Sau một hồi hôn nhau cùng Liêu Huyền Nhiên thì trời đã tối, Kiều Uyên Dung cảm thấy đã ổn thì tiến lại gần...
"Vị tỷ tỷ này là..." Liêu Huyền Nhiên thắc mắc hỏi Lam Bảo, do nàng bằng tuổi hắn nên gọi tỷ tỷ.
"Đây là Kiều Uyên Dung, thê tử chưa cưới của ta."
"Chào muội, muội trông dễ thương nha, tên này đúng là có phúc!" Kiều Uyên Dung nhìn nàng rồi bỏ mặt nạ ra thân thiện nói.
"Cảm ơn tỷ, muội cũng không đẹp đến mức đó đâu, tỷ trông thật xinh đẹp!" Liêu Huyền Nhiên cúi đầu đáp.
Lam Bảo thấy hai nàng thân thiện nói chuyện với nhau thì an tâm đừng sang 1 bên thả Lam Ngọc cùng Đào Nghi ra...
"Hai người này là ai vậy?" Kiều Uyên Dung nhìn thấy hai nàng liền truyền âm cho Lam Bảo.
Hắn chưa kịp giới thiệu thì Liêu Huyền Nhiên đã nhận ra nói:
"A, Lam Ngọc tỷ tỷ, lâu quá không gặp, tỷ còn khoẻ chứ?"
"Huyền Nhiên đấy à, nhìn lớn rồi ha." Lam Ngọc sủng ái xoa xoa đầu của Liêu Huyền Nhiên cười đáp.
"Thì ra là Nhiên muội, thành thiếu nữ rồi nhỉ!" Đào Nghi cười cười nói.
Kiều Uyên Dung đứng 1 bên nhìn Lam Ngọc có phần giống Lam Bảo và cảm nhận được khí chất thành thục của nàng liền nghi hoặc nói:
"Đó là tỷ tỷ của chàng sao?"
"Đúng rồi, tỷ tỷ bảo bối của ta đó, còn kia là tỷ họ của ta tên Đào Nghi!" Lam Bảo cười cười chỉ Lam Bảo và Đào Nghi đáp.
Nghe hắn nói chuyện với Kiều Uyên Dung như vậy, Lam Ngọc và Đào Nghi liền có chút đỏ mặt hướng Lam Bảo trừng mắt...
Hắn rét run người khi cảm nhận được hai ánh mắt thì đánh trống lảng:
"Đói không? Ta nướng gà cho ăn nhé."
Kiều Uyên Dung và Lam Ngọc nghe hắn nói vậy thì hai mắt sáng lên, tên này mà nướng gà thì cũng thuộc hàng đỉnh cao, không ăn thì phí!
Đào Nghi và Liêu Huyền Nhiên nhìn hai người ánh mắt sáng lên thì khó hiểu nhìn nhau nhún vai cùng nghĩ:
"Hắn nướng gà ngon lắm sao?"
Lam Bảo không nói nhiều, thi triển Vô Cực Tốc Biến đi bắt gà...
Một lúc sau.
Tay trái hắn cầm một lúc 5 con gà đã vặt sạch lông, tay phải của hắn hiện tại bị liệt nên không thể cầm được...
Hắn lấy ra mấy lọ gia vị tẩm vào mấy con gà, khẩu vị của bốn nàng hắn đều nhớ, Lam Ngọc thích vị mặn cùng chút ngọt, Đào Nghi thích vị ngọt thanh, Uyên Dung thích vị mặn nhẹ và ngọt nhẹ, còn Liêu Huyền Nhiên theo hắn nhớ thích đậm đà.
Lam Bảo tỉ mỉ ướp gà rồi dùng Linh Ý Cấp Thấp nâng 5 con gà lên, tay trái tạo ra hoả linh lực đốt đống củi để nướng gà...
Lam Bảo vận dụng tay nghề của hắn, mùi thơm lan khắp bốn phía, Lam Ngọc tiến đến bên cạnh thì thầm nói:
"Tay nghề vẫn không tệ!"
Hắn ngay lặp tức hôn vào môi nàng trước ánh mắt kỳ quái của Liêu Huyền Nhiên và Kiều Uyên Dung...
"Đáng ghét!" Nàng khẽ gắt một tiếng.
"Tỷ tỷ bảo bối quá khen, hồi nhỏ bị tỷ bắt làm suốt đến bây giờ, tay nghề tệ mới là lạ! Mà đây là hôn trả công nha."
Lam Ngọc có chút dỗi hắn đi ra ngồi cạnh Kiều Uyên Dung, nàng thấy thế liền tò mò hỏi nhỏ:
"Ngọc tỷ bị tên này ăn rồi à?"
Liêu Huyền Nhiên hiểu "ăn" là gì nên cũng vểnh tai nghe...
"Khụ... Khụ...!" Lam Bảo nghe thất tiếng vàn tán thì liền ho khan.
Lam Ngọc đỏ mặt thẹn thùng lí nhí đáp: "Do... Do hoàn cảnh bắt buộc thôi!"
Liêu Huyền Nhiên thì trợn mắt, nàng không biết tên này ăn phải cái gì mà có tỷ tỷ tuyệt phẩm có chút nghiêm khắc cũng bế lên giường được!
Nàng bắt đầu cảm thấy trong lòng khó chịu, liền trừng mắt nhìn hắn, nhưng chỉ thấy hắn ôn nhu nhìn lại truyền ầm khiến nàng đỏ mặt thẹn thùng:
"Khi nào ta cũng sẽ ăn nàng!"
Kiều Uyên Dung lại liếc sang Đào Nghi hỏi:
"Thế còn Nghi tỷ?"
"Cũng... Cũng giống như Ngọc muội!" Đào Nghi cúi mặt ấp úng nói.
Kiều Uyên Dung lúc này muốn quỳ lại bái phục nhìn Lam Bảo, tỷ tỷ ruột cũng hốt, tỷ tỷ họ cũng không tha!
Liêu Huyền Nhiên lại trừng mắt nhìn Lam Bảo, tên này quá đáng ghét mà...
Hắn chỉ cười hề hề cho qua, một lúc sau mang gà nướng phân chia cho các nàng...
Lam Ngọc ăn đầu tiên liền cảm thán: "Ngon hơn chút ít!"
Liêu Huyền Nhiên và Đào Nghi cũng ăn, hai mắt toả sáng nhìn Lam Bảo nói: "Tay nghề quá đỉnh!"
Kiều Uyên Dung chỉ cười cười mà ăn, được người mình yêu làm đồ ăn cho cũng để khiến nàng mãn nguyện...
Sau khi 5 người Lam Bảo ăn xong, Kiều Uyên Dung có chút thắc mắc hỏi Lam Bảo:
"Vậy còn Nhiếp Hồng Kỳ thì sao?"
"Vẫn còn." Liêu Huyền Nhiên trợn mắt thầm nghĩ, tên này đúng phong lưu, cảm giác ghen tuông sắp tràn lên não nhưng nàng kịp ngăn lại.
"Nàng ta đang bế quan tu luyện, không làm phiền!"
Lam Bảo liền theo ý niệm thu bốn nàng vào Linh Nhất Ngọc, hắn cũng vào.
Hắn giục Liêu Huyền Nhiên đi vào một cung điện ở Tẩm Thanh Cung nghỉ ngơi, còn hắn thì...
...
"Từ từ đã... Ưm... Nhẹ thôi... A...!" Lam Ngọc thân thể trần truồng rên rỉ nói, phía hai bên nàng là Kiều Uyên Dung và Đào Nghi đang thở hổn hển nằm dưới, âm đạo tràn ra dương tinh...
Bạch bạch bạch bạch bạch bạch...
"Ư... Á... Sướng... A... Ưm...!"
Lam Ngọc đang nằm bò vểnh mông lên, Lam Bảo ở phía sau điên cuồng tấn công nhấp từng nhịp mạnh mẽ...
"Sâu... Sâu quá...!"
Lam Ngọc rên rỉ vô thức, linh hồn như trên mây...
Bạch bạch bạch bạch bạch bạch...
Sau vài ngàn cú nhấp của hắn, nàng bại trận...
"Tỷ... Tỷ ra... Aaa...!" Lam Ngọc cao giọng, một luồng thánh thuỷ bắn ra, đây là lần thứ 4 nàng ra.
Lam Bảo cũng chạy nước rút, nhanh chóng thả lỏng toàn thân.
"Hừ...!" Hắn kêu một tiếng sướng khoái, dương tinh nóng hổi bắn thẳng vào tử cung của Lam Ngọc.
"Ưmmmm... Nóng quá, thiếp sướng chết mất!" Lam Ngọc cao giọng rên rỉ, nàng hiện tại đã thoả mãn mà gục xuống.
"Thiếp hết sức rồi!" Kiều Uyên Dung mệt mỏi nói, nhưng nhanh chóng khôi phục lại nhờ Hoá Long Tiên Quyết.
"Thiếp không đứng nổi nữa!" Đào Nghi đầu hàng nói.
"Tỷ tỷ!" Lam Bảo ánh mắt mong chờ.
"Được rồi!" Lam Ngọc chiều chuộng Lam Bảo nói, hướng côn thịt của hắn mút lấy, lần đầu nàng làm chuyện này nên hơi vụng về.
Lam Bảo sướng như lên tiên, môi và lưỡi của tỷ tỷ hắn quá mềm mại khiến 15 phút sau hắn xuất thêm đợt nữa vào miệng nàng.
Sau cuộc đại chiến cân 3, hắn mệt mỏi ngồi xếp bằng ở một bên Linh Nhất Ngọc...
"Ngươi đủ điều kiện để sử dụng cái này a!" Vy Phương Nhi lên tiếng.
"Cái gì vậy?"
"Lực Thiên Chưởng!" Vy Phương Nhi trầm giọng nói ra.
"Ồ, là như thế nào?" Lam Bảo trong lòng bắt đầu ngứa ngáy.
"Đó là một Siêu Việt Linh Kỹ xuất thân từ Tiên Giới, được Khiêm Lực Tiên Đế sáng tạo ra!" Vy Phương Nhi ung dung đáp.
"Tiên Đế là cái bậc gì?"
"Ngươi chưa đủ thực lực, hỏi làm gì?" Vy Phương Nhi gằn giọng.
"Được rồi, truyền đi Lực Thiên Chưởng cho ta đi!" Lam Bảo không nói nhiều gật đầu.
Một luồng kiến thức từ Google ngay lặp tức lao thẳng vào đầu khiến hắn có chút cảm giác đau nhưng cũng không quá thấm...
...
Sau một lúc tiếp nhận, Lam Bảo mở hai mắt, kinh dị nghĩ thầm:
"Lực Thiên Chưởng còn mạnh hơn Hư Quyền với Hoả Vực Phá gấp gần 5 lần!"
"Phải ngưng tụ linh lực cực kỳ đậm đặc ở trong hai tay, nếu dung hợp với thuộc tính khác thì càng mạnh, thêm dị thuộc tính thì khỏi phải bàn!"
Lam Bảo bắt đầu giơ hai bàn tay, nhưng tay phải bị liệt rồi nên hắn phải dùng tay trái...
Lực Thiên Chưởng vừa mới ngưng tụ, không gian xung quanh Linh Nhất Ngọc rạn nứt khiến hắn toát cả mồ hôi...
Vài ngày sau, Lam Bảo đã dần thành thạo Lực Thiên Chưởng, còn Đào Nghi và Lam Ngọc đã quay trở về Đào gia. Liêu Huyền Nhiên thì cũng gọi một nữ trưởng lão đưa về để chuẩn bị tham gia khảo nghiệm tiến vào Khải Hoàng Học Phủ.
Vị nữ trưởng lão của Liêu gia sau khi thấy Liêu Huyền Nhiên vui vẻ thì kinh ngạc không thôi, bất quá không tiện hỏi.
Kiều Uyên Dung vẫn ở lại với Lam Bảo, hiển nhiên là nhận nhiệm vụ từ Lam Ngọc là chăm sóc và quản lý cho tên này...
Sau khi tay phải khôi phục, hắn cuối cùng cũng thành thạo Lực Thiên Chưởng. Nghỉ ngơi được vài ngày hắn lại lấy ra Hồn Thập Chân Kinh tu luyện...
...
6 tháng sau...
Đào Gia.
Một thiếu nữ tầm 16 tuổi, thân hình mảnh mai thiếu nữ, gương mặt xinh xắn như thiên thần và có phần giống Lam Ngọc, đôi mắt to tròn cùng hàng mi đẹp đẽ, hai má lúng liếng, chiếc mũi nhỏ xinh, cái miệng nhỏ nhắn màu hồng, hiện tại nàng cùng mẫu thân của nàng là Đào Thiên Hương tung tăng đi vào phòng khách...
"Mẫu thân, ta nhớ người lắm!" Thiếu nữ vừa vào phòng khách thì lao vào lòng Đào Thiên Hương làm nũng.
"Thôi đi tiểu nha đầu, lần này về là muốn cũng đại tỷ ngươi tham gia Khải Hoàng Học Phủ đúng không?" Đào Thiên Hương sủng ái xoa xoa đầu đáp, thiếu nữ này chính là tiểu muội muội của Lam Bảo và Lam Ngọc, Lam Kiều Nhi vừa được sư phụ cho quay trở về thăm mẫu thân.
Tại sao Lam Kiều Nhi lại không ở gia tộc của mình? Là vì khi mới sinh ra nàng đã có ngũ hành linh căn, ở hành tinh này chính là độc nhất vô nhị bao gồm Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ...
Đúng lúc có một nữ Kiếp Tinh Kỳ đi ngang Lam Gia nghe được tin thì liền tiến vào muốn nhận Lam Kiều Nhi làm đệ tử khiến Lam Bá mừng rơi nước mắt, liền giao lại nữ nhi của mình cho nàng. Khi Lam Kiều Nhi 5 tuổi, nàng được sư phụ đưa về thăm gia đình, đúng lúc gặp Lam Bảo đang cùng Lam Vĩnh chơi đùa, nhưng nàng cũng không để ý cho lắm mà tiến vào thăm mẫu thân cùng phụ thân, lâu lâu cũng được sư phụ đưa về thăm. Điều này khiến cho Lam Bá hết sức tin tưởng nữ cường nhân này!
"Mẫu thân, không phải còn nhị ca sao? Hắn đâu rồi. Kiều Nhi vẫn chưa lần nào nói chuyện với nhị ca nhiều!" Lam Kiều Nhi thắc mắc hỏi Đào Thiên Hương.
"Nhị ca của ngươi hiện tại đi ngao du một mình rồi, khi tiến vào Khải Hoàng Học Phủ con sẽ được gặp nó!" Đào Thiên Hương nhẹ nhàng đáp, 6 tháng trước Lam Ngọc báo lại cho nàng rằng tên này vẫn ổn khiến nàng yên tâm không ít.
Lam Ngọc lúc này từ ngoài tiến vào phòng khách, nhìn Lam Kiều Nhi nói:
"Muội mới về sao?"
"A, đại tỷ, muội nhớ tỷ quá!" Lam Kiều Nhi nhảy vọt khỏi lòng Đào Thiên Hương, lao đến ôm lấy Lam Ngọc nói.
Do Lam Kiều Nhi chỉ 1 mét 6 nên ôm được eo Lam Ngọc, Lam Ngọc hơn 1 mét 7 cơ!
"Ừm, dạo này muội khoẻ không?" Lam Ngọc xoa xoa đầu nhỏ của Lam Kiều Nhi yêu thương nói, nàng nhận ra tu vi hiện tại của tiểu muội đã đạt Nguyên Anh Hậu Kỳ rồi, đúng là đi theo sư phụ Kiếp Tinh Kỳ được chỗ tốt không hết.
"Muội vẫn khoẻ, nhưng tiểu tử nào?" Lam Kiều Nhi ngây thơ nói.
"Vậy muội sẽ ở lại đúng không?
"Đúng vậy, muội sẽ ở lại Đào Gia cho đến khi tiến vào Khải Hoàng Học Phủ!" Lam Kiều Nhi trịnh trọng nói.
"Vậy để tỷ sắp xếp chỗ ở cho, muội cần gì cứ nói với tỷ!" Lam Ngọc vui vẻ đáp.
"Muội ra ngoài chơi đây!" Lam Kiều Nhi nói rồi tung tăng chạy ra ngoài.
"Con bé này.." Đào Thiên Hương cười cười lẩm bẩm.
Lam Kiều Nhi từ bên trong đi ra thì bị nhiều tên thiên tài để ý, trong đám này dai dẳng nhất chính là đệ nhất thiên tài Đào Gia - Đào Vũ, cứ bám theo nàng khiến Lam Ngọc không chịu được phải đi theo Lam Kiều Nhi...
...
Lam Bảo lạnh lùng đang đứng giữa rừng, sát khí xung quanh dần tan biến, quanh hắn là vô số xác của các loài linh thú gây hại, bọn chúng toàn Lục Bậc trở lên, tất cả đều chết nhưng thân thể không một vết thương, hiển nhiên do hắn dùng hồn lực giết bằng 1 thứ được hắn đánh giá là Thiên Cấp Siêu Phẩm Hồn Pháp: