*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"ĐM!" Kì Lãng cúi đầu mắng một câu, đột ngột đứng lên, "Tên ngốc này có ý gì?"
"Còn muốn đánh với Kiêu ca? Tôi thấy anh ta muốn bị đánh thì có!"
Kỳ Lãng thở phì phì tiến lên. Vân Đóa do dự đứng tại chỗ một chút sau đó cũng đi theo.
Tất cả mọi người đều đang nhìn về phía Lệ Kiêu đang tập luyện một mình ở bên kia. Lệ Kiêu dừng động tác đấm lại, thở hổn hển, lồng ngực phập phồng lên xuống.
Anh không nghe thấy lời Ngụy Tấn vừa nói, chỉ bèn đưa mắt nhìn về phía huấn luyện viên Phương dò hỏi.
Huấn luyện viên Phương cau mày tinh ý hỏi Ngụy Tấn, "Bây giờ cậu 80kg phải không? Lệ Kiêu đã tăng hạng, cậu ấy hiện đang thi đấu ở hạng nặng."
Ngụy Tấn cong môi, như cười như không: "Tôi cũng tăng trọng."
Anh ta nhìn thẳng về phía Lệ Kiêu, "Có thể đấu với anh ta."
Huấn luyện viên Phương bắt đầu tức giận, biểu cảm trên mặt ông biến đổi trong giây lát. Chưa kịp cất giọng mắng mỏ thì HLV người Nam Mỹ đã bất ngờ cao giọng.
Vân Đóa quay lại và thấy Rocky đang hăng hái lớn giọng nói chuyện với Lệ Kiêu, ông đang hét lên và ra hiệu gì đó trong tư thế đánh nhau. Một bàn tay to còn vỗ vỗ hai cái lên vai học trò cưng.
Cô nghe hiểu được, ý của Rocky là Lệ Kiêu có thể đồng ý đánh một trận. Ông còn nói "dã thú" cũng cần phải có uy nghiêm, nếu có kẻ chạy đến lãnh địa của mình để khiêu khích thì chắc chắn vua sư tử sẽ dựng hết bờm và tiến lên nghênh đón.
Đây chẳng phải là HLV quyền anh vừa thô bạo xúi giục làm này làm kia vừa là nhà thơ ngang ngược sao:)1
Cũng không biết Lệ Kiêu có nghe hiểu thơ từ Nam Mĩ không, anh chỉ nhẹ nhàng liếm môi, ngữ khí lạnh nhạt: "Đi."
Anh nhìn thẳng về phía Ngụy Tấn không trốn tránh chút nào, "Tôi đấu với cậu."
Nhẹ nhàng bốn chữ, vô cùng có khí phách.
Quai hàm Ngụy Tấn phút chốc căng chặt. Anh ta hơi nheo mắt, khí thế càng thêm hung hăng.
Trận đấu đã sắp bắt đầu, bầu không khí trong sân tập đột nhiên khác hẳn.
Vân Đóa mím môi, đầu ngón tay theo bản năng nắm chặt mép váy.
Từ trước đến nay mỗi lần xem trận đấu của anh cô luôn vô thức trở nên căng thẳng, ngay cả khi xem các đoạn ghi hình và phát sóng trực tuyến. Trước khi nó bắt đầu, cô vừa cảm thấy háo hức mong đợi vừa hồi hộp, tim đập nhanh hơn hai nhịp.
Cô ngồi xuống bên rìa sàn đấu và lặng lẽ nhìn Lệ Kiêu đang quấn băng vải.
Vẻ mặt của người đàn ông vẫn không thay đổi, đôi mắt hẹp dài hơi rũ xuống, sườn mặt cứng rắn và biểu cảm tập trung. Anh khẽ xoay cánh tay mạnh mẽ, động tác quấn băng điêu luyên lại linh hoạt, lơ đãng lộ ra vẻ thu hút vô cùng.
Quấn băng vải xong, Lệ Kiêu mang găng tay quyền anh vào, chân dài sải bước, dễ dàng bước qua dây đài bước vào sàn đấu. Anh nghiêng đầu nhìn Vân Đóa đang ngồi bên ngoài, khóe môi khẽ cong lên, một con mắt dài nheo lại trong giây lát, lén lút tặng cho cô một cái wink.
Rõ ràng là cái wink vô hình, nhưng Vân Đóa ngay lập tức cảm thấy như có thứ gì đó chạm vào tim mình, trái tim khẽ run lên. Cô quay đầu đi, xấu hổ cắn chặt môi dưới, hai má thanh tú ửng hồng.
Người đàn ông này thật sự là......
"Chao ôi!" Kỳ Lãng ngồi xuống bên cạnh, "Nói cho em biết, thật sự Kiêu ca không nên đấu với hắn ta."
Vân Đóa: "Vì sao?"
Kỹ Lãng khịt mũi, "Nó không phải hạng nặng, mà là một cái rắm. Nếu Kiêu ca thắng thì chỉ có thể gọi là chiến "thắng chi không võ." *thắng không cần dùng sức
Vân Đóa: được đấy, thì ra anh còn biết câu "Thắng chi không võ".
Trận đấu bắt đầu. Loại thi đấu huấn luyện này cũng dựa theo quy tắc của trận đấu chuyên nghiệp, có tổng cộng 5 hiệp, mỗi hiệp 3 phút, giữa mỗi hiệp sẽ được có khoảng nghỉ ngơi.
Hai tuyển thủ đứng đối diện nhau vận sức chờ phát động. Khí thế của hai người đều rất quyết liệt, nhưng hơi thở và thái độ khác nhau hoàn toàn.
Nếu chúng ta tiếp tục sử dụng phép ẩn dụ vua sư tử của huấn luyện viên Nam Mỹ vừa rồi thì Lệ Kiêu là vua sư tử trên đồng cỏ, điềm tĩnh, mạnh mẽ và rất dũng mãnh, có khí chất vương giả; Ngụy Tấn...... rất giống một kẻ mưu quyền soán vị, cả người lộ ra hơi thở giả dối và nguy hiểm, dã tâm bừng bừng.
Phía sau lưng Ngụy Tấn còn có một vết sẹo rất sâu, Vân Đóa nhìn anh ta bất chợt lại liên tưởng đến nhân vật phản diện trong phim《 vua sư tử 》
Phong cách thi đấu của anh ta quả thực cũng khá "sứt sẹo", xem một hồi Vân Đóa đã hiểu được ý của cụm từ "nắm đấm ô uế" mà Kỳ Lãng ám chỉ.
Ngụy Tấn không có lợi thế về chiều cao hay sức mạnh, sau khi nhận hai cú đấm nặng nề từ Lệ Kiêu, anh ta bắt đầu kéo cùi chỏ và ôm đối thủ của mình.
Sau khi HLV Phương tách hai người ra lần thứ hai, các đội viên dưới sàn đấu hầu như ai ai cũng bắt đầu thấp giọng mắng.
"Hành vi trẻ trâu!" Kỳ Lãng không quên quay đầu phổ cập kiến thức cho Vân Duo sau khi la ó Ngụy Tấn, "Hắn không đánh lại Kiêu ca nên ôm Kiêu ca lại để để anh ấy không thể tấn công ở cự ly gần. Dù có thể lực tốt đến đâu thì dần dần cũng sẽ bị tiêu hao."
Đóa lão sư đã biến thành học trò khi tới sàn đấu quyền anh, cô lờ mờ hỏi, "Vậy là phạm quy sao?"
"Không phạm quy, ôm như vậy cũng là một loại chiến thuật. Nhưng nói như thế nào nhỉ, đánh như vậy là kiểu chiến thuật rất tiêu cực và ảnh hưởng đến độ trôi chảy của trận đấu, đương nhiên trận đấu sẽ trở nên không đáng xem nữa. Vậy tôi mới nói Ngụy Tấn là cái đồ trẻ trâu đấy....."
Anh dừng lại một chút, "Kiêu ca sẽ không bao giờ làm thế."
Vân Đóa gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Một người bình thường như cô cũng có thể thấy được lối chơi của Lệ Kiêu đẹp mắt nhường nào, những cú đấm của anh luôn nhanh chóng và mạnh mẽ, những cú né tránh thì linh hoạt, mọi động tác đều rất lưu loát gọn gàng.
Cuối hiệp, cả hai người đều bị thương nhẹ. Ngụy Tấn đẩy bác sĩ của đội ra, từ chối xử lý vết thương ở khóe miệng. Lệ Kiêu nhổ miếng bảo vệ răng ra và đi thẳng về hướng của Vân Đóa.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, một hơi uống hết nửa chai nước.
Vân Đóa nhìn chằm chằm vào yết hầu đang điên cuồng lăn lên lăn xuống của anh trong giây lát, sau đó lấy khăn ướt từ trong túi xách ra.
Lệ Kiêu nhận lấy sau đó rất tự nhiên đưa khăn lên lau mặt, anh quay sang nhìn cô, mỉm cười "Em có mang băng cá nhân không?"
Anh chỉ vào vết thương nơi xương mày của mình.
Vân Đóa khó hiểu: "Không phải có đội y tế sao?"
Lệ Kiêu liếm môi, "Tôi chỉ muốn băng cá nhân của em thôi."1
Vân Đóa: "......"
Kỳ Lãng ngồi bên cạnh có cảm giác như tai mình sắp điếc đến nơi. Anh liếc nhìn bác sĩ của đội đang cầm một hộp thuốc chuyên nghiệp đứng ở đằng kia với vẻ thương cảm.
Chuyên nghiệp làm gì cơ chứ? Còn chẳng bì nổi một miếng băng cá nhân của con gái nhà người ta:)
Vân Đóa lấy băng cá nhân từ trong túi ra, nhưng hai tay Lệ Kiêu đang chống trên mặt đất hiển nhiên là không hề có ý nhận lấy. Anh nhìn bàn tay trắng nõn của cô gái nhỏ, rồi lại đưa mắt lên nhìn gương mặt cô, ánh mắt đang chờ đợi được cô dán lên cho mình.
Vân Đóa im lặng nhìn anh đó xé mở băng cá nhân. Cô ghé sát vào người anh, hơi cúi người xuống, lấy khăn ướt lau vết máu quanh xương lông mày, nhưng không dám chạm vào vết thương.
Lệ Kiêu cong khóe miệng, nở nụ cười. Con ngươi đen của anh bình tĩnh nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, ánh mắt thật ấm áp và sâu thẳm.
Vân Đóa bị anh nhìn có chút khó chịu, cô bĩu môi bất mãn, hung hăng nói: "Anh nhắm mắt lại!"
Lệ Kiêu cười khẽ, nghe lời nhắm hai mắt lại.
Cô thở phào khi thấy anh ngoan ngoãn nhắm mắt. Ánh mắt né tránh của cô ban nãy cũng dời khỏi xương lông mày bị thương, tự nhiên nhìn đến khuôn mặt của anh.
Trận đấu vừa rồi cũng rất kịch liệt, đến bây giờ anh vẫn thở gấp gáp, lồng ngực cường tráng phập phồng lên xuống. Phần thân trên để trần còn dính đầy vết nước, giống như một lớp dầu sáng bóng tràn đầy dấu vết hormone bùng phát.
Nhiệt độ trên người anh rất cao, hơi thở nam tính nồng đậm nhưng mùi này không khó chịu, có chút giống mùi mặt đất sau mưa nhưng càng thêm nóng bỏng.
Lệ Kiêu từ từ nhắm hai mắt, giọng nói hơi thất vọng: "Sao lại không phải là hellokitty hay minions?"
Anh đã để ý khi cô lấy ra, băng cá nhân hôm nay cô mang không phải là loại có họa tiết hoạt hình mà chỉ là một chiếc băng bình thường.
"Ồ." Lệ kiêu nở nụ cười, đoạn mi khẽ nhướng, "Tôi còn nghĩ đây là thứ đặc biệt em chuẩn bị riêng cho tôi chứ......"
Anh nói từng từ chậm rãi, giọng điệu trở nên ẩn ý.
"Đương nhiên không phải!" Cô lập tức phủ nhận, nhưng hai tai lại lặng lẽ nóng lên. Cô cắn môi, thấp giọng nói:, "Bớt mơ tưởng......"
Nhưng vào hai ngày trước khi đi mua băng cá nhân, Vân Đóa đột nhiên nhận ra mấy cái băng dán này của cô hầu hết là đàn ông dùng. Nghĩ nghĩ một hồi cô đã đổi ý và chọn mua loại bình thường.....
Đang nhắm mắt, Lệ Kiêu đột nhiên khẽ hừ một tiếng, lông mày nhíu lại
Vân Đóa hoảng sợ: "Sao thế? Tôi làm đau anh sao?"
Cô lại cúi người càng thấp hơn để cẩn thận xem xét miệng vết thương, "Nếu không thì anh lại chỗ đội y tế cho họ xem thử đi......"
Đột nhiên Lệ Kiêu mở mắt, ngũ quan tuấn lãng gần kề tầm nhìn của Vân Đóa làm cô không khỏi ngây ngẩn.
Đến gần như thế này, mọi thứ như được phóng đại lên, thậm chí cô có thể nhìn thấy những hạt mồ hôi nhỏ trên lông mi của anh.
"Không cần." Đuôi mày của người đàn ông nhướng lên, anh nhìn cô cười, "Em cứ thổi thổi cho tôi là được rồi."
Vân Đóa: "!"
Mặt Vân Đóa đỏ bừng. Làn da của cô trắng hơn người bình thường, giờ đây ửng đỏ đến mức cả khuôn mặt nhỏ bé của cô sáng bừng như bị đèn pha rọi vào.
Cô gái nhỏ mím môi xấu hổ muốn đứng dậy nhưng đã bị anh nắm lấy cánh tay.
"Em ngượng cái gì?" Lệ kiêu cúi đầu hỏi đầy ẩn ý.
"Cũng không phải là chưa từng thổi qua."
Vân Đóa: "!!!"
"Anh nói bậy!" Lúc này đây là cả cơ thể đỏ bừng, giọng nói cô thẹn thùng phát run, "Tôi thổi qua lúc nào hả!"
Người đàn ông không buông tay, lòng bàn tay to vây quanh cổ tay mảnh mai tinh xảo của cô, đầu ngón tay chỉ cần dùng một chút lực đã dễ dàng khống chế.
Anh nhếch môi nhìn cô cười, nhìn khuôn mặt ửng hồng đang xấu hổ cắn môi, lại nhìn đôi mắt long lanh của cô, càng nhìn nụ cười của anh càng sâu, ánh mắt nóng rực.
Những chàng trai xung quanh đang xem kịch vui, một vài người trong số đó còn bắt đầu la ó.
Vân Đóa hoảng hốt, cái miệng nhỏ nhắn chu chu lên, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh như một con dã thú nhỏ. Cô giơ bàn tay trắng nõn về phía mặt anh, đột ngột ấn ngón tay cái lên băng cá nhân, sau đó ——
"A!" Lệ Kiêu hít một ngụm khí lạnh.
Bây giờ là đau thật sự.
Mọi người xung quanh không chừa mặt mũi cho Kiêu ca của bọn họ chút nào, tất cả đồng loạt cười ầm lên.
Cuối cùng, cuối cùng cũng có người có thể khiến Kiêu ca phải giật mình.
Thật ấm lòng!
Nhưng tại sao, vẫn có mùi thức ăn cho chó trong thời khắc hạnh phúc này nhỉ??
Còn mẹ nó là vị chanh:)
Hơn nữa nhìn qua Kiêu ca cũng chẳng hề tức giận chút nào. Ngược lại, còn khá vui vẻ, khóe miệng cong lên nhìn thẳng vào cô gái nhỏ, đôi mắt sâu thẳm, đầy ý cười.
Vừa lúc hai người nắm tay sờ mặt chuẩn bị tiếp tục phát cẩu lương, trận đấu đã bắt đầu hiệp tiếp theo.
Vân Đóa lại nhìn Lệ Kiêu đang đứng trên sàn đấu, một tay cô nhẹ nhàng nắm cổ tay mình—— nơi vừa rồi anh vừa chạm qua.
Trên cổ tay trắng nõn có một vết đỏ nhàn nhạt, cảm giác nóng bỏng.
**
Trong hiệp tiếp theo, Ngụy Tấn đã lặp lại thủ đoạn cũ, nếu không thể tấn công hắn ta sẽ ôm Lệ Kiêu. Nhưng không đời nào Lệ Kiêu chịu thua lần thứ 2. Anh nhanh chóng tìm cơ hội đột phá, trực tiếp ném Ngụy Tấn xuống đất, sau đó liên tục ra quyền, không để cho Ngụy Tấn có một chút cơ hội đánh trả nào.
Vân Đóa nhìn khuôn mặt chảy máu của Ngụy Tấn, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Lệ Kiêu lại có biệt danh là "Dã thú".
"Dã thú" chiến thắng, đón Lệ Kiêu xuống đài là nhóm đàn em thân thiết, đặc biệt có phong phạm "vua của muông loài".
Anh lại liếc nhìn về phía Ngụy Tấn đang nằm bên cạnh đội bác sĩ, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén như lưỡi dao.
Không phải anh không nhận ra gần đây Ngụy Tấn thường xuyên tìm lỗi, hai ngày trước Kỳ Lãng tức giận vì chuyện của Uông Chính, anh cũng khuyên Kỳ Lãng đừng hấp tấp, lại càng không phải âm thầm ra tay.
Muốn đánh thì quang minh chính đại, đường đường chính chính mà đánh.
Nhất định anh sẽ đánh thắng, hơn nữa còn muốn làm cho mỗi một đối thủ thua tâm phục khẩu phục.
**
Sau khi huấn luyện xong trời cũng đã tối. Lệ Kiêu không yên tâm để Vân Đóa đi một mình nên bảo sẽ đưa cô về trường.
Anh tắm thật nhanh và chạy ra cửa với mái tóc đen còn vương hơi nước ướt đẫm. Vân Đóa đang đợi ở cửa nhìn thấy anh đi ra, ánh mắt cô rơi vào bộ quần áo trên người anh.
"Quần áo anh làm sao vậy? Bị hỏng sao?" Vân Đóa chỉ vào vạt trước áo sơmi.
Cô nhớ anh đã mặc chiếc áo này trước khi huấn luyện và đương nhiên lúc ấy mấy chiếc cúc áo vẫn còn trên đó.
"À, mới vừa rồi không cẩn thận kẹt ở cửa tủ." Lệ Kiêu thản nhiên nói, nói xong lại lấy hai cái nút áo trong túi quần ra định ném vào thùng rác.
"Này ——" Vân Đóa nắm lấy cánh tay anh không khỏi kinh ngạc, "Tại sao lại vứt nó đi? Chỉ cần khâu lại thôi mà."
Áo sơ mi của anh là từ một thương hiệu châu Âu hiếm gặp, nhưng Vân Đóa đã nhận ra nó, là Kiton, rất đắt đỏ. Chỉ là kiểu dáng đơn sắc với epaulette* trên cầu vai, đã đáng giá ngàn đô.
Hàng ngàn đô bị ném đi không thương tiếc.1
Bạn học Vân Đóa tiết kiệm và giản dị nhét lại chiếc cúc áo vào tay người đàn ông, "Đừng vội vứt đi, mang về để mẹ anh may lại giúp."
Lệ Kiêu buồn cười.
Để Tiêu phu nhân may? Đời này coi như hết.
Đã lớn như thế này rồi nhưng anh còn chưa bao giờ nhìn thấy Tiêu phu nhân làm việc nhà chứ nói gì là may quần áo. Tác phong ăn mặc "bất lương" này của anh cũng là di truyền từ bà ấy.
"Người nhà tôi không ai biết may quần áo." Lệ Kiêu liếc nhìn cô gái nhỏ bằng ánh mắt tội nghiệp.
"Em biết làm không?" Anh liếm môi dưới, "Nếu được em may lại cho tôi nhé?"
Vân Đóa nhất thời dao động. Cô cụp đôi mắt màu hổ phách xuống thì thầm: "Tôi không có kim và chỉ."......"
Lệ Kiêu nở nụ cười, "Em chờ tôi một chút."
Một lúc sau anh trở lại, khóe môi cong lên, lắc lắc thứ trong tay về phía cô gái nhỏ —— là một cuộn chỉ màu đen có ghim một cây kim nhỏ trên đó.
Vân Đóa: "......"
Cô nhìn Lệ Kiêu không nói nên lời, người đàn ông nhướng mày nhìn cô với vẻ mặt tinh ranh.
Giằng co giây lát, Vân Đóa thở dài cầm lấy kim chỉ.
Cô cũng không biết nhiều về may vá, trước đây chỉ từng may cho búp bê và váy nhỏ, đây là lần đầu tiên đối mặt với một người sống.
Cảm giác cũng rất khác nhau. Cơ ngực của anh rắn chắc và cường tráng, có thể cảm nhận được đường nét của nó qua lớp vải áo, tươi mát và nóng bỏng. Trên người anh còn có mùi thơm, hơi giống sữa tắm hương trái cây, hòa cùng hơi thở hormone nam tính—— Vân Đóa không tự giác hít một hơi.
Đây là mùi hương mà cô đã quen thuộc.
Lệ Kiêu cúi đầu, hơi thở nhẹ nhàng phả lên tay cô, vừa ẩm vừa nóng còn có chút gấp gáp.
Một lúc sau, Vân Đóa cảm thấy mu bàn tay mình tê dại, có cảm giác ngứa ngáy khó chịu.
Cô ấy cử động cổ tay một cách không tự nhiên.
Ngay khi cô xoa tay hai cái, lồng ngực của người đàn ông cũng phập phồng lên xuống hai lần.
"Không được nhúc nhích!" Vân Đóa ra mệnh lệnh, "Nếu anh cử động lần nữa, tôi sẽ đâm kim vào anh đấy!"
Giọng điệu của cô gái có vẻ hờn dỗi. Hơi thở của Lệ Kiêu đình trệ một hồi, lồng ngực không nghe lời vẫn phập phồng lên xuống, thậm chí còn mạnh hơn trước.
Vân Đóa nói được làm được, cô mím môi, giơ cây kim lên chuẩn bị đâm xuống ——
Khi nó sắp đáp xuống, cô lại thay đổi, chỉ dùng đầu kim chọc nhẹ vào người anh.
Lệ Kiêu còn chẳng có phản ứng gì, Vân Đóa đã cúi đầu a lên một tiếng.
"Sao lại cứng như vậy?" Cô lại nhẹ nhàng chọc thêm vài lần, "Cơ thể anh cứng như vậy sao?"2
Thật sự rất cứng. Vân Đóa cảm thấy nếu cố gắng hơn nữa cây kim sẽ có thể uốn cong. Cô gái ngây thơ chưa bao giờ nhìn thấy một thế giới như vậy trước đây, thực sự bị sốc.
Buột miệng thốt ra nên cô không hề nhận ra câu từ này dễ hiểu lầm đến mức nào......
Lời nói mơ hồ rơi vào tai Lệ Kiêu khiến lông mày anh cau lại, đáy mắt tối sầm.
Cô gái nhỏ trước mặt có đôi mắt hạnh trong veo, chọc kim châm vào anh như một đứa trẻ tò mò—— một khuôn mặt trong sáng và đáng yêu, quyến rũ đến mê hồn mà cô không hề hay biết.
Anh không thể chịu được kiểu trêu chọc này.
Yết hầu của Lệ Kiêu trượt xuống, khi cất lời có chút khàn khàn: "Sung huyết."
Vân Đóa ngẩng đầu nhìn anh, "Hả?"
"Mới vừa thi đấu xong cơ thể sung huyết sẽ như vậy."
Lệ Kiêu cũng rất bội phục bản thân mình, rõ ràng trong đầu anh vừa xuất hiện vài hình ảnh lộn xộn không tiện nói nhưng ngoài miệng còn có thể bình tĩnh giải thích như vậy.1
Anh nhìn chằm chằm cô trong giây lát, sau đó khóe miệng khẽ cong lên, "Cơ bụng càng cứng hơn."
Quả nhiên, Vân Đóa do dự hai giây, sau đó di kim đi xuống dừng lại trước cơ bụng anh khẽ chọc một cái.
Thắt lưng Lệ Kiêu lập tức căng chặt, cổ họng anh phát ra một tiếng rất nhỏ. Dù đang nhắm mắt lại nhưng anh vẫn có thể cảm nhận rõ mí mắt mình đang giật giật.
"Vân Đóa, em đừng chọc nữa." Anh nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, âm thanh từ tính trầm khàn.
"Nếu em còn di chuyển lung tung nữa thì nơi khác sẽ sung huyết đấy."