Đảo Minh Hạp nằm giữa một đại dương bao la, bốn mùa như xuân.
Cung Ngô Đồng như cô hồng nhanh nhẹn vút bay, mũi chân không dính một giọt nước.
Minh Đăng đã hoá thành hoa văn màu xanh in trên vai áo Cung Ngô Đồng, nhìn Cung Ngô Đồng che giấu hơi thở, ung dung tự tại đi khắp đảo Minh Hạp tìm đường, muốn nói lại thôi cả buổi, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì.
Cung Ngô Đồng tính tình bướng bỉnh cố chấp, trừ Cung Xác ra thì trước giờ chưa từng nghe ai khuyên bảo.
Cung Ngô Đồng chưa từng đến đảo Minh Hạp bao giờ, dứt khoát đưa linh lực hùng mạnh như mạng nhện giăng tơ chằng chịt bốn phía, rất nhanh đã tìm được đường đến Hàn Đàm trên đảo Minh Hạp.
Cung Ngô Đồng nhíu mày, đang khấp khởi muốn thu thần thức lại, nhưng thần thức tựa xúc tu lại đột nhiên như vừa chạm phải thứ gì ghê tởm lắm, thình lình rụt về.
Cùng lúc đó, Cung Ngô Đồng bỗng chốc mở mắt, trong đôi mắt tím là sự lạnh lẽo hiếm thấy.
Minh Đăng sửng sốt: "Tiểu Thánh tôn?"
Cung Ngô Đồng nhíu mày, thấp giọng nói: "Gặp con chó chết xúi quẩy."
Minh Đăng còn chưa kịp hỏi, mũi chân Cung Ngô Đồng đã nhanh nhẹn đạp gió bay về phía Hàn Đàm.
Vách núi phía bắc là nơi lạnh nhất trên đảo Minh Hạp.
Cung Ngô Đồng nhẹ nhàng rơi xuống đất, rũ mắt nhìn bậc thang sâu hoăm hoắm trên vách núi dẫn một đường xuống dưới, cuối cùng miễn cưỡng nối liền với thềm đá nơi cửa động.
Cung Ngô Đồng rũ tay, hướng lòng bàn tay về phía thềm đá, linh lực Hoá Thần kỳ bàng bạc ào ra, khiến bốn phía xung quanh rơi vào ảo cảnh đảo ngược thời gian.
U lan nở rộ dưới chân nhanh chóng khép nụ, cuộn tròn thân mình biến về chồi non, cả khóm hoa lan từng chút thu nhỏ, lùi về chính giữa vách núi chật hẹp, chỉ để lộ mầm non vừa mới đâm chồi.
Vách núi vừa rồi không một bóng người đột nhiên xuất hiện ảo ảnh của một thiếu niên áo trắng, nhìn kỹ đúng là Minh Tu Nghệ.
Cung Ngô Đồng quay ngược ảo cảnh về thời điểm sau khi Minh Tịch ngã xuống được một thời gian, khi đó Minh Tu Nghệ một thân chật vật, khắp mặt toàn là nước mắt chưa khô, tay nắm thanh kiếm toả ra ánh trăng sáng nhàn nhạt, đôi mắt mờ mịt xen lẫn luống cuống nhìn về phía trước.
Cung Ngô Đồng nhìn sang theo tầm mắt của hắn, bắt gặp một nam nhân vận áo bào xám tro đang ôn hoà mỉm cười với hắn, nhưng lại không chút lưu tình mà chém ra một đạo linh lực.
Minh Tu Nghệ bị đánh trúng một chưởng, lảo đảo lùi ra sau nửa bước, sau lưng là vách núi sâu thăm thẳm.
Mấy cục đá vụn dưới chân hắn rơi xuống vách núi.
Trong miệng Minh Tu Nghệ trào ra máu tươi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch ngẩn ngơ nhìn người nọ hồi lâu, rồi mới thê lương mỉm cười, như thể cuối cùng cũng nhìn thấu, sau đó thả mình xuống vách núi.
Ảo cảnh dừng ở đây.
Cung Ngô Đồng giẫm lên bậc thềm chênh vênh chậm rãi đi xuống, y biết khi đó Minh Tu Nghệ nhảy xuống Hàn Đàm phía dưới, nên mới may mắn giữ được một mạng.
Hay là nói, mục đích ban đầu của Minh Tu Nghệ chính là Hàn Đàm.
Cung Ngô Đồng nhàn nhạt nói: "Vừa rồi chính là tên nghĩa huynh mặt chó thân người của tiểu đồ nhi ta?"
Minh Đăng: "Đúng vậy, nghe nói hắn ta linh căn đặc biệt, y thuật cũng lợi hại, cứu sống người chết thịt nát xương tan."
Cung Ngô Đồng cười nhạo một tiếng, bước chân vững vàng đi theo sơn giai (bậc thang) cuối cùng cũng tới được nơi mặt đất bằng phẳng.
Vì có xuân ý Minh Đăng ở đây, nên từ khi cập quan Cung Ngô Đồng chưa từng bị rét bao giờ, nhưng càng đi theo con đường chật hẹp trong sơn động phía trước, y lại càng cảm nhận được hàn ý mỏng manh.
Cung Ngô Đồng run lập cập, bước chân dừng lại, thậm chí còn muốn lui ra sau một bước.
Minh Đăng thấy thế vội vàng thay y bỏ cuộc giữa chừng: "Tối qua Minh Tu Nghệ cũng nói, hàn khí trong Hàn Đàm quá nặng. Tiểu Thánh tôn trời sinh sợ hàn, nếu đi tiếp thì e là sẽ tổn thương đến kinh mạch, nói chi vớt kiếm."
Cung Ngô Đồng không chút để ý mà vuốt ve bích tiêu bên hông, hoàn toàn mặc kệ lời khuyên của Minh Đăng, y rút bích tiêu ra, nhẹ nhàng gõ hai cái trong lòng bàn tay, cổ tay rũ xuống, ống tay áo dao động tung bay.
Kiếm quang tùy ý, chẳng biết từ khi nào bích tiêu đã hoá thành một thanh ngọc kiếm uốn lượn.
Trừ cái tên phá gia chi tử Cung Ngô Đồng ra, thì tu sĩ tam giới gần như chả có ai lấy ngọc kiếm làm pháp khí, dễ hư mà khó đúc, còn phải tốn rất nhiều thời gian để bảo dưỡng, có thời gian lãng phí như thế thì chi bằng đi luyện thêm nhiều kiếm chiêu khác còn hơn.
Minh Đăng nhìn bộ dáng hiện giờ của y, đầu quả tim nhảy dựng.
Căn bản là hắn còn chưa kịp ngăn cản, ngọc kiếm của Cung Ngô Đồng đã ngập tràn kiếm ý, phút chốc bay khỏi mũi kiếm như mũi tên rời cung mà hướng thẳng về sơn động đen nhánh phía trước.
Một tiếng vang "Rầm rầm" đinh tai nhức óc, đá vụn khắp sơn động đua nhau rơi xuống, kiếm ý mang theo cuồng phong thét gào băng qua sơn động trống rỗng mà lao nhanh đến nơi sâu nhất trong Hàn Đàm, như vô số lệ quỷ tranh nhau kêu gào thảm thiết.
Chỉ một kiếm, nhưng không chỉ riêng Hàn Đàm chuẩn bị sập, mà ngay cả toàn bộ đảo Minh Hạp cũng đều cảm nhận được nguồn linh lực cuồn cuộn khổng lồ ấy.
Cung Ngô Đồng hoàn toàn không sợ bị đá rớt lên đầu, lật cổ tay một cái, ngọc kiếm lại lần nữa hoá thành bích tiêu, bị y không chút để ý mà vuốt ve trong lòng bàn tay.
Minh Đăng trợn mắt há mồm.
"Tiểu Thánh... Tôn?"
Cung Ngô Đồng nhàn nhã rảo bước về phía trước, hàn ý trong Hàn Đàm bị y một kiếm phá tan, trong vòng nửa ngày sẽ không tụ lại được.
Hàn ý tiêu tán, xuân ý ngập tràn, Hàn Đàm mà tu sĩ nào tiến vào cũng bị giá rét làm tổn thương kinh mạch đối với Cung Ngô Đồng chỉ là một đầm đá nhỏ mà thôi, rất nhanh đã đi đến nơi sâu nhất trong sơn động.
Hàn Đàm chính là một hồ nước thanh tịnh trong sơn động, phía trên sơn động hình thành một cái lỗ lớn, ánh mặt trời trút xuống như thác, ánh sáng vừa vặn không nghiêng không lệch vây chặt Hàn Đàm.
Cung Ngô Đồng giẫm lên sương tuyết bị kiếm ý của y chấn vỡ, đi đến tảng đá lớn bên cạnh Hàn Đàm vén áo ngồi xuống, rũ mắt ngắm nhìn Hàn Đàm trong vắt, quả nhiên là có một thanh kiếm toả ra hào quang tựa như trăng sáng đang nằm ngay đó.
Đó là kiếm của Minh Tu Nghệ.
Minh Thủ tôn tự tay đưa cho con trai, nhất định là một tuyệt thế thần binh.
Cung Ngô Đồng lười biếng chống cằm nhìn, nói: "Kiếm tốt như thế mà bị nhốt ở đây, tiếc thật đó."
Minh Đăng run rẩy trong lòng, sợ y chẳng nói chẳng rằng mà lao xuống vớt kiếm.
Chẳng qua Cung Ngô Đồng không có ý định như thế, y ngồi trên tảng đá đưa chân qua lại, như thể đang chờ cái gì đó.
Một lát sau, quả nhiên xuất hiện một loạt tiếng bước chân trong sơn động.
Cung Ngô Đồng nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một nam nhân áo xám bị cả đám người vây quanh đang vội vàng đi đến, ai ai cũng nắm chặt thanh kiếm trong tay, hùng hùng hổ hổ, như đang tính bắt kẻ dám tự tiện xông vào đảo Minh Hạp đền tội.
"Quả thật là động tĩnh từ Hàn Đàm sao?!"
"Có người có thể động kiếm ý ở Hàn Đàm?"
"Vào xem là biết."
Rất nhanh, bọn họ đã bước vào Hàn Đàm, ánh mắt dừng trên người Cung Ngô Đồng, hung quang chợt loé.
"To gan! Ngươi là người phương nào? Biết đây là đâu không mà dám tự ý..."
Cung Ngô Đồng không nhúc nhích, cười như không cười mà nhìn đám đệ tử đang kêu gào ầm ĩ, sau đó lại đưa mắt về phía nam nhân áo xám cầm đầu.
Đó là nghĩa huynh của Minh Tu Nghệ —— Sở Dự.
Tầm mắt của Sở Dự đặt trên đôi mắt của Cung Ngô Đồng, dường như hắn hơi chần chờ một lúc, lại nhìn nhìn bích tiêu bên hông Cung Ngô Đồng, đột nhiên kịp thời phản ứng, vẻ mặt biến sắc, vội vàng tiến lên một bước cung kính hành lễ.
"Bái kiến Cung Tiểu Thánh tôn."
Đệ tử vừa rồi còn đang mắng chửi nghe thấy, mới hậu tri hậu giác nhận ra thân phận của Cung Ngô Đồng, sắc mặt ai nấy trắng bệch, một hồi lâu sau mới run rẩy nửa quỳ hành lễ.
Cung Ngô Đồng cười mỉm nói: "Thì ra là Sở... Sở... Đúng rồi, ngươi tên gì thế nhỉ?"
Dù bị tước hết mặt mũi thế đấy nhưng Sở Dự vẫn ôn ôn hoà hoà như cũ: "Tại hạ Sở Dự, tiểu danh chưa đáng được Tiểu Thánh tôn nhắc đến."
Cung Ngô Đồng nghiêm túc nói: "Hoá ra là ngươi vẫn nhận ra ta. Vất vả lắm ta mới tới đảo Minh Hạp một lần, nhưng đợi nãy giờ mà chẳng có ai đón tiếp, Sở đại hiệp vội vàng như thế là đang đi tiếp đãi khách quý sao?"
Rõ ràng là chính bản thân Cung Ngô Đồng che giấu hơi thở để không bị ai phát hiện, nhưng qua miệng y lại biến thành đảo Minh Hạp cố tình ngó lơ y.
Sở Dự tướng mạo bình thường, nhưng khí chất lại khiến người khác như được tắm mình trong gió xuân, không thì cũng chẳng thể lừa Minh Tịch giao toàn bộ đảo Minh Hạp cho tên nghĩa tử là hắn quản lý, sau khi Thủ tôn Minh Tịch ngã xuống, quyền lực của hắn ở đảo Minh Hạp lại ngày một lớn, còn vị Thiếu tôn Minh Tu Nghệ lại bị bỏ xó không ai nhớ tới.
Hắn xoa xoa thái dương lấm tấm mồ hôi, hắng giọng cáo tội: "Sao Tiểu Thánh tôn lại nói thế? Là tại hạ tiếp đãi không chu toàn, nếu Tiểu Thánh tôn không ngại hàn xá đơn sơ, mời ngài đến phủ nghỉ ngơi."
Cung Ngô Đồng nhìn hắn, thầm nghĩ Minh Tịch ngã xuống chưa được bao lâu, mà trong lời nói của người này lại trực tiếp quang minh chính đại biến toàn đảo Minh Hạp thành đồ của hắn?
"Không cần." Cung Ngô Đồng không cho hắn chút mặt mũi nào, nụ cười trên mặt lại vô cùng sáng lạng, "Ta không thích ở chung chỗ với chó dữ, sẽ làm ô uế đôi mắt của ta."
Sắc mặt Sở Dự cứng đờ.
"Chó dữ" trong miệng Cung Ngô Đồng không phải vòng vo ám chỉ Sở Dự, mà là chỉ rõ khách quý hiện đang ở đảo Minh Hạp.
Đúng lúc làm sao, vừa hay người đó lại có thù oán với Cung Ngô Đồng.
Tuy là Sở Dự có tài khua môi múa mép, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết phải trả lời thế nào.
"Sở đại hiệp diệu thủ hồi xuân lương y như từ mẫu, người đến tìm ngươi chữa trị cứu mạng hằng ngày có lẽ là nhiều không đếm xuể." Cung Ngô Đồng như không trông thấy vẻ mặt khó coi của Sở Dự, giọng điệu như đang tán chuyện, "Có phải vị khách quý trên đảo Minh Hạp hôm nay muốn ngươi chữa trị Kim Đan bị nghiền nát cho hắn?"
Sở Dự trầm mặc hồi lâu, mới lúng ta lúng túng nói: "Tiểu Thánh tôn tuệ nhãn."
Cung Ngô Đồng nở nụ cười, y nhảy xuống từ trên tảng đá, đi đến trước mặt Sở Dự.
Sở Dự hơi cúi đầu, vì cấp bậc lễ nghĩa mà không nhìn thẳng vào y.
Cung Ngô Đồng nói: "Ngẩng đầu lên."
Sở Dự do dự chớp mắt một cái, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn y.
Cung Ngô Đồng nhấc bích tiêu trong tay lên vỗ nhẹ vào sườn mặt Sở Dự —— đây là tư thế mang tính sỉ nhục rất nặng, nhưng áp vào người Cung Ngô Đồng lại mang đôi chút bịn rịn ngả ngớn.
"Rốt cuộc là con chó dữ đó cho ngươi thứ gì tốt, có thể khiến ngươi có chết cũng phải chữa trị cho hắn?" Cung Ngô Đồng thản nhiên nói, "Lẽ nào ngươi không biết, Kim Đan của hắn là do Vân Lâm Cảnh tự tay phế? Nếu ngươi thật sự chữa khỏi cho hắn, thì ngươi có tin thứ tiếp theo sư đệ ta bóp nát sẽ là Kim Đan của ngươi không?"
Tay Sở Dự mạnh mẽ nắm chặt thành quyền.
Đã nói đến mức này rồi, Cung Ngô Đồng cũng không muốn tiếp tục làm bộ làm tịch hàn huyên với hắn nữa, y chỉ bích tiêu về phía Hàn Đàm, nhàn nhạt nói: "Ngươi, vớt thanh kiếm đó lên cho ta."
Sở Dự còn chưa kịp hồi phục tinh thần sau những lời vừa rồi, nghe vậy thì chần chờ nói: "Kiếm?"
"Đúng vậy, kiếm của tiểu đồ nhi mà ta thương yêu nhất..." Cung Ngô Đồng cố ý nhấn mạnh từng chữ, "—— kiếm, của, Minh, Tu, Nghệ."
Sở Dự nghe thấy cái tên này, đồng tử tức khắc mở to trong nháy mắt, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển trong lòng hắn, nhưng trên mặt lại chớ hề biểu hiện thứ gì, vô cùng mừng rỡ kinh ngạc nói: "Tu Nghệ?! Tu Nghệ còn sống?!"
Cung Ngô Đồng không muốn nhiều lời với cái loại ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, mắt tím nhàn nhạt liếc sang Sở Dự còn đang "Mừng đến bật khóc", nói: "Vớt kiếm."
Hai mắt Sở Dự phiếm ánh nước, hắn lau lau khoé mắt, thấy Cung Ngô Đồng cường ngạnh như thế, vội nói: "Tiểu Thánh tôn có điều không biết, Hàn Đàm nơi đây đặc thù, rơi cái gì xuống thì rất khó vớt ra. Nhưng nếu là đồ của Tu Nghệ, ta nhất định sẽ cho người tìm cách..."
Lời còn chưa dứt, Cung Ngô Đồng lại không kiên nhẫn mà bóp chặt cổ hắn, ép hắn ngẩng đầu.