chết tiệt! Mày đang vui lắm phải không! Mày thắng rồi!】
【Mẹ nó chứ, tao thua! Tao thừa nhận mình sai!】
Trong đầu hắn, giọng Di Tâm vô cùng chói tai.
Lúc này “nàng” có vẻ điên hơn nhiều, dường như cảnh tượng vừa nãy đã đả kích “nàng” nặng nề, trong chuỗi lẩm bẩm của “nàng” trộn lẫn sự cuồng điên tột độ.
【Vì sao chứ! Vì sao không phải tao! Vì sao lại là nó!】
【Con đàn bà đó đáng chết! Tất cả đều đáng chết!】
Di Tâm luôn mồm chửi mắng thô tục, nhưng không biết “nàng” đang mắng ai.
【Mình đã làm gì thế này… Tửu Sơ anh ấy…】
【Mình hại anh ấy bị thương mất rồi, hức hức hức ——】
Sau một hồi nổi điên và trút giận, đột nhiên Di Tâm sụp đổ.

“Nàng” khóc òa lên, không còn vẻ hung tàn bạo ngược như ban ngày.

“Nàng” khóc như một đứa trẻ bơ vơ, không còn chút hình tượng nào.
Di Tân nuốt miếng bánh mì cuối cùng, kể cả những mảnh vụn còn sót hắn cũng phải nhai kĩ.


Đôi mắt hắn khép hờ như không nghe thấy gì cả.
Sau một khoảng thút thít ngắn ngủi, cuối cùng Di Tâm cũng yên lặng.

Đến khi lên tiếng lần nữa, giọng “nàng” lại vặn vẹo như chứa đầy phẫn uất với cả thế giới.
【Tất cả là lỗi của mày, Di Tân!】
【Mày là người hại con đàn bà kia ngã! Nếu mày không làm hỏng bộ sưu tập của tao thì đã không dẫn đến kết cục ngày hôm nay!】
【Tất cả đều là lỗi của mày!】
Di Tân cụp mắt nghe tiếng em gái chửi rủa bên tai.
【Mày không xứng được tới gần Tửu Sơ! Đó là Tửu Sơ của tao! Mày tới gần anh ấy như thế làm gì!】
【Đồ đáng tởm! Nếu muốn ôm thì ôm Ellie của mày í!】
Di Tâm sắp bị tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay làm cho phát rồ, “nàng” không thể hiểu nổi rốt cuộc hôm nay mình đã làm một chuyện ngu xuẩn cỡ nào.
Thế mà “nàng” lại trơ mắt nhìn tình địch ôm người mình yêu, sau đó cả Di Tân “nàng” căm hận nhất cũng nhận được cái ôm mà “nàng” không thể nào có được.

Có lẽ cả đời này Di Tâm cũng không quên được cảm xúc ghen ghét như thiêu như đốt vào khoảnh khắc ấy, nó cháy bỏng đến độ cả linh hồn cũng sắp vỡ tan.
【Tao hận…】
Di Tâm hận vô cùng, nhưng chính bản thân “nàng” cũng cảm thấy nỗi hận ấy (này) cực kỳ đáng thương.

Bởi suy cho cùng tất cả những chuyện này đều do “nàng” tự tay gây ra, “nàng” là người đưa Ellie vào lòng Tửu Sơ, còn khiến chàng trai yếu ớt mình yêu bị thương nặng như vậy.
Di Tâm căm hận bản thân, nhưng người “nàng” hận nhất vẫn là Di Tân và ả đàn bà Ellie kia.
【Sớm muộn gì cũng có ngày tao giết con ả đó, Di Tân! Mày cứ chờ đấy cho tao!】
Sau khi Di Tâm bỏ lại một câu đe dọa, bên tai Di Tân khôi phục yên tĩnh.
Có vẻ Di Tâm mãi không nhận được hồi đáp đã chẳng buồn độc thoại tiếp.

“Nàng” chỉ cần xác nhận một chuyện thôi, đó là sớm muộn gì “nàng” cũng sẽ giết tất cả bọn này, tất cả những người “nàng” căm thù.
Cuối cùng tràng nguyền rủa và gào thét của Di Tâm cũng kết thúc, mà từ đầu đến cuối Di Tân chỉ bình tĩnh ngồi cạnh bàn, không nói một lời.

Đến lúc Di Tâm bỏ đi hắn mới ngước mắt lên nhìn bức tường tróc sơn loang lổ trước mặt, sau đó hắn im lặng mở tay ra nhìn vết thương đã ngừng chảy máu và bắt đầu kết vảy.
Đó là vết thương lưu lại khi hắn cố kìm nén ham muốn giết chóc trong lòng mình.
Di Tân nhìn vết thương chằm chằm, dường như nơi đáy mắt hắn có vài cảm xúc khó nói.


Hồi lâu sau hắn mới thả tay xuống rồi lên giường nằm theo thời gian biểu cực kỳ quy luật.
Đã đến thời gian nghỉ ngơi cố định của hắn nhưng Di Tân lại mở to mắt nhìn trần nhà xám xịt trên đầu, bỗng dưng hắn hơi khó ngủ.
Chẳng là đột nhiên hắn không rõ cho lắm.

Không rõ khi nghe Ellie miêu tả cảm giác ôm Tửu Sơ, rốt cuộc ham muốn giết chóc trong lòng hắn đang hướng đến ai.
Vì sao trong một nháy mắt hắn lại cảm thấy Ellie vốn xinh đẹp tuyệt trần bỗng trở nên vô cùng xấu xí, mặt mày khả ố khiến hắn chịu không nổi.

Có lẽ chỉ là ảo giác, dù sao hắn cũng thích Ellie, không thể có chuyện hắn cảm thấy ghét cô được.
Di Tân nhắm mắt hòng cắt đứt dòng suy nghĩ nhưng càng nhắm hắn càng suy nghĩ lan man, đầu óc càng không nghe lệnh hắn nữa.

Trong đầu hắn tua đi tua lại mọi chuyện xảy ra lúc ban ngày.
Hắn tranh cướp quyền khống chế cơ thể với em gái.

Hắn nhìn thấy một chàng trai tóc đen mắt đen ôm Ellie, đôi mắt trong veo như hổ phách lúc người đó ngước lên nhìn hắn cùng với xúc cảm mềm mại trong tay khi hắn đỡ y.

Di Tân lạnh nhạt cho rằng người y rất mềm mại, không hề rắn chắc như Ellie miêu tả.
Y mềm mại như cái kẹo dẻo vị dâu tây duy nhất mẹ từng mua cho hắn lúc còn nhỏ, làn da mượt mà chỉ chạm nhẹ đã lún xuống của y khiến hắn không dám mạnh tay, chỉ sợ cái người mỏng manh hệt búp bê thủy tinh ấy sẽ vỡ tan.
Nhớ tới dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí của mình lúc đó, Di Tân chầm chậm mở mắt ra.

Hắn bỗng phát hiện hình như khi ấy Ellie đứng ngay cạnh hắn và nhìn chàng thanh niên đã đau tới nỗi mặt mũi trắng bệch bằng ánh mắt xót xa, thế mà hắn không hề để ý đến cô chút nào.
Đến tận bây giờ hắn mới phát hiện cô gái mình yêu đã đứng ngay bên cạnh mình.
Ắt là do ghen tị đó thôi, hắn ghen đến mức chỉ có thể tập trung chú ý từng hành động của tình địch, mất sạch mọi bình tĩnh ngày trước.
Di Tân hơi cau mày hoài nghi.

Hắn chỉ có thể giải thích những điểm kỳ lạ của mình bằng lý do như vậy.
Sau khi miễn cưỡng thuyết phục bản thân, cuối cùng Di Tân cũng ngủ.

Hắn ngủ một giấc không mộng mị, lúc tỉnh dậy hắn phát hiện đồ vật vốn được bày biện ngăn nắp trong phòng đã trở thành một đống hỗn độn, hiển nhiên là do Di Tâm trút giận mà thành.
Mặc kệ căn phòng bừa bộn, Di Tân rửa mặt rồi mặc đồng phục ra khỏi phòng, bắt đầu một ngày làm việc của mình.
Hôm nay Di Tân phải khuân vác các thiết bị nặng.

Trong những khoảng nghỉ ngơi gián đoạn, hắn nghe thấy đồng nghiệp của mình đàm luận về sự cố ngày hôm qua, họ nói chuyện đó đã lên tivi rồi.
Hiện giờ nhà hát có thêm rất nhiều khán giả vào tham quan sau khi nghe thấy tin tức, ông chủ nhà hát vui không khép được miệng.
Ông ta đặt cái ghế Tửu Sơ từng ngồi vào căn phòng nhỏ bên cạnh khán phòng, muốn vào xem phải trả phí, có thể nói là ép sạch giá trị của idol người ta.
Tuy hành vi này hơi biến thái nhưng fan của cậu idol Tửu Sơ này vốn không được tính là bình thường cho lắm, tin tức vừa lộ ra đã có rất nhiều người móc hầu bao, thậm chí có cả phú hào ra giá cao muốn mua đứt cái ghế ấy.
Nhưng ông chủ muốn khai thác dài lâu nên đã từ chối đề nghị đó.


Song cũng có thể là giá không đủ cao, nếu ai đó ra một cái giá khiến ông chủ xiêu lòng thì chắc chắn ông ta sẽ bán luôn không do dự.

“Ây, mấy cậu nói xem lão nhà giàu kia muốn mua cái ghế để làm gì? Chẳng lẽ… hê hê hê!”
“Đừng đen tối thế chứ, có khi người ta mua để sưu tập cũng nên!”
“Tôi có nói ra đâu mà cậu biết là đen tối, cậu mới là đồ đen tối ấy!”
Đám nhân viên sôi nổi tám chuyện.

Mà Di Tân cách bọn họ không xa chỉ lặng lẽ rời đi, tiếp tục công việc của mình.

Ngôi sao cao quý đó cách hắn quá xa, cuộc đời của họ chỉ là hai đường thẳng tạm cắt nhau, Di Tân không muốn chú ý đến y nữa.
Một ngày sau, Di Tân lại nghe thấy đám nhân viên đàm luận về Tửu Sơ.

Chỉ là lần này giọng điệu của họ có hơi kỳ quái.

Bởi không biết ai đã đốt mất cái ghế được ông chủ nhà hát cất kĩ.

Nghe nói ông chủ khóc ngất đi rồi được đưa vào viện.
“Ông chủ lỗ to nhá, nghe nói có người ra giá tận mười triệu, ông chủ khoái lắm nhưng giờ trắng tay rồi.”
“Mười triệu? Quao, giàu thiệt! Chỉ là một cái ghế thôi mà, có đến mức đó không!”
“Sao lại không? Nghe đâu muốn gặp riêng Tửu Sơ khó ngang lên trời, có làm kiểu gì cậu ta cũng không gặp, ra giá một trăm triệu cũng không!”
“Đây chính là sự kiêu ngạo của thiên tài sao?”
“Ha ha ha, tôi cảm thấy thế cũng tốt, ít nhất thì cậu ấy đối xử bình đẳng với tất cả mọi người.

Dù sao cậu ấy cũng sắp mở bán album, chỉ cần được nghe cậu ấy hát là tôi mãn nguyện rồi.”
Cuộc nói chuyện của đám nhân viên dần đi về hướng album sắp phát hành của Tửu Sơ, họ lo lắng việc chế tác album của y sẽ bị chậm trễ bởi vết thương hôm trước.
Di Tân im lặng ngồi ở mép sân khấu, vừa nghe bọn họ thảo luận vừa cụp mắt nhìn ngón tay mình.

Trên đó vẫn còn bụi bẩn chưa lau sạch, trông rất giống tro tàn sót lại sau khi đốt gỗ.
Hắn thờ ơ xoa xoa ngón tay, xóa sạch dấu vết cuối cùng.
Hắn chỉ rất ghét việc nghe thấy tên người nọ trong rạp hát này mà thôi.

Chiếc ghế đã biến mất, mọi người sẽ dừng nói về y.
Không còn nguyên nhân nào khác.
Di Tân thầm nhủ..