"Nữ nhân kia là ai? Bổn thiếu chủ có hứng thú rồi đấy!" Tên thiếu chủ hướng tên lính nói.
"Thưa Thiếu Chủ, nữ nhân kia theo khai báo có tên là Huyền Mộng Lan, đi theo một thiếu niên khoảng 15 tuổi anh tuấn tên Lam Bảo!" Tên lính cung kính nói.
"Theo lệnh bổn Thiếu Chủ, cho một tiểu đội đi thăm dò hai người kia!" Tên Thiếu Chủ ra lệnh, thầm nghĩ: "Huyền Mộng Lan ư? Rất nhanh nàng sẽ thuộc về ta thôi!"
...
Lúc này, Lam Bảo đang cầm một cây kẹo hồ lô, từ từ cắn từng ngụm, thi thoảng lại đưa trước mặt Mộng Lan. Mộng Lan cũng đang chán, đúng lúc Lam Bảo đưa kẹo trước trước mặt, nàng cầm lấy há miệng ăn từ từ hết một nửa cây kẹo hồ lô trước sắc mặt cổ quái của Lam Bảo...
"Lan tỷ ngươi cũng tham ăn quá nha." Lam Bảo lấy lại cây kẹo, trêu trọc cười nói.
"Kệ ta!" Mộng Lan mặt đỏ lên, hiển nhiên do vô ý ăn gần hết cây kẹo của hắn nên bị hiểu lầm.
"Ui da!" Lam Bảo đang cười trêu trọc thì bị Mộng Lan tức giận véo hông.
...
Hai tuần sau...
Đa Đồ Hội...
Hai thân ảnh nam nữ diện mạo bất phàm đi vào, không ai khác ngoài Lam Bảo và Mộng Lan...
"Các vị cần gì ổn Đa Đồ Hội ạ? Tiểu nữ có thể cùng các vị khách nhân có thể vừa bán đồ vừa mua đồ!" Một vị nữ chấp sự bước ra chỗ Lam Bảo giới thiệu nói.
Nữ chấp sự sắc mặt hơi thất vọng, hiển nhiên với tu vi Tụ Đan Kỳ thì cùng lắm là linh thú Tứ Bậc.
Lam Bảo phất tay, từ nhẫn trữ vật của hắn xuất hiện hàng đống cơ thể chất thành một cái núi nhỏ, khiến tất cả người ở chi nhánh Đa Đồ Hội lặp tức chú ý, một tên nam tử trung niên chấp sự theo tiếng truyền âm của nữ chấp sự tiến đến đo đạc số xác và cấp bậc của linh thú...
"Tổng cộng có 174 xác linh thú từ Tứ Bậc Sơ Kỳ đến Tứ Bậc Viên Mãn!" Nam chấp sự tính toán rồi nói: "Trong số 174 xác linh thú thì có 62 xác là linh thú Tứ Cấp Sơ Kỳ, 53 là xác linh thú Tứ Bậc Trung Kỳ, 29 xác là linh thú Tứ Bậc Cao Kỳ, 20 xác là linh thú Tứ Bậc Hậu Kỳ, 10 xác là linh thú Tứ Bậc Viên Mãn.
"Quy ra giá linh thạch là 10 đến 50 Linh Thạch Cực Phẩm cho linh thú Tứ Bậc Sơ Kỳ đến Tứ Bậc Viên Mãn, công tử nhận được 620 Linh Thạch Cực Phẩm, 1060 Linh Thạch Cực Phẩm, 870 Linh Thạch Cực Phẩm, 800 Linh Thạch Cực Phẩm và 500 Linh Thạch Cực Phẩm... Tổng cộng 385 Linh Thạch Siêu Phẩm. Công tử có muốn đổi sang Linh Thạch cấp thấp hơn?"
Nam chấp sự vừa nói ra khiến tất cả người ở đây hít thở không thông, đến cả nữ chấp sự cũng há hốc mồm...
Tên này có cho người ta sống không vậy a?...
"À không cần, đổi ra 3850 Linh Thạch Cực Phẩm cũng được!" Lam Bảo ung dung nói.
Nhận xong linh thạch, Lam Bảo cùng Mộng Lan đi ra cửa, trước khi ra cửa nữ chấp sự kia nói: "Tiểu nữ tên Yên Hoa, hy vọng có thể cùng công tử và tiểu thư giao dịch lần tiếp theo!"
Sau khi giao dịch đổi linh thạch xong thì trời đã tối, Lam Bảo và Mộng Lan tìm thuê một phòng trong khách sạn khá có tiếng ở Hoành Không Thành tên Phong Lâm Khách Sạn.
Tại sao lại thuê một phòng mà không phải hai phòng?
"Một phòng còn chiếu cố lẫn nhau!" Lam Bảo truyền âm nói.
Sắc mặt Mộng Lan hơi đỏ lên, quả thật mỗi phòng có trận pháp ngăn cách nên không biết động tĩnh bên kia, huống hồ nàng còn cảm thấy một nhóm người khả nghi đi theo sau lưng mình và Lam Bảo.
"Thế nào, đồng ý không?" Lam Bảo hỏi Mộng Lan.
"Được!" Mộng Lan cắn răng đáp.
...
"Bẩm Thiếu Chủ, đã có thông tin về nữ nhân kia!" Một tên lính đi đến trước cửa phòng của tên thiếu chủ cung kính nói.
"Được, nói đi." Âm thanh lạnh nhạt từ trong phòng nói ra.
"Hiện tại nữ nhân kia cùng thiếu niên kia sau khi vào Đa Đồ Hội đã tiến vào Phong Lâm Khách Sạn!" Tên lính thông báo nói.
"Được rồi, các ngươi làm cho tốt!" Tên thiếu chủ trong phòng vẫn nhàn nhạt đpas
"Vâng, thưa Thiếu Chủ!" Tên lính cung kính nói.
"Tên chết bằm kia dám cùng nàng vào chung một phòng khách sạn, đừng trách Hoàn Minh ta ác!" Hoàn Minh gương mặt ghen ghét âm thầm nói ra.
...
Sau khi đi nhận phòng, Lam Bảo cùng Mộng Lan tiến vào phòng, căn phòng thuần một màu trắng nhưng không có đèn, chỉ thấy có vài viên Dạ Quang Châu khiến căn phòng huyền ảo khó lường...
Căn phòng rộng khoảng 20 mét, ở giữa cạnh cuối căn phòng có một cái giường màu trắng, trên có gối trắng và chăn màu trắng sữa thơ mộng lạ kỳ, bên phải giường là phòng tắm, bên trái giường chỉ có một cái bàn mà bên trên có một cục Dạ Quang Châu to nằm trên một cái trụ nhỏ làm bằng thủy tinh...
Lam Bảo đánh giá một hồi sau đó thoải mái đổ ập cả người lên giường rồi dễ chịu kêu một tiếng.
"Lan tỷ lên ngủ một giấc đi, tham quan quanh thành được hai tuần rồi!" Lam Bảo ngước đầu lên nói.
"Ngươi ngủ đi, ta ngồi đây vẫn được!" Huyền Mộng Lan đỏ mặt đáp, tên này tự dưng gọi nàng lên ngủ cùng hắn, mặt tên cũng quá dày đi.
"Thôi, lên ngủ đi, đi hai tuần cũng mệt rồi!" Lam Bảo mặt dày nói.
"Không... Không cần đâu, ta không buồn ngủ!" Mộng Lan đỏ mặt ngại ngùng từ chối.
Lam Bảo từ từ ngồi dậy bước ra khỏi giường, tiến đến gần Mộng Lan, nàng hiện tại chỉ thua hắn một cái đầu, cao khoảng mét 7... Khi hắn đến gần, khí tức dương cương của nam nhân khiến tim nàng đập nhanh...
Trước ánh mắt bất ngờ của nàng, hắn bế nàng lên tiến đến giường, người nàng lan ra hương thơm dịu nhẹ khiến hắn say mê hít một hơi...
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì ta?" Mộng Lan đỏ mặt vùng vẫy trong lòng hắn.
"Đương nhiên là đưa nàng lên giường ngủ, còn làm gì sao!" Lam Bảo nhẹ nhàng nói.
"Tên này mặt dày hơn cả tường thành rồi!" Vy Phương Nhi trong người hắn thầm nói.
Mộng Lan không vùng vẫy nữa mà đỏ mặt lí nhí nói: "Được rồi, ngủ là ngủ, ngươi không được có ý định xấu với ta trong lúc ngủ!"
Lam Bảo vui vẻ đặt nàng lên giường, hắn cũng trèo lên giường nằm cạnh nàng, Mộng Lan phát ra hắc ám linh lực bao trùm cơ thể rôig nhanh chóng thay ra một bộ đồ ngủ làm bằng tơ lụa màu xanh lam nhạt, quyến rũ cực kỳ...
Ực...
Lam Bảo nuốt một ngụm nước miếng, hắn phải cố gắng áp chế bàn tay ma quỷ để không động vào người nàng...
"Nhìn gì mà nhìn, đi ngủ đi!" Bắt gặp ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Lam Bảo, nàng đỏ mặt quay sang chỗ khác.
"Huhu, gϊếŧ người không đền mạng a!" Lam Bảo trong lòng phát khóc.
...
Lam Bảo vẫn đang nằm trên giường, bên cạnh là Mộng Lan đang dần ngủ đi, Lam Bảo nhìn lên trần nhà hồi lâu rồi cắn răng quyết định.
Lam Bảo quay sang chỗ Mộng Lan, vươn tay xoay người nàng lại rồi ôm vào trong lòng...
"Ngươi định làm gì ta? Không nhớ những gì ngươi vừa hứa với ta lúc nãy sao!!" Huyền Mộng Lan giật mình tỉnh dậy tức giận giãy dụa trong lòng hắn nói.
"Ta chỉ muốn ôm nàng ngủ thôi, nàng sợ ta cưỡиɠ ɠiαи hay sao mà hỏi lắm thế?!" Lam Bảo nhẹ nhàng nói ra.
Sau khi nhìn thấy gương mặt anh tuấn cuốn hút và lời nói chân thành của hắn, lòng nàng mềm đi.
"Hứa đó nha!" Huyền Mộng Lan ngại ngùng cúi xuống nói ra, hương thơm xung quanh nàng khiến Lam Bảo say mê.
Thấy biểu hiện đáng yêu của nàng, Lam Bảo nhất thời yêu thương đáp: "Hứa!"
Sau đó nàng cũng an tâm ngủ thiếp đi, Lam Bảo cũng thỏa mãn ngủ một giấc ngon lành.