Lạc Hàm giữ nguyên nụ cười, lễ phép trả lời: "Ta trưởng thành rồi, không cần gọi đứa trẻ đâu, cảm ơn ạ."
Tàn niệm kia chỉ ngoảnh mặt làm ngơ trước lời nàng nói, đem những lão nhân như đồ thời tiền sử này ra mà tính, Lăng Thanh Tiêu cũng chỉ như ấu tể non mềm, nói chi đến Lạc Hàm. Nàng chỗ này cao giọng với hắn, hình tượng hóa lên thì so với một mèo miệng còn hôi sữa xòe móng rít gào cũng không khác là bao.
Dư ảnh không khỏi thổn thức. Thần chưởng quản pháp tắc, người chủ sinh dục, người quản thời gian, có người đứng đầu âm dương, thứ Lạc Hàm chủ quản chính là một bộ phận của Thiên Địa này. Nhật (*) xuất đông, lạc tây (*), vạn vật xuân sinh đông tàng (*), chúng sanh sinh lão bệnh tử, toàn bộ đều là pháp tắc do Thần đế tạo (*), từng pháp tắc của các Thần chồng lên mới có hình dạng của Lục giới như hiện giờ.
(*) Mặt Trời
(*) mọc hướng Đông, lặn hướng Tây
(*) ẩn tàng, chất chứa
(*) sáng lập
Sau chiến tranh sáng thế, thế cục giữa chúng Thần cơ bản cũng đạt tới cân bằng, kế tiếp mấy năm, lại không hề có một tân Thần được sinh ra. Không ngờ tới, về sau chư Thần vẫn diệt, tân Thần chưởng quản trật tự Thiên Đạo lại ra đời. Đọc tr𝓊𝗒ện ha𝗒 tại ﹍ t r𝓊mtr𝓊𝗒𝖊n﹒𝙫n ﹍
Vạn vật có trật tự, Lạc Hàm là Thiên Đạo hiển nhiên sinh ra Thần chí, cũng chính là một phần của pháp tắc tại Lục giới, là vị Thần trẻ tuổi nhất hiện nay. Tại Thần Vực trống không, tàn ảnh nghẹn khuất lâu vậy, khó có cơ hội nhìn thấy tân nhân, lập tức tựa như cựu thành viên tràn ngập tang thương, nhịn không được muốn thuyết giảng sử sự.
Hắn hỏi: "Ngươi biết lịch sử chư Thần không?"
Rồi đó, phảng phất như trở lại ngày câu lạc bộ chiêu mộ thành viên tại hôm nhập học thời hiện đại, học trưởng học tỷ dùng giọng điệu y chang hỏi nàng: "Nguồn gốc câu lạc bộ chúng tôi em đã biết chưa?"
Thật ra Lạc Hàm cũng không muốn biết rõ lắm đâu, nhưng sống ở đời cũng nên ăn nói biết điều chút, trong xã giao cũng nên tâng qua hứng lại đôi bên. Vậy đó, nàng lễ phép mà cười, đáp: "Ta không rõ cho lắm. Tiền bối có thể giảng giải đôi chút cho ta không?"
Tới thời rồi, hắn chờ mấy lời này đúng lâu luôn, lập tức tuôn tràng giang đại hải: "Năm đó Bàn Cổ khai thiên tịch địa, Thiên Địa phân chia thanh khí, trọc khí (*). Thanh khí thượng hành (*), thành Thiên, trọc khí trụy lạc (*), thành Địa. Chúng Thần lấy thanh khí, trọc khí phân định lực lượng giao cho Tiên tộc cùng Ma tộc. Tiên tộc hấp thu thanh khí, cũng chính là Linh khí, phẩm cách cao lãnh, nhạt nhẽo; Ma tộc thụ hưởng trọc khí, ý chỉ Ma khí, cốt cách hiếu chiến, xốc nổi. Về sau Nữ Oa đắp đất tạo Nhân, Thần giao phó Tiên tộc cùng Ma tộc sức mạnh, lại ban cho Nhân tộc thân thể hoàn mỹ nhất."
(*) khí trong, khí đục
(*) bay lên trên
(*) rơi xuống
Cho có qua lại đôi bên nên Lạc Hàm đưa nghi hoặc: "Thân thể hoàn mỹ là?"
"Chính là Thần khu (*) đó." Ngữ khí mang theo hoài niệm, tàn ảnh thở dài, "Khi đó thật sự là thời đại huy hoàng của chư Thần"
(*) hình vóc, thân thể, tấm thân
Lạc Hàm cảm thấy khó mà lựa lời. Chỉ là, dựa theo logic này thì suy nghĩ cẩn thận cũng hiểu được vì sao Tiên Ma Yêu đều phải hóa hình: "Thần dựa theo bộ dáng chính mình mà tạo Nhân tộc, Tiên Ma tu luyện đều vì bỏ đi nguyên hình, tu thành Nhân dạng. Chính xác hơn mà nói, là Thần dạng."
"Đúng rồi đó." Tàn niệm đối với hậu bối vô cùng bao dung, nhanh chóng cho nàng một lời nhận định. Từ tận đáy lòng vẫn luôn tán thưởng: "Dung mạo cùng thân thể của Thần, hoàn hảo miễn bàn rồi!"
Lạc Hàm minh bạch, bản thể Tiên nhân không giống nhau, nhưng đều xuất hiện trong Nhân hình. Thì ra bọn họ đang theo đuổi hình vóc của Thần.
Nàng suy ngẫm một hồi, bỗng cảm thấy có chỗ không thích hợp: "Nếu lực lượng của Tiên cùng Ma đều do Thần giao phó, Nhân tộc cũng do Thần đế tạo, vì cớ gì.."
Vì cớ gì ba tộc Tiên Ma Nhân hưng thịnh, duy chỉ Thần vẫn diệt?
Bị ép xách ra từ vãng tích (*) đượm huy hoàng, tàn ảnh ngao ngán: "Thiên địa tuần hoàn, thịnh cực tất suy. Thần ban sự nguy nga cho chủng tộc khác, chính mình lại dần lâm vào khốn cảnh. Về sau Thần tộc toàn vẫn, nhân số Tiên tộc tăng lên nhanh chóng, dần dần thay thế Thần, đại biểu cho Thiên giới. Ngược lại Nhân gian cung phụng Tiên, Thần tộc mất đi tín ngưỡng, lại khó dựng dục, Tiên tộc do một tay bọn họ tạo ra ngày một siêu việt. Tiên tộc có thể tu luyện, Thần lại chỉ có thể dựa vào năng lực bẩm sinh, không biết từ khi nào, lực lượng Tiên tộc đã ưu việt hơn Thần."
(*) trước kia, năm xưa, xưa kia
Giờ Lạc Hàm đã tường tận, câu chuyện bi thương về lão đại ca nuôi sống tiểu đệ chíp hôi, cuối cùng lại bị tiểu đệ phản siêu. Thần chỉ có thể dựa vào tự nhiên mà ra đời, tốc độ để có tân Thần không bì kịp tốc độ tiêu vong, về sau tín ngưỡng tiêu tán, Thần nối tiếp nhau vẫn lạc, tàn niệm tại đây, hắn đã là vị Thần cuối cùng trong thế gian.
Thế nhưng, hắn cũng vẫn lạc. Trước mặt Lạc Hàm hiện giờ, đến cùng cũng chỉ là một đạo tàn niệm còn sót lại mà thôi.
Vị cuối cùng ngã xuống, từ đây đánh dấu thời đại hưng thịnh của Tiên đạo.
Rất nhanh nàng đã bắt được trọng điểm: "Nói cách khác, về sau cho dù ta nỗ lực tu luyện đến mấy, có khả năng ta vẫn xiên không lại Thiên Đế đúng không?"
"Chuẩn bài luôn." Tàn niệm mười phần bình thản, không hề có ý ấp úng, nghẹn ngào gì, "Mấy lão tiền bối kia của ngươi ý, cũng mần không lại bọn hắn từ lâu rồi. Về sau để cho đỡ nhục, mấy lão đó phong bế Thần Vực, để Thần Vực tùy ý di chuyển trong Lục giới. Đấy thấy không, chỉ cần trở nên bí ẩn, vi diệu, thế là không có ai nghi ngờ năng lực chúng Thần nữa rồi."
"Ta học được rồi." Lạc Hàm gật đầu, từ nơi này của tiền bối, nàng đã tiếp thu được thật nhiều kỹ xảo hữu dụng, "Quả nhiên ta nên dựng mối quan hệ thiện lành với Thiên Đế tương lai. Nếu không cần động thủ thì không nên thượng cẳng tay, hạ cẳng chân làm gì."
Chứ mà ra tay một cái, thế không phải bị lòi đuôi rồi còn đâu.
Tàn ảnh hoài niệm vãng tích, thổn thức một phen thật lâu với hiện tại, cuối cùng lại bắt đầu khoác lác với Lạc Hàm: "Không thành vấn đề gì, bây giờ ngươi đến rồi, Thần tộc chúng ta chung quy lại thì không có diệt vong đâu."
"Ngươi cao hứng có vẻ hơi sớm." Lạc Hàm đạm mạc đáp lời, thuyết giáo cho vị chưa có học qua thuyết tiến hóa này, "Toàn tộc còn có một mình ta, hài tử không có cơ hội được sinh ra, sớm hay muộn cũng diệt cả thôi."
Nghe đến đó hắn đình trệ, thở dài nói: "Thần chỉ có thể dựa vào Thiên sinh Địa dưỡng, không thể giống Tiên tộc cùng Nhân tộc kết hôn, thụ thai, sinh hài tử, thật đúng là khuyết điểm trí mạng mà."
Không sai tí nào hết, Lạc Hàm gật đầu, mười phần đồng tình.
Bọn họ hai người một già một trẻ đang thổn thức vận mệnh chủng tộc, bỗng nhiên phía bên cạnh kết giới dao động rất nhỏ.
Lạc Hàm tuy còn trẻ, nhưng ít nhiều cũng coi như là tiểu Thần, lập tức phát hiện được kết giới lắc lư. Ngược lại tàn niệm lại vô cùng ngạc nhiên: "Chu choa, hắn thế mà còn tính ra vị trí đúng của kết giới, ấu tể Long tộc bây giờ đều giỏi như vậy sao?"
Quả nhiên là hắn rồi, hiện giờ Lạc Hàm cảm thấy thật sự hoài nghi đối với kết giới luôn. Đã lặp lại đến lần thứ hai rồi, lần đầu tiên là Bồ Đề cùng vài vị kia hộ tống nàng xuyên qua, bị Lăng Thanh Tiêu tung một kiếm rạch nát kết giới. Giờ đổi thành kết giới của Thần cũng bị đe nữa.
Đồ của Tu Tiên giới bây giờ thiếu chất lượng đến vậy luôn?
Tàn ảnh lại bắt đầu tưởng niệm năm đó: "Nhớ lúc trước, chư Thần thảo luận về công lao và ban thưởng, Long tộc có chiến công lớn, thực lực mạnh, được chúng Thần giao phó lực lượng đầu tiên. Không nghĩ tới, nhiều năm qua như vậy, Long tộc lúc xưa giờ đã trở thành kẻ thống lĩnh Thiên giới."
Sau khi cảm khái xong, rốt cuộc ý thức được chút gì đó. Hắn nhìn về phía nàng, hỏi: "Ấu tể Long tộc bên ngoài kia, có quan hệ gì với ngươi không?"
Vậy mà giờ mới hỏi sao. Lạc Hàm đáp: "Hắn là bảo tiêu của ta." Cũng là giám đốc điều hành cô bổ nhiệm để quản lí công việc kinh doanh luôn.
Tàn niệm chặc lưỡi một tiếng, không biết nên cảm thán nhãi ranh bên Long tộc khôn hay bé con Thần tộc nhà mình lanh lợi nữa. Mới bao lớn đâu, cũng hiểu được nuôi tay sai kiêm trai lơ rồi.
"Thôi vậy đi." Tàn ảnh phất phất tay, nhân hình mơ hồ sắp tiêu tán, "Ta thấy được ngươi, tâm nguyện đã thành, có thể yên tâm hồi Thiên Địa rồi. Ngươi cùng trai lơ của ngươi đi đi."
"Không phải trai lơ đâu mà." Lạc Hàm trầm mặt chỉnh lại, nàng đột nhiên nghĩ đến một việc, nhanh chóng gọi tàn niệm sắp tiêu thất lại, hỏi: "Ta còn có một chuyện, giờ ta sẽ tu luyện như thế nào đây? Ta còn chưa học được cái gì đã bị ném đến đây rồi."
Nghe xong hắn cảm thấy vô cùng kỳ quái: "Ta thấy trên thân ngươi có phong ấn cùng pháp khí do người giáo dưỡng ngươi bày ra, ta cho rằng ngươi biết rồi chứ. Tên nuôi dưỡng ngươi, thế mà không hướng dẫn ngươi tu luyện Thần lực sao?"
Lạc Hàm lắc đầu nguầy nguậy, Thiên Địa chứng giám, nàng thật sự chả biết cái mô tê gì hết, rất nghiêm túc sống mười tám năm cuộc đời nhân loại luôn.
Người giáo dưỡng trong miệng tàn niệm, chắc cú luôn là phụ mẫu nàng rồi. Nhưng, phong ấn lại là thứ đồ gì? Pháp khí có ăn được hở?
Phụ mẫu nàng có vẻ như buông thả hơi quá đà, đồ gì cũng cho trước, nhưng không hú trước cho nàng được một tiếng sao?
Việc này chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức đối với hắn, tàn ảnh kích hoạt vòng ngọc trên tay cho Lạc Hàm, còn thuận tiện giải trừ phong ấn dung mạo cho nàng, vừa lòng nói: "Ta đã nói mà, dung mạo cùng hình thể của Thần là hoàn hảo nhất mà. Nhìn khuôn mặt diễm lệ này nè, quá là ổn áp luôn!"
Đến giờ Lạc Hàm mới biết được lễ vật nàng nhận lúc thành niên năm mười tám là pháp khí nha! Bị vòng tay hấp dẫn đi lực tập trung, nhất thời lag nhẹ, chưa kịp phản ứng lời hắn nói có ý gì: "Ngươi đang nói gì vậy?"
Còn chưa nhận được giải đáp, bỗng nhiên xuất hiện từ phía thâm uyên tăm tối. Một đạo kiếm khí hướng nàng mà tới, sắp tiếp cận đến nàng thì đột ngột tiêu tán.
Lăng Thanh Tiêu thu hồi kiếm, bình tĩnh nhìn nàng: "Ngươi ra đây đi."
Hắn nói ra đây, tựa như biết được Lạc Hàm vốn dĩ sẽ không gặp chuyện gì hiểm nguy.
Nàng gật gật đầu, tạm thời buông vòng trên cổ tay ra, dự định để sau này có rảnh thì nghiên cứu sau vậy. Kế hoạch trước mắt bây giờ vẫn là lần mò ra khỏi Thần Vực đã.
Nếu còn không đi, hẳn là bị nhốt ra đến bệnh trầm cảm mất.
Mang tâm tình phấn chấn, Lạc Hàm cao hứng chạy đến bên cạnh Lăng Thanh Tiêu, lần đầu tiên cảm thấy chính mình có đóng góp trong team: "Ta biết cách rời đi nơi quỷ dị này rồi!"
Chưa đi được xa đã nghe nàng không chút do dự gọi nơi đây là thứ quỷ dị, tàn niệm cảm thấy bị chạnh lòng nhiều chút.
Nói gì đấy, hắn vừa mới giúp tên trai lơ của nàng trị khỏi nội thương, giờ nàng bắt đầu quay ra chê bai nhà mẹ đẻ rồi chứ gì?
Gọi cái gì là nơi quỷ dị, đây rõ ràng là một cõi thần thánh vĩ đại đầy linh thiêng mà.
Thần đã cổ xưa đến như vậy, Thần Vực chỉ hơi đổ nát một chút, thế có phải là điều bình thường không?
Lăng Thanh Tiêu nghe nàng nói vậy, không dò hỏi nàng đã đi đến đâu, cũng không thắc mắc lí do nàng biết được, chỉ hơi lui về phía sau một bước, nhẹ gật: "Đã làm phiền."
Sau khi Lạc Hàm đi ra khỏi kết giới, những hắc ảnh có mặt ở khắp nơi, luồng gió quái quỷ, cùng mấy thứ quái vật độc lạ vực sâu, đều im hơi lặng tiếng tránh né nàng. Dựa theo thủ ấn (*) tàn niệm đã dạy cho Lạc Hàm trước đó, những dao động huyền diệu theo từng đạo được thi triển, rất nhanh sau đó, tứ phía dần dần sáng lên, trong chớp mắt bọn họ liền xuất hiện tại một chân núi.
(*) cử chỉ, vị trí và tư thế của bàn tay và ngón tay.
Nhìn trước mắt hiện ra lục thủy thanh sơn (*), bên tai rộn lên tiếng côn trùng kêu, chim chóc hót vang, nàng quả thực cảm động muốn rơi nước mắt: "Rốt cuộc ta cũng ra ngoài rồi!"
Vui điên luôn rồi, hiển nhiên không chú ý đến, Lăng Thanh Tiêu đứng bên cạnh nàng, hơi hơi che ngực.
Từ trước đó hắn đã luôn có cảm giác, thoát ly khỏi Tuyệt Linh Thâm Uyên, chỉ trong nháy mắt hắn đã khẳng định được.
Vị trí thiếu hụt Long đan, được bổ sung một viên linh châu. Tuy rằng không thể thay thế Long đan vốn chứa đựng lượng lớn linh lực cùng thuật pháp, nhưng so với lúc trước, đã tốt lên rất nhiều.
Có lẽ không phải linh châu, mà là Thần châu. Duy chỉ Thần, mới có thể sáng tạo sự vật.
Ra là vậy, ghi chép trong bí tịch cổ hoàn toàn chính xác. Nghe danh Tuyệt Linh Thâm Uyên khiến người ta chán ghét, thật ra lại là Thần Vực được phong bế từ lâu.
Lăng Thanh Tiêu lẳng lặng nhìn thiếu nữ đang nhảy nhót phía trước, có thể thờ ơ, con mắt cũng không chớp lấy ra tinh hoa Bồ Đề vạn năm, sử dụng bảo vật tứ hải thượng đẳng nhất tại Lục giới làm y phục, lại khiến cho Thần niệm giúp hắn tu bổ nội thương.
Cuối cùng Lăng Thanh Tiêu cũng chưa hề nói gì, vờ như không rõ, im lặng dời tầm mắt đi.
Lạc Hàm vừa quay đầu lại, phát hiện rằng Lăng Thanh Tiêu quá đỗi an tĩnh, tựa như thất thần. Nàng âm thầm kinh ngạc, quơ tay trước mặt hắn, kéo tầm nhìn của hắn lại đây, cười hỏi: "Sao thế, có chuyện gì mà trông căng vậy?"
Lăng Thanh Tiêu nhìn nữ tử đang mỉm cười, trước mắt phẳng phất như có tia sáng vỡ tung.
Thần yêu thương chúng sinh nên ban trật tự cho Thiên Địa, giao phó lực lượng cho Tiên Ma, lại trao cho Nhân tộc hình thể hoàn mỹ nhất.
Thần nhan quả thực diễm mỹ tuyệt luân (*) khiến nhân tâm hoảng hốt. Dung nhan Tiên nhân đều ưu tú, Lăng Thanh Tiêu thường thấy mỹ nhân, vốn cho rằng chính mình sẽ không bị bề ngoài mê hoặc. Không ngờ tới, chỉ là do hắn chưa có gặp qua tuyệt sắc thật sự.
(*) xinh đẹp tuyệt trần
Nhìn biểu hiện của Lạc Hàm, e là không rõ dung mạo chính mình đã thay đổi. Vốn dĩ tướng mạo Lạc Hàm không tệ, hơn nữa nàng cũng là mỹ nữ nếu đặt tại Nhân tộc, nhưng hiện tại phong ấn đã được giải bỏ, lộ ra dung nhan thật, lập tức cán cân bị nghiêng lệch rõ ràng.
Nhìn kỹ thì ngũ quan vẫn là những đường nét ban đầu, nhưng độ tinh tế lại tăng lên không chỉ một mức. Khi sương tái tuyết (*), song đồng tiễn thủy (*), từ khóe miệng, mũi cho đến chân mày, mỗi góc cạnh đều sắc nét mà tinh xảo, quai hàm thanh tú, mịn màng hoàn mỹ tựa khuôn mẫu mà ra.
(*) làn da trắng hơn sương tuyết
(*) đôi mắt trong trẻo như nước
Hiển nhiên nàng chính là bản mẫu, vạn vật đều lấy Thần làm tiêu chuẩn của diễm lệ, nàng chính là hình mẫu của mỹ mạo trên thế gian.
Nhất thiên hạ là sắc băng tuyết. Bất đồng với vẻ tiểu gia Bích Ngọc (*) cùng sắc hài hòa ôn nhu, nàng chính là vẻ đẹp cao cao tại thượng, không thể vươn tới được.
(*) những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường (Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần)
Cảm nhận được ánh mắt Lăng Thanh Tiêu có chút là lạ, nàng vươn tay sờ mặt mình có chút kỳ quái hỏi: "Có chuyện gì không?"
Vẫn ngơ ngác chưa biết phong ấn được dỡ bỏ. Lăng Thanh Tiêu thở nhẹ một hơi dài, hóa ra một mặt gương từ lòng bàn tay, đưa cho Lạc Hàm: "Về sau thời điểm nào ở một mình, không nên để khuôn mặt lộ liễu quá."
Nàng không rõ đầu đuôi mà tiếp nhận mặt gương, chưa hề có chuẩn bị tâm lí, cúi đầu về phía gương, nội tâm lập tức nhảy số một câu "Ùi cái lùm mía", suýt nữa hẹo máy giữa chừng.
Cách đây không lâu nàng còn cảm thấy tàn niệm thật sự có tính tự luyến cao ghê, giờ chỉ còn là dư ảnh, nhưng luôn mở lời nhắc tới bản thân từng hoàn hảo đến nhường nào. Hiện tại rốt cuộc Lạc Hàm cũng thông suốt.
Lời trần thuật của hắn còn thật hơn chữ thật nữa.
Thần là tồn tại của cái đẹp trong thiên hạ, hiện tại Lục giới duy chỉ có Lạc Hàm thuộc Thần tộc, nàng chính là Đệ nhất mỹ nhân tại Lục giới.