Cửu Vực Tà Hoàng

Chương 40: Âm tỉnh(giếng) nơi miếu hoang




Nhưng, tu luyện chi đạo cần phải có thời gian cùng nghị lực tích lũy mà nên, cũng không phải nói có liền có.
Tần Thiên hắn mặc dù có thái cổ bất diệt thể, nhưng muốn tu luyện đạt tới cảnh giới tự vệ được, vậy cũng cần hao phí thời gian không ít.
Nổi giận lôi đình, Cao Hoa bay lên không trung, cả người lăng không rồi xoay tròn, hóa thành một quang tiễn đỏ ngầu từ trên trời bắn xuống, khóa chặt hỏa cầu tại trên người Lôi Đình.
Khoảnh khắc đó, mây, khí lưu trên trời lần lượt biến đổi, theo độ xoay tròn của Cao Hoa hình thành một con cự long thiên thanh, hợp với quang tiễn kia làm một thể, tựu giống như muốn đem sơn cốc này bắn thành một cái lổ.
Loại thiên uy lấy thiên địa chi lực để hủy diệt, Tần Thiên thấy vậy liền há mồm cứng lưỡi, cái này cũng còn là người nữa ư, quả thực giống như tiên nhân, giở tay nhấc chân là có thể hủy thiên diệt địa.
Lôi Đình đặt mình vào bên trong hỏa cầu, đối với tình huống ngoại giới rất hiểu rõ, tại một khắc khi quang tiễn kia hình thành, Lôi Đình cũng làm ra phản ứng, cả người vừa chuyển, gào thét lên.
Chín đạo hào quang cùng chín cái mặt trời chuyển động tốc độ cao hơn, dung hợp, biến thành một viên minh châu chói mắt tỏa ánh sáng ngọc, vừa lúc hiện ra tại đằng trước quang tiễn kia.
Đến lúc này, cường quang chợt lóe, quang tiễn bắn thủng minh châu, biến thành một loại hỏa diễm trôi đi, từ từ toái tán.
Khi minh châu bị quang tiễn xuyên thấu, cũng không bể nát, mà là giống như một đạo quang bình (màn hình) làm ra một đạo phòng ngự.
Cao Hoa xoay tròn kia tạo thành một quang tiễn ẩn chứa lực lượng kinh khủng, đủ để xuyên thủng đại địa thành một lổ.

Nhưng mà, sau khi bắn thủng minh châu, phần lớn lực lượng của quang tiễn bị minh châu hút đi, lực lượng còn sót lại trước khi đến đích tự nhiên sụp đỗ, điều này làm cho Cao Hoa vạn phần kinh hãi, một ngọn hỏa diễm đỏ ngầu đột nhiên nổ tung, hiển lộ ra thân ảnh Cao Hoa, cả người bay xéo đi, bị thương nặng ngay đường trường.
Theo sát quang tiễn là cự long sau khi đụng vào minh châu, tất cả lực lượng liền bị đốt cháy hầu như không còn, trực tiếp biến mất, không lộ ra bất cứ dấu vết gì, hoàn toàn dừng bước.
Lôi Đình bá đạo lạnh lùng, minh châu huyền phù ở trước ngực, từ bên trong nó lóe ra quang hoa lưu y xanh biếc, bên trong có rất nhiều hình ảnh chuyển động, hiển rõ trận chiến mới vừa lúc nãy.
Nhìn Cao Hoa một cái, Lôi Đình không có hạ sát thủ, xoay người trở lại bên cạnh Tần Thiên, đạm mạc nói: “Đi thôi, chúng ta rời khỏi nơi này”
Cao Hoa đôi môi run rẩy, tựa hồ muốn mở miệng lưu lại Tần Thiên cùng Lôi Đình, nhưng hắn đã không còn lực để ngăn bọn họ lại.
Hỏa Vân Mân Côi vẻ mặt khổ sở, cái tên Lôi Đình này đột nhiên lộ mặt khiến cho Thiên Kiếm tông đánh mất hết mặt mũi, liên tiếp đánh bại hai vị đại trưởng lão, đây là chuyện mà bọn họ chưa từng dự liệu qua.
Tần Thiên đi đến bên người Lôi Đình, khen: “Ngươi thật là lợi hại a, thế mà đem mấy tên kia đánh bại”
Lôi Đình mặt không đổi sắc, nắm lấy cánh tay Tần Thiên, quanh thân hai người quang hoa chợt lóe, thời không sóng gợn nhanh chóng tụ họp, Hư không chi môn tự động hiện lên.
Đây là Lôi Đinh đang thi triển thuật Không gian chuyển di, cần tại trong hư không lập thành truyền tống trận, lại vừa mở ra Hư không chi môn, xuyên qua đường hầm không gian, đi đến khu vực được xác định.
Điểm này đối với Tần Thiên là hết sức huyền diệu, nhưng đối với tu luyện giả đạt tới cảnh giới như Lôi Đình mà nói, chẳng qua chỉ là nhấc tay nhấc chân mà thôi.
Đột nhiên, tại một khắc khi Lôi Đình cùng Tần Thiên bước vào Hư không chi môn, thì tại trên không trung sơn cốc vô số quang hoa lóe lên, mấy đạo thân ảnh phá không mà đến, ý niệm liền khóa chặt lên trên người Tần Thiên.
Lôi Đình có điều phát hiện, quay đầu nhìn thoáng qua, nhưng sau đó trốn vào Hư không chi môn, nháy mắt biến mất.
*****
Hoàng hôn buông xuống, Lôi Đình và Tần Thiên đồng thời hiện ra trên một sườn núi, nơi này có một ngôi miếu đổ nát, nhìn qua đã lâu không tu bổ gì, hết sức tàn phá.
Lôi Đình nhìn ngôi miếu đổ nát một hồi lâu, nhưng mà cuối cùng cũng đi vào.
Tần Thiên ở bên cạnh, nghi ngờ nói: “Vì sao không đến thành trấn, mà chạy tới đây để làm chi?”
Lôi Đình lạnh lùng nói: “Đây là Vân Châu, là địa bàn của Thiên Kiếm Tông, là ở chỗ nào cũng có tai mắt của Thiên Kiếm tông”
Tần Thiên nghĩ cũng đúng, bản thân mình là đích dưới mắt của mọi người tìm kiếm, hay là điệu thấp một chút cũng tốt.

Ngôi miếu đổ nát này không lớn, trong viện có cây cổ tùng, màu xanh tươi tốt.
Lôi Đình ngồi ở cửa miếu, Tần Thiên thì đi vào trong miếu, cẩn thận quan sát một vòng.
Miếu đường rất cổ xưa, không biết trải qua bao nhiêu năm rồi.
Bảng hiệu ở trên cửa miếu sớm đã mục nát, cái còn lại chỉ là một số tượng đá cùng tượng đá, cỏ dại mọc khắp nơi.
Tần Thiên đi một vòng, bên trong nội đường thờ Phật, tượng Phật cũng đã bị hủ hóa, nơi này tựa hồ đã bị cướp sạch sẽ, cũng không còn tồn tại vật gì đáng nhắc tới.
Sau lại, Tần Thiên phát hiện tại một góc của hậu viện là một cái giếng, nơi này âm phong trận trận, hàn khí lạnh người, làm cho người ta có cảm giác âm trầm.
Tần Thiên đánh bạo hướng giếng đi tới, nhìn lại, cả người kinh kêu một tiếng, tựa như gặp quỷ vậy.
Lôi Đình chợt lóe mà hiện, khi Tần Thiên chạy trốn vừa lúc đụng phải trên người của hắn.
Nhìn miệng giếng kia, ánh mắt Lôi Đình cổ quái, hỏi: “Ngươi đã thấy cái gì?”
Tần Thiên kinh hồn chưa tĩnh, tâm chí hắn kiên nghị, lá gan cũng không coi là quá nhỏ, nhưng mà giờ phút này toàn thân run rẩy không dứt, lắp bắp nói: “Có yêu quái, … rất … rất nhiều”
Lôi Đình đẩy Tần Thiên ra, chậm rãi hướng miệng giếng cổ đi tới, quanh thân hiện lên quang mang đỏ ngầu.
Âm khí hội tụ lại trên miệng giếng hình thành một loại quang mang xanh đen, giống như đối kháng hồng quang trên người Lôi Đình, giao thoa lẫn nhau sinh ra một loại cảm giác liên lạc huyền diệu.
Tần Thiên đứng xa xa khoảng mấy trượng, ánh mắt kinh nghi nhìn Lôi Đình, tình huống này đúng là hắn không hiểu nổi.
Rất nhanh, Lôi Đình đi tới bên miệng giếng, quang hoa quanh thân tăng mạnh, đem quang mang xanh đen trong miệng giếng đè xuống, làm cho nó lùi về miệng giếng.
Thăm dò, Lôi Đình lẳng lặng nhìn một hồi, ngay sau đó quay đầu nhìn Tần Thiên, phẩy tay gọi hắn lại gần bên cạnh.
“Ngươi nhìn lại xem, bên trong có cái gì không?”
Tần Thiên có chút sợ, nắm chặt cánh tay Lôi Đình, khẩn trương hướng trong miệng giếng nhìn lại.
Lần này, Tần Thiên trên mặc lộ vẻ ngạc nhiên, trong miệng giếng sóng nước lăn tăn, vô số hình ảnh hội tụ lại với nhau thành một ảnh, đang không ngừng di chuyển, đó là tất cả đoạn đường mà Tần Thiên trải qua.
“Ngươi nhìn thấy gì?”

Âm điệu Lôi Đình được đề cao không ít, hiển nhiên rất là để ý đến vấn đề này.
Tần Thiên thành thật trả lời, nói: “Ta thấy được quá khứ của ta”
Lôi Đình sắc mặt biến hóa, lôi kéo Tần Thiên trở lui về phía sau.
“Không có chuyện gì thì không nên tới gần nó”
Buông tay, Lôi Đình rời khỏi hậu viện.
Màn đêm buông xuống, Lôi Đình cùng Tần Thiên ngồi ở trong Phật đường ăn món ăn dân dã.
“Lôi Đình đại ca, gia hương của ngươi ở đâu?”
Tần Thiên cũng không phải là người nói nhiều, nhưng so với Lôi Đình thì có vẻ sinh động hơn nhiều.
Lôi Đình chưa trả lời, ngưng mắt nhìn ngọn núi xa xa ở bên ngoài Phật đường, lắng nghe tiếng thông reo trong gió, tựa hồ lâm vào nhớ lại.
Tần Thiên sẽ không để ý, hắn đã nhìn ra được Lôi Đình thuộc lại ngoài lạnh trong nóng, tính tình cao ngạo làm người khác khó tới gần.
“Chúng ta vẫn ở chỗ này?”
Lôi Đình thu hồi ánh mắt, đạm mạc nói: “Ngươi cảm thấy nơi này an toàn không?”
Tần Thiên không xác định, nói: “Hẳn là coi như tương đối an toàn”
Lôi Đình cười lạnh, nói: “An toàn? Trong miệng giếng kia có ẩn dấu đại hung vật, không đến một ngày thời gian, Thiên Kiếm tông sẽ đuổi theo đến nơi này”