Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

Chương 26



Mãi cho đến khi Khanh Linh ăn xong một quả trái cây, Cố Vọng vẫn đang duy trì động tác dựa vào ghế không hề thay đổi, thậm chí ngay cả động tĩnh cũng không có.

Khanh Linh ngước mắt lên, chỉ bắt gặp vẻ mặt thản nhiên của hắn. Ánh mắt trống rỗng đặt ở nơi xa, tựa như đang nhìn đám người Vô Khuynh trưởng lão, rồi lại giống như không phải.

Hình như, lại đang thất thần rồi.

Rất hay thất thần, Khanh Linh nghĩ mãi cũng không ra, nhưng lúc này cô có chút phân tâm, nên cũng không nghĩ ngợi sâu xa.

Đám người Vô Khuynh trưởng lão muốn tiến hành xử lý Tiêu Nguyệt.

Hồn phách ở trong Hỏa Hồn bên kia đã được giải thoát, lúc này hằng hà sa số ngọn lửa xanh biếc âm u cứ bồng bềnh trôi nổi ở trong không trung, khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.

Khanh Linh ngồi xuống phía trước, đột nhiên phát hiện Cố Vọng vẫn luôn dùng tay đỡ cô.

Ngồi ở trên tay người ta, Khanh Linh cũng hơi ngượng ngùng, sợ hắn đau tay. Vì thế cô loạng choạng đứng dậy, chuẩn bị tự mình leo lên trên bệ cửa.

Cô dùng mắt quan sát khoảng cách từ trong lòng bàn tay Cố Vọng đến bệ cửa sổ, cũng không tính là xa.

Khanh Linh thử một chút, vừa mới nhảy ra đã bị người ta níu lại ngay lập tức.

Cố Vọng không biết đã hoàn hồn từ lúc nào, xách cổ áo cô lên, đuôi lông mày kề sát: “Muốn làm gì?”

Khanh Linh chỉ ra bệ cửa sổ: “Ta muốn đổi chỗ khác.”

Cố Vọng ngạo nghễ liếc mắt nhìn sang chỗ đó, nâng cô đi qua.

Khanh Linh gần như là bị hắn ném qua đó, treo lửng lơ ở trên bệ cửa, hao công tổn sức hai lần mới bò được lên trên cửa sổ.

Cố Vọng nhìn dáng vẻ đạp chân của cô, không hề che giấu bật cười thành tiếng chế giễu.

Khanh Linh ngoảnh đầu sang chỗ khác, có chút tức giận nhủ bụng: Từ đầu không nên đau lòng cho hắn, nên dùng sức giẫm mạnh lên trên tay hắn mấy cái mới đúng.

Cố Vọng ngồi cũng hơi gần, thuận theo ánh mắt của Khanh Linh nhìn sang, trong nháy mắt đã hiểu ra cô đang nhìn cái gì.

Thấy hắn đi tới đây, Khanh Linh quay đầu lại hỏi: “Nàng ta sẽ ra sao?”

Cố Vọng nhấp một ngụm trà, không mấy để ý tới tình hình bên kia: “Giam giữ ở rừng hoa đào của Vô Trần Sơn để chuộc tội.”

“Rừng hoa đào?” Khanh Linh có chút ngạc nhiên: “Là khu rừng hoa đào bốn mùa đều nở hoa kia sao?”

“Ngươi cho rằng vì sao nơi đó một năm bốn mùa hoa nở không tàn?” Cố Vọng cười: “Vì ở dưới kia đã giam giữ vô số ác quỷ ác linh đếm không hết được.”

Đáy mắt hắn đè nén một tia trào phúng: “Dùng thứ ác độc nhất tẩm bổ cho rừng đào đẹp nhất, mang theo mong ước thỉnh cầu của ngàn vạn người.”

Nói xong, Cố Vọng chậm rãi xoay cái chén, khẽ chậc một tiếng: “Nghĩ thử xem, có phải cảm thấy rất có ý nghĩa không?”

Khanh Linh cảm thấy trong lời nói của hắn có hàm ý, nhưng lại nghe không hiểu.

Có điều Cố Vọng không có ý định giải thích mà chỉ đáp: “Ta tưởng ngươi muốn cứu nàng ta.”

Khanh Linh khẽ lắc đầu.

Cô nhìn về hướng pháp trường, lúc này Tiêu Nguyệt đã được thả ra.

Đông đảo Phật tu đang kết thành một cái trận pháp ở trên pháp trường, Phật quang chiếu khắp xung quanh, còn Tiêu Nguyệt thì đang bị Phật quang đè ép quỳ gối trên mặt đất.

Trên lưng nàng ta cõng quá nhiều mạng người, cũng bởi vì vậy mà càng bị đè ép nặng hơn.

Cố Vọng có chút hứng thú, hỏi: “Vì sao không cứu?”

“Cứu bằng cách nào?” Khanh Linh nhìn Tiêu Nguyệt đang cúi đầu, mờ mịt chớp mắt một cái, nói: “Ta thậm chí còn không biết nàng ta đúng hay sai.”

Cố Vọng hơi híp mắt: “Nếu ngươi là nàng ta, ngươi muốn làm gì?”

Khanh Linh ngẩn người.

Sau một hồi lâu, cô mới nhẹ giọng trả lời: “Ta sợ là ta cũng muốn thiên đao vạn quả mấy kẻ đó.”

Nghe thấy câu trả lời này, đầu ngón tay Cố Vọng miết nhẹ chén trà, cúi đầu cười cười, thoạt nhìn rất là vui vẻ.

Chuyện khi Tiêu Nguyệt còn sống đã trải qua, Khanh Linh cảm thấy cho dù đổi thành bất kỳ kẻ nào cũng sẽ không chịu để yên.

Nhưng nàng ta không chỉ muốn giết những kẻ đó, thậm chí còn muốn giết hết toàn bộ người ở Hoài Thành, mấy ngày nay các giới tu sĩ cũng bởi vì vậy mà bị liên lụy chung.

Khanh Linh không thể phân rõ được nàng ta đúng hay là sai, cô cũng không biết nên làm thế nào.

Nói cho cùng, bản thân cô chẳng qua cũng chỉ là người bình thường tới đây mà thôi.

Cho nên cô sẽ không cứu Tiêu Nguyệt, cũng không biết cứu thế nào, nên cứ để cho người khác tới cứu đi.

Trong mắt Cố Vọng phản chiếu chút ánh sáng mơ hồ, ngân dài giọng nói: “Còn tưởng ngươi là Tiểu Bồ Tát ấy chứ.”

“Thì ra Tiểu Bồ Tát cũng có lòng giết chóc.”

Khanh Linh nhíu mày: “Ta không phải Bồ Tát.”

Ánh mắt Cố Vọng dừng trên người cô, ý vị không rõ ừm một tiếng, không tiếp tục chủ đề này nữa. Hắn đột nhiên đứng dậy, lại nhấc bổng cô lên đặt vào trong lòng bàn tay của mình.

Khanh Linh: “Định đi đâu?”

Cố Vọng miễn cưỡng đáp: “Sợ ngươi ăn chưa no, dẫn ngươi đi ăn chút gì đó.”

Khanh Linh: “…”

Một quả Thần Mộc lớn như vậy, chẳng lẽ cô còn ăn chưa no?

Có điều cô tò mò một chuyện khác hơn: “Ngươi tới chỗ này chỉ để uống trà thôi sao?”

Cố Vọng ngồi ở đây uống ấm trà, hơn nữa còn chưa uống xong, lúc này nói đi là đi ngay. Cô còn tưởng là chuyện gì, có thể khiến cho hắn dù đang bị thương vẫn ngồi nán lại chỗ này.

“Dĩ nhiên không phải.” Cố Vọng cụp mắt, mỉm cười: “Có điều chuyện đã làm xong rồi.”

Khanh Linh: “?”

Cố Vọng: “Vốn tưởng rằng có thể xem được một vở diễn anh hùng cứu mỹ nhân, trà nước cũng đã chuẩn bị xong hết rồi.”

Hắn có ý ám chỉ nhìn cô: “Chẳng qua diễn không thành công.”

Cô có một loại dự cảm, Cố Vọng không phải là đợi cô đi cứu Tiêu Nguyệt đó chứ?

Trước không nói đến cô có cứu hay không, với tình hình hiện tại của cô, đi qua đó chính là chịu chết.

Khanh Linh cảm thấy hắn đang suy nghĩ viễn vông: “Ngươi nói ta sao?”

Cố Vọng cũng không phủ nhận: “Không ngốc.”

Khanh Linh chỉ vào bản thân, mặt không cảm xúc nói: “Ngươi cảm thấy ta có khả năng đó không?”

Cố Vọng không thèm để ý đáp: “Vì sao không?”

“Nếu như ngươi nói mấy câu dễ nghe, cầu xin ta.” Đuôi lông mày hắn hơi nhếch lên: “Nói không chừng ta sẽ giúp ngươi.”

Khanh Linh nửa tin nửa ngờ nhìn hắn.

Hắn sẽ cứu Tiêu Nguyệt ư?

Khanh Linh hỏi từ tận đáy lòng: “Bộ ngươi không sợ bị Vô Khuynh trưởng lão trục xuất ra khỏi sư môn sao?”

Cố Vọng nghe vậy thì im lặng, bỗng nhiên gật nhẹ đầu: “Như vậy cũng tốt.”

Khanh Linh đột nhiên nhớ tới lúc mới gặp Cố Vọng, lúc đó hắn có nói: Hắn cũng không thích Phật Môn.

Nhưng hắn rõ ràng là một Phật tu, còn ở lại Vô Trần Sơn lâu như vậy.

Vào giờ khắc này, Khanh Linh bất chợt cảm thấy, cô xác thực không thể nhìn thấu được hắn dù chỉ một chút, bất kể là nội tâm hay là hành động mấy ngày nay của hắn.

Cô không ôm hy vọng hỏi: “Vì sao không muốn bước vào cửa Phật?”

Ngoài dự liệu, Cố Vọng nhanh chóng trả lời, hắn cười như không cười nói: “Phật Môn đều là một nhóm Bồ Tát.”

Âm cuối còn cất cao: “Nhưng ta không phải.”

Rời khỏi pháp trường, lúc này ở Hoài Thành vẫn bị bao phủ trong bóng tối đen kịch, gió đêm phất phơ, cuốn theo một thứ mùi vị không rõ, là tử khí chưa tán đi.

Mặc dù ở cách đó rất gần, Khanh Linh vẫn không thể nhìn rõ được biểu cảm của Cố Vọng, chỉ nghe được giọng điệu lười biếng của hắn, dường như một chút cũng không quan tâm: “Ngược lại, ta là người mà Bồ Tát không dung nạp được.”



Lúc này các vị tu sĩ đã đặt chân vào trong khách điếm, ở cửa phòng của Lâm Ngân Chi nhiều người đang vây quanh.

Mà trong phòng chỉ có Cổ Vũ Yên và một nam tử trẻ tuổi.

Nam tử trẻ tuổi này là Tôn Ly, đệ tử thân truyền của môn chủ Nam Sở Môn. Bây giờ Tống Đoan không có ở đây, Lâm Ngân Chi xảy ra chuyện, đương nhiên là hắn ta gánh vác trách nhiệm đầu tiên.

Lâm Ngân Chi là đệ tử mẫu mực của Tiên Môn, lần này tới Hoài Thành, mọi người đều là do y dẫn dắt đi theo, bây giờ y bị thương, không có ai mà không lo lắng.

Sau khi Tôn Ly xử lý vết thương bên ngoài cho Lâm Ngân Chi xong, vẻ mặt hơi nặng nề, đứng lên nói: “Cổ cô nương, ta sẽ truyền lời cho thiếu môn chủ trước.”

Cổ Vũ Yên đứng ở bên cạnh, nghe vậy càng siết chặt tay cầm kiếm: “Đa tạ.”

Mặc dù nói vết thương bên ngoài không có gì đáng ngại, nhưng vẻ mặt của Tôn Ly nói rõ còn có vấn đề khác.

Lúc Tôn Ly rời đi cũng đóng cửa lại, Cổ Vũ Yên liếc mắt nhìn ra cửa, nhấc tay đặt lệnh cấm ở trong phòng, ngăn cách tiếng động bên ngoài, sau đó lấy bội kiếm của Lâm Ngân Chi qua.

Lâm Ngân Chi đã hôn mê hai canh giờ, đây là điều trước nay chưa từng có.

Nàng ta ngựa quen đường cũ nhấc tay Lâm Ngân Chi lên, dùng bội kiếm của y cắt đứt đầu ngón tay, kiếm kia trong nháy mắt hút máu vào.

Trên người Lâm Ngân Chi có rất nhiều bí mật, từ lúc bắt đầu Cổ Vũ Yên đã biết, thế nhưng y chưa từng cho nàng ta có cơ hội hỏi ra miệng.

Vị này là thiên chi kiêu tử của Vân Cửu Phong, luôn đứng trên đỉnh vạn người, cũng giống như mây mù ở trên đỉnh núi kia, khiến cho người ta không thể tiếp cận, chạm vào liền tan.

Cho dù là nàng ta cũng không thể chạm vào.

Cho tới bây giờ Cổ Vũ Yên đều không giải thích được, người như Lâm Ngân Chi vì sao lại nguyện ý nói ra bí mật của bản thân cho nàng ta biết.

Mỗi lần Lâm Ngân Chi bị thương đều sẽ hôn mê một khoảng thời gian, cũng rất ngắn.

Mọi lần vào lúc này, y sẽ để cho nàng ta dùng bội kiếm cắt đứt ngón tay y, kiếm kia sẽ hút máu vào, chưa đầy một lát y sẽ tỉnh lại.

Nhưng lần này kiếm hút máu càng lúc càng nhiều, vậy mà Lâm Ngân Chi vẫn chưa có dấu hiệu muốn tỉnh lại.

Sắc mặt Lâm Ngân Chi bởi vì mất máu quá nhiều đã sắp sửa trở nên tái nhợt.

Cổ Vũ Yên nhìn người trên giường nửa ngày, khẽ cắn môi, lấy kiếm ra.

Nàng ta giải bỏ lệnh cấm trong phòng, Tôn Ly nhanh chóng gõ cửa.

Cổ Vũ Yên nhét kiếm của Lâm Ngân Chi vào chăn, khôi phục lại giọng điệu bình thường: “Vào đi.”

Tôn Ly đẩy cửa tiến vào: “Thiếu môn chủ đang từ Cấm Nhai chạy tới.”

Hắn ta nhìn Lâm Ngân Chi ở trên giường, phát hiện sắc mặt Lâm Ngân Chi dường như càng tệ hơn, lập tức đi qua.

Hắn ta nhíu mày: “Sao khí huyết lại yếu như vậy?”

Ánh mắt Cổ Vũ Yên hơi lấp lóe: “Sư huynh bị thương nên thế.”

“Ta học nghệ không tinh, mặc dù ngoại thương của Lâm sư huynh không còn trở ngại, nhưng lại không thể tìm được nội thương của huynh ấy.”

Tôn Ly quay đầu: “Thiếu môn chủ nói, chúng ta có thể lập tức lên đường quay về Nam Sở Môn. Tình huống của Lâm huynh có lẽ môn chủ sẽ có cách.”

Cổ Vũ Yên có chút sửng sốt: “Đi Nam Sở Môn sao?”

“Đúng vậy.” Tôn Ly đáp: “Bây giờ đi ngay, không tới một ngày là có thể đến rồi.”

“Thiếu môn chủ cũng sẽ đi thẳng về đó, chúng ta không được chậm trễ.”

Mỗi lần Lâm Ngân Chi ngất xỉu đều không cho bất kỳ kẻ nào đến gần, có điều tình huống lần này không giống như trước đây.

Ngay cả lấy máu cũng không có cách nào làm cho y tỉnh lại, Cổ Vũ Yên cắn môi dưới, quyết định: “Được, đợi ta nói rõ tình huống cho sư tôn biết.”

Tôn Ly nhẹ nhàng thở phào một hơi: “Bây giờ ta cũng cho người đi chuẩn bị.”

Bây giờ Hoài Thành đã có người của Vô Trần Sơn giải quyết tốt hậu quả, mọi người đương nhiên không cần nán lại thêm.

Tôn Ly đi xuống lầu, dưới lầu đang có không ít nhóm tu sĩ chờ chỉ thị kế kiếp, hắn ta nói: “Tất cả chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ quay về Nam Sở.”

Tất cả mọi người đứng dậy đang muốn đi thu dọn, lại thấy một người bước vào cửa.

Vừa thấy người đến, mọi người ai nấy đều dừng bước chân, tiếng nói chuyện ban đầu cũng dừng lại.

Người kia hơi rũ mắt, một bộ y phục màu đỏ, bước chân thản nhiên, giống như không nhìn ra được bầu không khí kỳ dị ở nơi này. Hắn tự mình đi tới một góc bên cạnh ngồi xuống, giơ tay lên.

Lúc này mọi người mới nhìn thấy, trong tay hắn còn có một người tí hon.

Người tí hon mặc y phục màu trắng, tóc buộc lại thành hai búi, người ở gần đó liếc mắt nhìn sang, đến khi nhìn thấy gương mặt kia, bỗng chốc sững sờ.

Da của người tí hon trắng nõn nà, khuôn mặt mỹ lệ, lúc này vừa hay đang quay đầu sang đây.

Đối diện với tầm mắt của mọi người, Khanh Linh không hề hốt hoảng mà chỉ cong cong khóe mắt, rất là mềm mại.

Nhưng trọng điểm không phải cái này, mà là…

Mọi người đang ngồi ở đây bởi vì chuyện hai ngày hôm nay mà gặp được Quỷ chủ Khanh Linh.

Trong tay Cố Vọng, không thể nghi ngờ chính là Quỷ chủ Khanh Linh phiên bản thu nhỏ.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm: “Đây không phải là… Quỷ chủ đó sao?”

Nghe thấy âm thanh, Khanh Linh nhìn về phía người kia, hơi lễ phép gật đầu.

Cho dù là ai nhìn thấy một búp bê xinh đẹp như vậy cũng không tránh khỏi mềm lòng.

Có điều cũng có người ngoại lệ.

Hắn dùng một tay nhấc thẳng cô lên, đặt lên trên bàn, không nặng không nhẹ gõ bàn một cái: “Muốn ăn gì?”

Khanh Linh lắc đầu: “Ta không đói bụng.”

Cố Vọng: “Ngươi đói bụng.”

Khanh Linh: … Vậy ngươi hỏi ta có nghĩa lý gì?

“Vậy kêu món gì cũng được.”

Lúc này Cố Vọng mới hài lòng, đám tu sĩ đang ở đây, tuy nói hơn phân nửa mọi người đều tịch cốc, nhưng nơi này vẫn chuẩn bị không ít đầu bếp.

Thực ra những đầu bếp này đều là tự nguyện tới đây, cảm thấy dưới sự che chở của Tiên Môn thì bản thân sẽ được an toàn hơn.

Cố Vọng thuận miệng gọi mấy món thức ăn, lại buồn bực ngán ngẩm bắt đầu nghịch cái chuông nhỏ của Khanh Linh.

Tiếng chuông thanh thúy vang lên bên tai mỗi người.

Lúc này mọi người mới phản ứng lại.

Thái độ của mọi người đối với Cố Vọng hơi vi diệu, dù sao kẻ này cũng khác với Phật tu bình thường. Huống hồ hắn còn sở hữu huyết mạch khiến người ta thổn thức kia, còn cả cách thức làm việc có chút quỷ dị nữa.

Hắn lúc nào cũng tới lui một mình, không biết vì sao lại đến nơi này.

Song mọi người cũng biết, trước đó hắn theo chân Quỷ chủ tới đây, bây giờ mặc dù đã trở về nhưng Quỷ chủ lại thay hình đổi dạng.

Bọn họ không biết trước đó ở dưới mặt đất đã xảy ra chuyện gì, có điều dọc đường Cố Vọng luôn đi chung với Quỷ chủ, hơn nữa người của Vô Trần Sơn vẫn còn ở nơi này, cho nên cũng không ai nói gì.

Nhưng hôm nay Quỷ chủ biến thành như vậy, đúng lý ra cũng nên hỏi thăm một câu.

Tôn Ly đi tới, quan sát Khanh Linh: “Khanh Linh Quỷ chủ.”

Khanh Linh nhân cơ hội che cái chuông trên cổ mình lại, không cho Cố Vọng chạm vào: “Có chuyện gì?”

“Ngươi…” Sau khi Tôn Ly thấy rõ cái chuông kia, ngạc nhiên thốt lên: “Đây là chuông Ngưng Hồn?”

Khanh Linh: “Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.”

Tôn Ly: “Có cần ta giúp gì không?”

Khanh Linh còn chưa trả lời, Cố Vọng đã thay cô đáp: “Không cần.”

Khóe miệng hắn ngậm lấy ý cười, giương mắt nhìn về phía Tôn Ly: “Bây giờ có lẽ các ngươi còn đang bận việc khác.”

Khanh Linh cũng nhớ ra, cô im lặng một chút rồi hỏi: “Lâm Ngân Chi sao rồi?”

Mặt mày Tôn Ly lộ vẻ nặng nề, kể sơ lượt tình huống tạm thời một lần.

Khanh Linh có chút sửng sốt: “Vẫn chưa tỉnh lại, không biết nguyên nhân là gì ư?”

Ở trong kịch bản, Lâm Ngân Chi ở nơi này đúng là bị thương rất nặng, nhưng lần này không hề bị Tiêu Nguyệt đả thương, mà hiện tại lại đánh với Cố Vọng một trận.

Cố Vọng không có việc gì, còn y thì bị thương không tỉnh lại.

Là bởi vì bị thương tích quá nặng, hay là vì không thể làm trái nội dung kịch bản?

Khanh Linh còn đang nghĩ ngợi, Cổ Vũ Yên đã từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Cố Vọng, sắc mặt nàng ta thay đổi, bước nhanh xuống, trầm giọng hỏi: “Cố Vọng, vì sao sư huynh bị thương!?”

Cố Vọng khẽ xùy một tiếng: “Còn có thể vì cái gì, tài nghệ không bằng người khác thôi.”

Cổ Vũ Yên nổi giận: “Là ngươi đả thương huynh ấy đúng không?”

Đầu bếp trong khách điếm rất nhanh đã bưng đồ ăn lên, Cố Vọng thong thả cầm đũa, kẹp vài món đặt vào trong đĩa: “Không.”

Lúc này tâm trạng hắn ngược lại rất tốt, trả lời: “Là hắn tự tổn thương bản thân mình.”

Khanh Linh dừng lại.

Đúng vậy, trước đó lúc cô thay Cố Vọng chắn một kiếm, quả thật là Lâm Ngân Chi đang chiếm thế thượng phong, người bị thương lẽ ra nên là Cố Vọng, sao Lâm Ngân Chi lại bị hôn mê được?

Cổ Vũ Yên: “Nói hươu nói vượn.”

“Hắn nói thật đấy.” Khanh Linh lên tiếng: “Nếu không phải ta thay hắn cản lại, có lẽ người chưa tỉnh lại lúc này chính là Cố Vọng.”

Lời Khanh Linh nói hoàn toàn là sự thật: “Cố Vọng còn chưa đụng vào hắn, các ngươi đã tới rồi.”

Lúc này Cổ Vũ Yên mới nhìn ra búp bê này vậy mà lại là Khanh Linh, nàng ta hơi ngẩn người: “Khanh cô nương?”

Tầm mắt nàng ta dừng trên cái chuông Ngưng Hồn mà Khanh Linh đang đeo trên cổ, điều này nói rõ thần hồn bị thương nghiêm trọng, nếu thật sự là Khanh Linh cản lại…

Đối với Khanh Linh, Cổ Vũ Yên vẫn có mấy phần tin tưởng, nhưng lúc này Lâm Ngân Chi còn đang hôn mê bất tỉnh, cơ bản không có ai làm chứng.

Sắc mặt nàng ta hơi khó coi.

Cố Vọng cụp mắt, nhìn sơ có vẻ tâm trạng không tệ. Hắn đẩy đĩa thức ăn tới trước mặt Khanh Linh: “Không phải đói bụng sao?”

Đã nói không đói bụng mà!

Khanh Linh ngồi ở trên bàn, không nhịn được lườm hắn một cái. Nhưng cuối cùng vẫn chừa cho hắn chút thể diện, bốc một miếng trong đĩa lên ăn.

Lúc này Cố Vọng mới ngẩng đầu lên, ung dung mỉm cười: “Muốn hắn tỉnh lại đúng không?”

Cổ Vũ Yên và Tôn Ly đều nhìn sang đây.

Khanh Linh cũng từ trong đĩa ngẩng đầu lên, gì? Nói vậy là ý gì?

Cố Vọng chậm rãi gắp thức ăn cho Khanh Linh, lời nói ra lại khiến cho mọi người ai nấy đều giật mình:

“Ta có thể làm cho hắn tỉnh lại.”



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Khanh Linh: Ta không đói bụng!

Cẩu Vượng: Ngươi đói bụng, ngươi không đói bụng làm sao ta đút ngươi ăn được!