"Tên này thật là..." Lam Vĩnh cùng Cơ Hùng sờ trán lắc đầu cạn lời, tên đào hoa này mà cũng không thương hoa tiếc ngọc, phải biết Hồ Nghiên xinh đẹp hơn Lan Yên một bậc đấy.
Lam Ngọc, Đào Nghi, Kiều Uyên Dung, Huyền Mộng Lan, Liêu Huyền Nhiên vui vẻ nhìn Lam Bảo trong màn ảnh, tên này tuy bị quyến rũ nhưng vẫn rất tỉnh táo.
...
"Con mẹ mày, có thương hoa tiếc ngọc không?!!"
"Này này, các ngươi có bị đui không vậy? Nếu ta không tỉnh táo thì người bị bay sẽ là ta đấy!" Lam Bảo chống nạnh cãi.
Cả đám á khẩu không nói được, vô số lão quái vật ở đây thầm khen cách làm việc của hắn...
"Ây da, ngươi đánh ta đau quá!" Hồ Nghiên chật vật bay lên, y phục hơi xộc xệch một chút, bờ vai sứt một vết thương.
Cả đám nam nhân này thấy vậy thì trừng mắt nhìn Lam Bảo như nhìn thiên địch...
"Thôi thôi, các ngươi nên nhớ, đây là cuộc thi chứ không phải nơi ngắm gái, ở đây ta đập ít nhất một tên cũng cộng thêm 500 điểm rồi, muốn thua sao?" Lam Bảo buồn cười nói, mấy tên này bị mị thuật tẩy não hết rồi.
Lời này của Lam Bảo ngay lặp tức làm cả đám tỉnh, tất cả lùi lại nhìn nhau như địch...
Lam Bảo nhanh chóng bay đến chỗ của Liễu Quỳnh Tiên, bế cơ thể mềm mại của nàng lên, bay đáp xuống chỗ của mấy người Lan Yên.
"Tỷ còn sao nữa không?" Lam Bảo ôn nhu nói.
"Không sao... Thả ta xuống đi!" Liễu Quỳnh Tiên bị tên nay bế lên thì thẹn thùng đáp.
"Tốt ha!" Lan Yên tiến đến phá đám.
"Tốt mà!" Lam Bảo đáp lại khiến nàng sắc mặt không vui.
"Má, không biết đùa sao trời?" Lam Bảo nghĩ thầm sau khi nhìn Lan Yên dậm chân quay người rời đi.
Cả ba đội thấy sự nguy hiểm của Lam Bảo thì né hắn ra mà đánh đội khác để chừa con bài cuối, bên đội của Lam Bảo cũng không rảnh rỗi, đi kiếm yêu thú mà kiếm điểm...
...
Hết nửa ngày...
"Vòng 1 kết thúc!" Nữ chủ trì lên tiếng.
Ngay lặp tức, toàn bộ người bên trong bí cảnh bị truyền tống ra, có ít nhất 6 người bị thương.
"Xếp hạng vòng một bao gồm..."
Hạng nhất: Khải Hoàng Học Phủ - 3640 điểm, tạm giữ hạng nhất
Hạng ba: Thú Linh Học Phủ - 2220 điểm, tạm giữ hạng ba
...
Hiệu trưởng Hải Dương Học Phủ - Hải Khánh sắc mặt biến ảo, hắn không hiểu vì sao Khải Hoàng Học Phủ lại có quái thai cường đại đến thế...
Vương Đông Thu thì hài lòng mỉm cười nhìn cả đội...
Toàn trường sửng sốt nhìn lấy Khải Hoàng đội, lần này có thành viên quá khủng bố rồi.
"Thời gian cho các đội nghỉ ngơi là 3 ngày, hẹn gặp lại quý vị sau!" Nữ chủ trì lên tiếng rồi cúi đầu đi xuống.
Toàn bộ mọi người bắt đầu nhao nhao rời đi, âm thanh bàn tán vang lên khắp nơi:
"Má, lần này có hai nhân vật khủng bố tham gia rồi!"
"Chuẩn, nếu Bạch Quỷ đụng độ Hổ Trắng chắc chắn là trận hay nhất Liên Học Phủ Đấu lần này!"
"Quá đỉnh, ta chờ 3 ngày sau mua vé xem tiếp mới được!"
"Thật mong chờ!"
...
Tại nơi nghỉ ngơi, mỗi đội được nghỉ ngơi ở các khu vực khác nhau trong quảng trường này, lần này bọn hắn đi gồm 8 người, bao gồm Hiệu Trưởng Vương Đông Thu, Đại Trưởng Lão, Nhị Trưởng Lão, Lan Yên, Kim Phong, Đô Hải, Liễu Quỳnh Tiên và Lam Bảo.
Vương Đông Thu ở phòng số 1
Đại Trưởng Lão ở phòng số 2
Nhị Trưởng Lão ở phòng số 3
Lan Yên ở phòng số 4
Liễu Quỳnh Tiên ở phòng số 5
Lam Bảo ở phòng số 6
Kim Phong ở phòng số 7
Đô Hải ở phòng số 8
...
Liễu Quỳnh Tiên, Kim Phong và Đô Hải ở trong phòng bế quan hồi phục, chỉ còn Lam Bảo và Lan Yên rảnh rỗi...
Lam Bảo nằm ở trong phòng, hắn cảm thấy khá chán, liền mở cửa ra ngoài...
"Oh!" Lam Bảo kêu lên một tiếng khi thấy Lan Yên đang đi lén lút gì đó ở ngoài.
Lan Yên quay đầu lại, thấy Lam Bảo đang nhìn mình thì có chút đỏ mặt chạy về phòng...
Vụt.
Hắn thi triển Vô Cực Tốc Biến đứng trước mặt Lan Yên làm nàng xô vào người hắn.
Bụp.
"Ui!" Lan Yên đụng phải người Lam Bảo thì ngã ra.
Lam Bảo liền thuận thế kéo tay nàng lên lao vào trong lòng mình...
Lan Yên bị Lam Bảo nắm tay lại thì thẹn thùng muốn chết, lại còn bị kéo lao vào lòng hắn khiến nàng xấu hổ đẩy hắn ra...
"Đệ làm gì nha?" Lam Bảo ngây thơ hỏi.
"Ngươi muốn chiếm tiện nghi ta đúng không?!" Lan Yên mặt còn chút ửng đỏ đáp.
"Tỷ nói vậy là có ý gì? Đệ đi ra thấy tỷ lén lút cái gì đó...!" Lam Bảo nói đến đây, kéo nàng lại ghé tai nói tiếp:
"Chắc là định làm chuyện mờ ám đúng không?"
Lan Yên mặt đỏ như gấc, tay tụ linh lực tát Lam Bảo:
"Bại hoại!"
Bộp!
Tay nàng bị Lam Bảo chụp lấy, hắn không vui bĩu môi:
"Tỷ đừng có như vậy chứ? Đường đường là đệ nhất học viên Khải Hoàng Học Phủ mà vô cớ đánh người như vậy, để người khác biết được chắc mất hết danh dự!"
"Là ngươi trước nha!" Lan Yên cười như không nói, bàn tay còn lại véo hông hắn.
"Ui da, không đùa nữa!" Lam Bảo giơ tay xin hàng.
"Hừ!" Lan Yên yêu kiều hừ một tiếng quay đi.
Lam Bảo lại cầm tay nàng nói:
"Dù gì cũng rảnh, tỷ đi ngắm cảnh ngoài này cùng đệ!"
Lan Yên nghe hắn nói vậy thì hứng thú đáp:
"Được nha!"
"Vậy đi!" Lam Bảo kéo tay nàng đi đến gần cánh cửa ra ngoài.
"Ê này, sao ngươi đeo mặt nạ hoài vậy?" Lan Yên có chút thắc mắc hỏi.
"Chuyện ngắn lắm!" Lam Bảo ung dung đáp.
"Chuyện ngắn thì nói đi, ta tò mò không biết gương mặt ngươi như nào?" Lan Yên vẫn dò hỏi.
"Haizz, chuyện này để sau đi!" Lam Bảo buồn bã đáp.
Lan Yên nghe thấy tên này khổ tâm thì không tránh khỏi thắc mắc:
"Chắc mặt ngươi bị sao hả?"
"Đâu có!"
Lam Bảo nói xong thì mở cửa ra...
...
Bên ngoài.
Xung quanh rất rộng rãi, cũng không có người đi qua, Lam Bảo trong tức khắc mặc Long Y - Long Phượng Song Y...
"Này, lộ cho ta xem tý mặt có được không?" Lan Yên trong lòng ngứa ngáy nói.
"Không!" Lam Bảo thần bí đáp.
Lan Yên hai mắt híp lại, bằng tốc nhanh nhất lao đến ý định lột mặt nạ Lam Bảo...
Bốp...
Những làn sóng thịt lăn tan, Lan Yên mặt đỏ như gấc, từ khi nào tên này xuất hiện sau lưng nàng?
"Tên biến thái này!" Lan Yên vừa giận vừa thẹn nói tung quyền vào mặt Lam Bảo.
Bụp...
Tay nàng bị Lam Bảo đỡ lại, hắn cười trêu nói:
"Chừa cái tội xâm phạm quyền riêng tư!"
"Ngươi..." Lan Yên phông má tức giận dậm chân quay người đi.
Lam Bảo chỉ cười cười, kéo tay nàng đi ngắm cảnh ở trung tâm Địa Việt Giới...
...
Đường gia.
"Tìm thấy tin tức về người giết Đường Khắc chưa?" Gia Chủ Đường Gia - Đường Viêm lạnh lùng nhìn tên thuộc hạ đang quỳ lên tiếng, uy áp Kiếp Tinh Sơ Kỳ phóng ra.
Tên thuộc hạ bên dưới thì run lẩy bẩy, lắp bắp nói:
"Thưa... Thưa gia chủ, thuộc hạ vẫn... Vẫn chưa tìm thấy người giết Tam Thiếu Gia!"
Bùm!
Tên thuộc hạ ngay lặp tức hoá thành vũng máu khiến cho nhiều trưởng lão giật bắn mình, tất cả cúi thấp đầu xuống.
"Ha haha, có mỗi kẻ giết Khắc nhi mà các ngươi tìm không nổi, các ngươi chán sống rồi sao?!!" Đường Viêm giận quá hoá cười gằn giọng nói.
"Không... Không có, kẻ này mưu mô quỷ kế, giết không để lại tung tích, chúng ta bất lực tòng tâm!" Đại Trưởng Lão - Đường Quyết đứng ra nói.
"Vậy sao? Ta cho các ngươi 6 tháng, sau 6 tháng không tìm được người thì mang cái đầu về đây!" Đường Viêm lạnh lùng quát lên.