Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn, Không Yêu Đương

Chương 85: Đột Biến





Lúc miệng vết thương sắp lành, Nghiêm Cái trở lại đoàn phim bắt đầu quay bù những cảnh còn thiếu.

Đã hết phân cảnh đối kháng, những cảnh còn lại của vai phản diện có thể nói là thuận lợi.

Đại khái vì chuyện xảy ra trước đó nên đoàn phim vô cùng cẩn thận với những cảnh quay dùng tới thủy tinh.

Trừ lúc đóng phim, Nghiêm Cái còn không được chạm vào đạo cụ trên phim trường.

Nghiêm Cái cũng rất hợp tác, còn nhân tiện xào CP với Trần Đình Y nhiều lần.

Dần dà độ tiếp nhận của đại chúng với hai người họ cũng tăng lên.

Nghiêm Cái đã rất lâu không lên Weibo, cũng không truy cập vào siêu thoại tên "Cái Thú" kia.

Quay xong bộ phim này, Đoạn Bắc thấy xuôi xuôi nên bắt đầu tìm kịch bản nam chính cho anh.

Nghiêm Cái thật ra không để ý, vốn dĩ mục tiêu của anh chỉ là đóng phim điện ảnh mà thôi.

Để anh đóng vai phụ rèn luyện thêm cũng không thành vấn đề, anh đều có thể nhận.

Đoạn Bắc lại vô cùng bận tâm đến chuyện của Nghiêm Cái.

Hắn kéo Điền Túc với vài người trong công ty lật qua lật lại mấy kịch bản, chọn tới chọn lui, cuối cùng chốt một bộ phim thương mại.


Liên hệ với đạo diễn xong, mọi chuyện đều suôn sẻ, chỉ đợi thử vai.

Đoạn Bắc không để Nghiêm Cái nhận hoạt động thương nghiệp nữa.

Hiện tại mấy đại ngôn hàng đầu của anh đã hoàn toàn đủ dùng, nếu nhận thêm có thể gây tác dụng ngược, hạ thấp thân phận.

Cũng vì vậy, Nghiêm Cái có một thời gian nghỉ rất dài.

Mỗi ngày anh chỉ cần chăm sóc giàn sen đá, thi thoảng gặp Thẩm Du Tâm nói chuyện tán gẫu.

Nếu rảnh rỗi sẽ đến Bắc Mạch, hoặc là cùng Điền Túc tới nhà Đoạn Bắc ăn chực.

Tay nghề nấu nướng của Tần Song Mạch rất tốt, cô cũng rất hoan nghênh hai người họ.

Điền Túc dứt khoát chuyển thành trợ lý sinh hoạt, công việc mỗi ngày đều là tới nhà Nghiêm Cái, đôi khi còn tịch thu điện thoại của anh, không cho anh đọc tin tức trên mạng, chỉ đọc vài bài của fan cho Nghiêm Cái nghe để tâm trạng anh vui vẻ hơn.

Buổi chiều một ngày nào đó, Nghiêm Cái lại ngồi trước mặt Đoạn Bắc.

Đoạn Bắc tựa như kiểm tra đốc thúc học sinh tiểu học làm bài tập.

Hắn đặt riêng cho Nghiêm Cái một chiếc bàn trong văn phòng mình, để anh ngồi trước mặt hắn đọc kịch bản.

Nghiêm Cái cũng không ngại, cầm bút nghiêm túc viết ghi chú.

Đoạn Bắc đọc tài liệu nhiều thấy hơi mệt nên nghỉ một lúc, tình cờ nhìn qua, phát hiện Nghiêm Cái đang không đọc kịch bản.

Nghiêm Cái gần đây có hơi gầy đi.

Anh chống cằm, lẳng lặng nhìn khung cảnh bên ngoài cửa kính, không biết đáy mắt đang phản chiếu thứ gì.

Có thể là vì đối mặt với ánh sáng nên khuôn mặt anh không sắc bén như ngày thường mà có nét gì đó dịu dàng hơn.

Thoạt nhìn rất ngoan, rất nghe lời.

Chỉ là giống như một tờ giấy mỏng manh bị mưa xối thẳng, không có gì chống đỡ, lẻ loi một mình.

Cũng lặng lẽ khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Trong lòng Đoạn Bắc nhói một cái, ngẩn người trong chớp mắt, cuối cùng vẫn quyết định lên tiếng hỏi anh: "Lần trước các cậu đã gặp mặt chưa?"
"Sao?" Nghiêm Cái nghe vậy thì quay đầu, có vẻ không hiểu, ánh mắt vẫn hơi mơ hồ.

Anh hỏi Đoạn Bắc: "Chuyện gì?"
Tay Đoạn Bắc đang cầm bút trên bàn hoàn toàn dừng lại.

"À...!Ý tôi nói...!" Đoạn Bắc ngập ngừng, sau đó nhìn thẳng về phía Nghiêm Cái, hỏi: "Mấy ngày cậu bị thương Lục Thú có về nước, cậu biết không?"
Tay Nghiêm Cái đang chống cằm thả xuống dưới.

Anh không trả lời.

Đoạn Bắc thầm thở dài nhưng vẫn nói cho hết: "Hôm đó cậu ở nhà, chắc là đang ngủ.


Cậu ta gõ cửa không có ai trả lời, gọi điện thoại cũng không có người bắt máy, không biết ngồi ngoài đợi bao lâu...!Sau lại rời đi."
Hắn dứt lời, không khí nhất thời im lặng.

Có điều không hiểu sao Đoạn Bắc như gặp phải ảo giác, cảm thấy có tiếng gió thổi ào ào bên tai.

Một lúc sau, hắn mới nghe Nghiêm Cái nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Đoạn Bắc không viết nữa.

Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên nghe thấy Nghiêm Cái hỏi hắn: "Anh có kẹo không?"
Đoạn Bắc kinh ngạc nhìn Nghiêm Cái.

Nghiêm Cái không cử động, trong lòng giống như kẹo chanh vừa chua vừa ngọt.

Anh cũng không biết vì sao chua xót như vậy, lại ngọt ngào như vậy, bao nhiêu mùi vị cứ hòa vào nhau đến mức miệng anh cảm thấy hơi đắng.

Thế nhưng trên mặt vẫn không để lộ bất cứ điều gì như trước.

Lần này Đoạn Bắc thật sự thở dài thành tiếng.

Không còn cách nào, hắn lấy ra viên kẹo mà mỗi ngày Tần Song Mạch nhét cho hắn trước khi ra khỏi nhà, nhịn đau đưa cho Nghiêm Cái, nhẹ nhàng vỗ vai anh giống như dỗ một đứa trẻ: "Đừng khó chịu."
Nghiêm Cái không trả lời, chỉ im lặng xé giấy gói kẹo, đại khái là không muốn trả lời hắn, cũng không thể làm theo lời hắn khiến bản thân không cảm thấy khó chịu.

*
Nghiêm Cái thử vai rất thuận lợi, ngày hôm sau ký hợp đồng.

Tối đến, một account marketing trên mạng bỗng nhiên đăng một bài viết dài trên Weibo.

Bài đăng đính kèm rất nhiều ảnh.

Tấm thứ nhất là Nghiêm Cái và Diêu Đa Ý, tấm thứ hai là Nghiêm Cái và một người đàn ông lạ mặt nào đó.

Trong cả hai tấm ảnh, ba người đều đứng rất gần nhau.

Tiêu đề bài đăng là: Nghiêm Cái tiến vào showbiz nhờ vòng giao thiệp của giới đồng tính? Nghiêm Cái là GAY hay chim hoàng yến bị bao dưỡng?
Bài đăng còn liệt kê một số điểm gọi là "bằng chứng", khơi dậy sự hiếu kỳ của quần chúng ăn dưa trên Weibo.

Đầu tiên là giới thiệu về Nghiêm Cái, Diêu Đa Ý, và người đàn ông xa lạ tên Cao Dật Viễn.

Cao Dật Viễn là Thái Tử chân chính của Thất Lộ, con trai độc nhất của tổng giám đốc Thất Lộ, bình thường khá rêu rao phách lối, thế nhưng hai năm trước đột nhiên mai danh ẩn tích.

Account marketing hướng tất cả những chuyện này về phía Nghiêm Cái, còn tung ra một ít ảnh chụp ám chỉ Cao Dật Viễn từng bao dưỡng Nghiêm Cái, cho Nghiêm Cái rất nhiều tài nguyên, sau đó so sánh ưu đãi Nghiêm Cái từng có ở Thất Lộ và giai đoạn bị đóng băng sau này.

Account marketing chỉ rõ Cao Dật Viễn hai năm trước đi tù do bị tố cáo bởi người mà hắn từng bao dưỡng và cấp vô số tài nguyên - Nghiêm Cái.

Sau khi Cao Dật Viễn đi tù, Thất Lộ lập tức đóng băng Nghiêm Cái.

Lại nói tiếp, sau đó Nghiêm Cái đổi công ty, xào CP với Lục Thú, quấn lấy Diêu Đa Ý để gia nhập vòng điện ảnh, đích xác là một tên đồng tính, không những thế còn đắp nặn Nghiêm Cái thành một kẻ xấu xa vong ân bội nghĩa, vì lợi ích mà bất chấp tất cả.


Một hòn đá làm cả hồ nổi sóng.

Chỉ trong một đêm, bài đăng này được lan truyền toàn mạng.

Hot search về Nghiêm Cái càng lúc càng nhiều, cứ một cái bị ép xuống là lại một cái khác lên, đúng thật là "Gió xuân cuồn cuộn không dứt*".

* Trích bài thơ "Phú Đắc Cổ Nguyên Thảo Tống Biệt" của Bạch Cư Dị.

Rất nhiều người tự xưng chính nghĩa, cả đêm lao vào Weibo của Nghiêm Cái mắng chửi, cũng có một bộ phận Cái Phạn thoát fan.

Trong khoảng thời gian ngắn, Nghiêm Cái từ Cái Cái được yêu thích trở thành minh tinh bị toàn cư dân mạng dè bỉu, tẩy chay, căm ghét.

Lúc Nghiêm Cái đến, Đoạn Bắc vẫn đang nổi giận.

"Bành Lợi đâu? Cậu tìm xem cậu ta đang ở đâu, hỏi cậu ta muốn gì!"
"Đẩy hết bài xuống cho tôi, khống bình của đại fan đâu, thủy quân đâu?"
Bên trong chợt yên tĩnh, sau đó tiếng Đoạn Bắc lại vang lên, có điều hắn đổi giọng rất nhanh, lập tức biến thành nhẹ nhàng.

"A lô, chào đạo diễn Điền..."
"Chuyện đó là giả, công ty chúng tôi đã làm sáng tỏ rồi.

Hôm qua mới thử vai xong không phải sao? Nếu ngài vì mấy chuyện này mà..."
"Được, tôi biết rồi.

Cảm ơn, tạm biệt."
Lúc Nghiêm Cái tới, Đoạn Bắc đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại, lập tức đi xử lý sự việc.

Hắn thấy Nghiêm Cái còn nở nụ cười, hỏi: "Sao hôm nay lại biết đường tự đến đây thế này?" Sau đó giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, khóe mắt nhăn rất sâu: "Mau lại đây ngồi, tôi có mua kẹo cho cậu đấy.

Có điều kịch bản ngày hôm qua khả năng chúng ta không giành được nữa, có người lý lịch tốt hơn ——"
Nghiêm Cái im lặng nhìn dáng vẻ hắn vừa che giấu mọi chuyện vừa cố gắng an ủi mình, nhẹ nhàng ngắt lời: "Tôi biết chuyện rồi."
Đoạn Bắc vốn dĩ còn không sao, nghe anh nói xong lập tức sựng người, ý cười trên mặt trong phút chốc hoàn toàn biến mất.

Hắn cúi đầu, bất đắc dĩ nói: "Xin lỗi."
Cứ có cảm giác cha già không bảo vệ được đứa con nhỏ của mình.

"Sao lại xin lỗi."
Nghiêm Cái lắc đầu, nhoẻn lên một nụ cười: "Để tôi kể cho anh nghe chuyện này từ đầu đến cuối."
Những thứ ẩn núp trong góc ký ức tăm tối nhất, thế nhưng từng giây từng phút lại luôn nhắc nhở anh về sự tồn tại của nó.
Hết chương 82..