Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn, Không Yêu Đương

Chương 94: Tôi Có Cảm Giác Mình Giống Nữ Chính



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit: [email protected], [email protected]
- -
Lục Thú từng đến nhà Nghiêm Cái rất nhiều lần, thậm chí mơ hồ còn có xu thế đóng đô thường xuyên, thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Nghiêm Cái đến nhà Lục Thú.

Lúc lái xe, Lục Thú vừa cười vừa trêu chọc: "Đưa vợ nhỏ về nhà nào."
Nghiêm Cái chậm rãi liếc hắn một cái, vẻ mặt bất biến: "Đưa bạn trai."
Hai người nói qua nói lại mấy câu không ra kết luận, không lâu sau thì đến nơi.

Thời điểm Lục Thú đưa người đến trước mặt, Lục Điển mới xem như lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Cái.

Người đàn ông thân hình cao gầy, chiều cao không khác biệt là mấy so với Lục Thú, gương mặt lộ vẻ lãnh đạm.

Ngoại hình đúng là rất đẹp, khiến người ta liếc mắt một cái là khó có thể quên được.

Trên người lại không nhiễm những thứ bụi bặm hay xô bồ của giới giải trí, thoạt nhìn còn toát lên vài phần thanh khiết, hơi thở thư hương, chi lan ngọc thụ hiếm có.

Lúc Nghiêm Cái lên tiếng quả đúng là như thế thật.

Giọng nói không nhanh không chậm, trong trẻo như tiếng ngọc, rất lễ phép.

Thôi được, tuy là có hơi quá lễ phép nhưng ít nhất không phải do bất an mà rất thản nhiên bình tĩnh.

Khuyết điểm duy nhất là...!Nhìn qua có hơi...!Lục Điển nghĩ, không biết nên nói như thế nào, có lẽ là cho người ta cảm giác hơi u sầu.


Tuy miệng nở nụ cười nhưng luôn khiến người ta cảm thấy người này không hề vui vẻ, có cảm giác vô cùng áp lực đè nén.

Lục Điển cuối cùng cũng hiểu được vì sao em trai mình lại cố chấp đến cùng với một người như vậy.

Không hổ là người em trai hắn thích hai năm, quả thật khiến người ta không thể dời mắt.

Trước khi đi Lục Thú đã gọi điện báo trước, thức ăn đều là những món mà Nghiêm Cái tương đối thích.

Lục Điển và cha Lục một là không nói nhiều, hai là lo dọa người ta sợ, vì thế ăn cơm xong nói vài câu rồi từng người bận việc rời đi trước.

Nghiêm Cái dần không cảm thấy quá câu nệ, vì thế cũng không lập tức quay về.

Anh được Lục Thú dẫn lên trên tầng, vào căn phòng hắn từng ở khi trước.

Lục Thú nói từ sau khi thành niên hắn rất ít khi ở nhà, đôi khi phải một, hai tháng mới quay về một lần, vì thế đồ đạc trang trí trong phòng đều đã từ rất lâu.

Nghiêm Cái chỉ là muốn tìm hiểu về quá khứ của hắn.

Cửa vừa mở, đập vào mắt chính là một tấm poster LeBron James khổ lớn, gần như che kín một mặt tường, không thể bắt mắt hơn.

Toàn bộ phòng chủ yếu dùng tone màu be và đỏ gạch, phong cách ấm áp rất giống Lục Thú —— ngoại trừ tấm poster LeBron James.

Nghiêm Cái quay đầu liếc hắn một cái, sau đó hỏi: "Em thích James?"
"Cũng được đấy chứ?" Lục Thú nhìn vẻ mặt anh, không hiểu sao lại cười: "Con trai mà, trước kia đều thích cầu thủ bóng rổ.

Nếu có người nhà vào phòng thì muốn dán một tấm poster thể hiện quan điểm một chút.

Bạn bè em khi đó phần lớn đều thích Kobe.

Em thấy cả hai đều rất xuất sắc, có điều thích vẻ đẹp trai của James hơn."
Nghiêm Cái:...!
* LeBron James là một cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp Mỹ, được ví như là hào thủ bóng rổ xuất sắc nhất mọi thời đại, thường được so sánh với Michael Jordan.

Kobe ý chỉ Kobe Bryant, cũng là một cựu cầu thủ, huyền thoại bóng rổ chuyên nghiệp người Mỹ.

Kobe đã qua đời đầu năm 2020 vì tai nạn máy bay.

(Nguồn: wikipedia).

Ảnh James và Kobe (James bên phải, Kobe bên trái):

(Cái Cái: Đây là gu của em?)
Nghiêm Cái im lặng không một tiếng động bước vào trước, để lại Lục Thú vẫn đứng ở cửa không biết rốt cuộc đang cười cái gì.

Mỗi ngày đều có người quét dọn nên phòng rất sạch sẽ ngăn nắp, tuy là nhìn qua có vài thứ không phù hợp với phong cách của Lục Thú cho lắm...!
Ai có thể tưởng tượng trong phòng nam giới lại có một chồng thú bông chất cao như núi?

Khi trước Nghiêm Cái cũng mơ hồ biết Lục Thú có sở thích này, chỉ là lúc tận mắt chứng kiến vẫn không nhịn được thấy hơi...!khiếp sợ.

Nghiêm Cái cúi người, lấy một con chó nhỏ từ núi thú bông.

Lông màu đen trắng trông hơi giống Husky, mấu chốt là lông vuốt rất mượt, rất dễ chịu.

Anh cầm trên tay vuốt hai cái, sau đó không nỡ đặt xuống.

Đến khi Lục Thú đi tới ấn Nghiêm Cái ngồi xuống bàn, trong tay anh vẫn đang cầm con cún bông Husky kia.

Nghiêm Cái tuy vẫn đang vuốt lông thú bông nhưng mắt lại rất tinh, liếc một cái là thấy trên giá sách có một quyển album rất dày.

Lục Thú đứng đằng sau Nghiêm Cái, tay nhẹ nhàng ấn trên vai anh, nhìn anh lấy quyển album, sau đó lật mở từng trang.

Nhà hắn ghi chú thời gian chụp rất rõ ràng, một tuổi, hai tuổi, năm tuổi, sáu tuổi.

Nghiêm Cái nhìn những tấm ảnh này, cảm giác như xuyên qua thời gian chứng kiến quá trình trưởng thành của Lục Thú.

Nghiêm Cái đang nhìn thì tay bỗng nhiên dừng lại, sau đó gần như nói trong vô thức, vô cùng tín nhiệm người bên cạnh: "Trước kia tôi cũng có một quyển album ảnh từ khi sinh ra đến năm mười bốn tuổi, sau lại đánh mất."
Không biết từ khi nào, Lục Thú đã đưa tay xuống, nhẹ nhàng đè lên mu bàn tay anh.

Cảm giác ấm áp chợt bao phủ, Nghiêm Cái hơi nghiêng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt ẩn chứa ý cười của hắn.

Đầu ngón tay hắn chạm nhẹ lên mu bàn tay anh, sau đó dịu dàng nói: "Anh mở tiếp đi."
Nghiêm Cái cảm thấy rất kỳ quái.

Đã rất lâu rồi anh không có cảm giác an tâm vì lời nói của một người như vậy.

Chỉ là lúc này anh thấy rất bình yên và dễ chịu.

Cảm giác dâng lên từ đáy lòng, không chút giả dối, vô cùng chân thật.

Như thể băng tuyết trên người anh đều bị một người dùng tay và thân thể bao bọc làm tan chảy, sau đó người nọ cứ thế ôm chặt anh giữa trời tuyết lạnh giá, dù là hắn chỉ dịu dàng nói với anh một câu "Anh mở tiếp đi" mà thôi.

Nghiêm Cái làm theo lời Lục Thú, tiếp tục lật album.

Xem qua khoảng bảy, tám trang, anh bỗng nhiên giật mình, kích động nắm chặt tay Lục Thú.

Bức ảnh này rất lớn, vài chỗ vẫn còn mờ mờ, hiển nhiên là đã được người chỉnh sửa cẩn thận, cố gắng làm rõ hình đứa trẻ trên ảnh.

Đứa trẻ cùng lắm chỉ tầm 7, 8 tuổi, mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét khuôn mặt trong tương lai.

Nụ cười rạng rỡ, đứng trong một đám nhóc trông lóa mắt như sao trời.

Đương nhiên, cũng có thể là vì chỉ có đứa trẻ này được chỉnh sửa nên trông đặc biệt rõ ràng.


Đây là anh lúc 8 tuổi.

Nghiêm Cái siết chặt tay Lục Thú, tay còn hơi run run.

Lục Thú chủ động rút tay ra, lật trang tiếp theo cho anh, đồng thời cũng lên tiếng: "Những cái này là em tìm được lúc mới thích anh.

Phải để người đi tìm rất lâu mới gom được 7, 8 bức ảnh."
Nghiêm Cái nhìn cậu thiếu niên trên album, không nhịn được nở nụ cười, quay đầu nhìn Lục Thú: "Bản thân tôi lại không có một tấm ảnh nào."
Lục Thú đưa ngón tay vuốt ve mặt người thiếu niên trên ảnh, sau đó đột nhiên cúi người hôn lên trán Nghiêm Cái.

Hôn xong, hắn nói: "Em để người tìm, có lẽ vẫn còn."
Nghiêm Cái quay đầu trở lại.

Có lẽ không cần những tấm ảnh đó nữa.

Không biết bắt đầu từ khi nào, anh cảm thấy bản thân đã có nơi để trở về.

Đến khi sắp rời đi, Lục Thú bỗng nhiên đi lên tầng, sau đó cầm con cún bông mà Nghiêm Cái vuốt ve rất lâu trước đó nhét vào trong ngực anh.

Nghiêm Cái cũng không ngạc nhiên.

Lục Thú luôn có thể dễ dàng nhận ra cảm xúc của anh, không biết là vì sao.

Nhà họ có rất nhiều người giúp việc.

Tất cả đều cung kính cúi chào Lục Thú rồi mới tiễn hai người rời khỏi.

Lúc ngồi trên xe, Nghiêm Cái ôm thú bông trong tay, vẻ mặt không cảm xúc nói: "Tôi nghĩ đến một chuyện."
"Hở?" Lục Thú lái xe ra ngoài, hỏi: "Chuyện gì?"
"Tôi có cảm giác..." Nghiêm Cái khẽ dừng lại, vẻ mặt hơi biến đổi nhưng nhanh chóng cúi đầu khiến người ta không nhìn ra bất kỳ thay đổi nào.

"Tôi có cảm giác mình hiện tại giống nữ chính trong quyển tiểu thuyết em từng gửi trước kia."
《Tiểu kiều thê hào môn: Lục thiếu sủng thê chi lộ》
* Cô vợ nhỏ xinh đẹp giới hào môn: Con đường cưng chiều vợ yêu của Lục thiếu
Thiếu gia bá đạo Lục Thú, cô vợ nhỏ mềm mại đáng yêu Nghiêm Cao Mãnh, tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết ôm con bỏ chạy.
Hết chương 90.

Editor: Bạn còn nhớ hay đã quên Nghiêm Cao Mãnh, đã quên có thể quay lại chương 34 ôn lại..