*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lệ Kiêu, nụ cười trên mặt Vân Đóa cứng lại.
Lệ Kiêu nhìn cô thật sâu, khóe môi khẽ cong lên, vẫn mang vẻ mặt như cười như không đó. Anh bước chân dài đi tới, một tay xoa nhẹ đỉnh đầu Vân Đóa rồi lại kéo hành lý của cô qua.
Người đàn ông cong môi, một bên khóe miệng nhếch lên hơi chút lưu manh. Đôi mắt màu đen thỉnh thoảng nhìn cô, và ánh mắt đó rõ ràng là "Tinh ranh, anh sớm đã nhìn thấu hết thảy:)".
"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra. Tay Lệ Kiêu thay đổi, đưa ra sau lưng ôm lấy eo cô gái, nụ cười ngọt ngào trên môi anh càng sâu.
Vân Đóa chịu không được nữa. Cô chạm cánh tay trên hông mình, nhẹ nhàng véo mu bàn tay anh, "Anh cười cái gì!"
"Không có gì." Lệ Kiêu nhàn nhạt, anh hơi dừng rồi cười nói, "Không ngờ con gái nói chuyện riêng, hóa ra lại là như vậy."
Anh nhấn mạnh từ "như vậy", còn chậc một tiếng đầy ẩn ý.
Vân Đóa: "..."
Đôi môi màu hồng phấn của cô gái nhỏ mấp máy yếu ớt hai cái, nhưng không phát ra âm thanh nào. Cô mếu máo, đầu nhỏ cúi xuống và hoàn toàn từ bỏ việc biện hộ cho mình.
Nhìn thấy cô, Lệ Kiêu nở nụ cười trầm thấp, cúi người hôn nhẹ lên thái dương cô một cái, "Vân Đóa Đóa ——"
"Bây giờ thật đúng là cái gì em cũng dám nói!"
Anh quét thẻ vào phòng, vẫn không buông tha: "Nhưng mà em nói cũng đúng."
Vân Đóa: "?"
Cái gì.
Chẳng lẽ anh thật sự... Không được sao??
"Không phải là anh "Rất lợi hại" mà là." Người đàn ông liếm môi dưới, ánh mắt sáng ngời hơi xấu xa.
"Anh vô, cùng, lợi, hại."
Vân Đóa: "........."
Cô chưa bao giờ thấy người nào vô sỉ như vậy:)
Anh cười đến vô lại, càng ngày càng xấu xa. Tại thời điểm này, Vân Đóa cũng dứt khoát xé rách mặt nạ.
"Anh tự tin như vậy," cô gái nhỏ ẩn ý nhìn anh, "Thì xem ra là kinh nghiệm phong phú rồi."
Lần này thì đổi thành Lệ Kiêu ngây ngẩn cả người.
Nụ cười trên mặt anh biến mất, lập tức nghiêm túc phủ nhận: "Không có!"
"Vân Đóa Đóa," anh giữ chặt tay cô, gấp gáp chứng minh sự trong sạch: "Anh mới chỉ có một người bạn gái là em thì lấy đâu ra kinh nghiệm phong phú chứ."
Vân Đóa cố ý bĩu môi, nhỏ giọng: "Vậy sao anh còn nói anh lợi hại..."
Lệ Kiêu cười nhẹ, "Muốn thử không?"
Anh nói xong liền ôm lấy cô, hai người cùng nhau ngã xuống giường.3
Vân Đóa lập tức hoảng sợ, cô vươn tay đẩy người đang ôm mình ra, lăn lông lốc đứng dậy, chống tay chân xuống bò đến bên mép giường.
Cô gái nhỏ đỏ mặt tía tai chạy trối chết, tư thế chạy trốn có chút nguy hiểm. Chiếc váy dài đến đầu gối rũ xuống, mép váy đong đưa mơ hồ còn có thể trông thấy viền ren trắng bên trong...
Lệ Kiêu nhắm mắt lại, huyệt Thái Dương thoáng nhảy một phát. Anh đưa tay nắm lấy bắp chân của bạn gái, túm lấy người trước mặt ôm chầm lấy cô, một tay còn tri kỷ giúp kéo mép váy cô lại.
"Không ầm ĩ nữa." Anh ôm cô ôn nhu nói, từ âm dễ nghe khàn khàn, "Lại đây để anh ôm một cái đàng hoàng xem nào."
Đôi mắt Vân Đóa khẽ động, sau đó cô phối hợp dang hai cánh tay mảnh khảnh ôm lấy bạn trai mình.
"Lệ Kiêu," cô dụi nhẹ chóp mũi lên ngực người đàn ông như mèo con, giọng nói dịu dàng như làm nũng: "Anh nhớ em nhiều không?"
Trả lời cô chính là một nụ hôn mềm mại nóng bỏng.
Vân Đóa ngồi trên đùi người đàn ông, lúc bị hôn cô tự nhiên nghiêng đầu. Cô cởi giày bệt, giẫm chân trần lên chân anh, đưa tay vòng lên trên cổ anh, chủ động làm nụ hôn này trở nên sâu hơn.
*chắc gần giống thế này mà là ngồi hẳn lên đùi và nghiêng đầu ra hunn~~~
Bạn gái phối hợp như vậy, Lệ Kiêu rõ ràng hơi kích động, nhưng không ngờ một lúc sau anh lại buông cô ra.
"Quà." Giọng người đàn ông khàn khàn. Nói xong anh xoay người nhặt một cái túi lớn từ mặt đất lên.
Thật ra không nhất thiết phải tặng quà vào thời điểm này. Chỉ là vừa rồi anh mới nhận ra bản thân mình không kìm chế được... Bên cạnh lại là giường, nếu không dừng lại thì anh cũng không dám cam đoan mình có thể cầm lòng được...
Vân Đóa lau đôi môi óng ánh nước của mình, mở chiếc túi đầy son môi ra.
"Anh thấy cái này đẹp." Lệ Kiêu lấy một chiếc từ bên trong ra, "Còn có màu này."
Vân Đóa không ngờ rằng người đàn ông đã thực sự chọn màu. Cô cầm lấy hai thỏi anh đã chọn, một loại dự cảm bất thường đột nhiên xuất hiện.
Mở ra xem, quả nhiên.
Một màu son hồng barbie tử vong, một màu cam chói đến thăng thiên:)2
*kinh dịಸ_ಸ
Nhưng tặng son môi là đã rất có tiến bộ rồi, còn muốn cái gì nữa.
Vân Đóa gian nan lựa chọn trong chốc lát, cuối cùng chọn màu cam chói thăng thiên. Đang muốn son thử thì Lệ Kiêu đột nhiên cầm lấy cây son.
"Anh son cho em."
Vân Đóa vội vàng từ chối: "Em tự làm là được."
Màu cam tươi đã rất khiêu chiến rồi, thẳng nam còn tự mình động thủ... Sợ sợ là.1
Nhưng Lệ Kiêu đã giữ lấy cằm của cô, "Đừng nhúc nhích."
Vân Đóa đành phải ngưỡng mặt lên.
Người đàn ông son rất chuyên chú, bộ dáng nghiêm túc, vừa giống như mấy người đi vẽ graffiti dưới chân cầu vượt, vừa như một đứa trẻ đang cầm bút màu để miêu tả giấc mơ trong lòng.
Vân Đóa lại càng không an tâm, hai tay nhỏ bé để trên chân nắm chặt thành nắm đấm.
Làn da cô trắng hồng, màu này nếu thoa mỏng thì vẫn có thể hold được.
Nhưng hình như Lệ Kiêu sợ cô thua lỗ nên đã bôi thật dày và đầy đến mức không nhìn rõ đường viền môi, hai cánh môi rất giống như cây lạp xưởng bị nướng đến nổ tung.
Vân Đóa: "..."
"Anh son dày quá." Vân Đóa nhăn mặt bất mãn, rút khăn giấy ra, "Cũng quá đậm."
Lệ Kiêu cầm lấy khăn giấy trên tay cô, "Anh chùi cho em."
Nói xong, anh vứt khăn giấy sang một bên và dùng môi mình ấn xuống.
Vân Đóa: "...!"
Đây là lần đầu tiên cô thấy có người chùi son môi theo cách này.
Lệ Kiêu hoàn toàn ôm lấy khối mềm nhỏ trước mặt, lồng ngực rắn chắc dùng sức chúi xuống, đè cô xuống giường.
Người đàn ông chùi son rất cẩn thận, tư thế này như hận không thể ăn sạch hết lớp son vậy...
"Kiêu ca?" Tiếng chuông cửa vang lên, là giọng của Kỳ Lãng, "Kiêu ca anh ở đâu?"
Lệ Kiêu không đáp, tập trung đè bạn gái "chùi son môi".
"Kiêu ca, huấn luyện viên Rocky tìm anh."
Lệ Kiêu nhấc người, nhắm chặt đôi mắt và bất lực thở dài.
"Ra ngay đây."
Vân Đóa hơi không kịp thở, "Anh lại phải đi huấn luyện sao?"
"Ừm." Lệ Kiêu nhìn đồng hồ, "Trước bữa tối mới xong."
Vân Đóa chậm rãi "A" một tiếng, hàng mi dài của cô rủ xuống, che đi sự mất mát trong đôi mắt màu hổ phách. Màu son cam tươi đã sớm bị nhòe, mờ mờ trên viền môi cô, lem nhem hết cả ra ngoài một vòng.
Nhưng nó không hề xấu xí. Son môi đã nhạt màu cùng đôi mắt hạnh phủ đầy nước, hơn nữa còn có cả biểu cảm hơi mất mát của cô, không hiểu sao lại làm cho người ta thương tiếc.
"Vậy anh mau đi đi..." Nhóc đáng thương nhẹ giọng mở miệng, ngữ khí rất hiểu chuyện, "Không cần quan tâm đến em."
Lệ Kiêu nhìn cô sâu sắc vài giây, chậm rãi mở miệng: "Đóa cục cưng."
Vân Đóa nheo mắt, trong lòng mềm nhũn theo.
Lệ Kiêu khẽ vuốt tóc cô, bàn tay dịu dàng dừng trên khuôn mặt non mịn của cô, "Em ở bên bạn trai thì không cần phải hiểu chuyện như vậy."
Ánh mắt của anh rất ôn nhu, như muốn hòa tan cô vào đáy mắt, "Ở trước mặt anh em có thể tùy hứng, có thể cáu kỉnh, cũng có thể chơi xấu, biết không?"
Vân Đóa sửng sốt một chút, ngước nhìn anh kinh ngạc.
Cô chưa từng nghe qua yêu cầu nào như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn bị yêu cầu phải "hiểu chuyện".
Cũng giống như khi cô được gửi đến nhà dì, mẹ đã liên tục dặn dò cô, nhất định phải nghe lời dì nhỏ và dượng..., phải hiểu chuyện và không thể tùy hứng, như vậy bọn họ mới thích cô...
Theo lý mà nói, cô xinh đẹp như vậy, là bé gái động một chút lại có người xum xoe thì đáng nhẽ phải có nhiều tật xấu. Nhưng Vân Đóa không có.
Theo nhận thức của cô, muốn được yêu thích thì điều kiện là phải hiểu chuyện và biết nghe lời...
Nhưng bây giờ có người nói với cô, cô có thể không cần hiểu chuyện, chẳng cần phải nghe lời.
Dù cô tùy hứng cáu kỉnh, dù cô làm sai chuyện gì ——
Thì cũng được yêu thích, được chấp nhận.1
Vân Đóa dùng sức chớp mắt, mím môi cười yếu ớt.
Nơi nào đó trong tim cô như được lấp đầy, lại giống như có đồ vật gì đó cuối cùng cũng sụp đổ.
Cô nhẹ nhàng khịt mũi, cả người ôm chầm lấy Lệ Kiêu.
"Muốn anh về sớm với em." Cô gái nhỏ vừa bắt đầu tùy hứng còn chưa thuần thục cho lắm, thanh âm dịu dàng "Anh phải đi ăn tối cùng em, nếu không có anh thì em ăn không ngon miệng..."
"Ừm." Lệ Kiêu đứng dậy, hai tay nâng Koala trước người lên, "Lát nữa dẫn em ra ngoài ăn hải sản được không?"
Anh hôn lên môi Koala đang làm nũng một cái, "Gần đây có cửa hàng, ăn xong anh sẽ đưa em đi mua váy."
Vân Đóa cười với bạn trai, "Được!"
Lệ Kiêu cũng cười. Anh đặt cô gái xuống, nhặt khăn giấy vừa ném lên và lau đi màu cam rực rỡ trên môi cô.
"Em nghỉ ngơi trước đi, khi nào xong việc anh sẽ nhắn Wechat."
Vân Đóa "A" muốn gọi bạn trai, nhưng cánh cửa đã lạch cạch đóng lại.
Ôi.
Trên cổ áo anh còn dính son môi mà.
**Đọc tại wattpad riri_1127 hoặc blog "nhacuariri1127" nhaa~
Trước khi Lệ Kiêu đưa cô gái nhỏ đi ăn cơm thì anh đã lấp đầy bụng mình trước—— trước trận đấu phải ăn kiêng nghiêm ngặt, anh sẽ không ăn thức ăn bên ngoài.
Vân Đóa cũng không khách sáo với bạn trai, dưới cái nhìn chăm chú sáng rực của người đàn ông, cô đã xử hết một bàn hải sản, ăn đến bụng căng tròn.
Sau khi ăn xong hai người lại đến cửa hàng. Vân Đóa vẫn còn chênh lệch múi giờ nên đi dạo không đầy một lát đã muốn trở về.
Tô Uyển Tĩnh không ở phòng, giường của cô ấy gọn gàng không có dấu hiệu có người tới.
Vân Đóa tắm rửa thay áo ngủ xong, gác chân lên giường nghịch điện thoại.
Một lát sau, cô nghe thấy tiếng khóa cửa mở.
"Cô trở về rồi sao." Cô gái nhỏ nhìn chằm chằm vào màn hình, không nhúc nhích.
Tô Uyển Tĩnh cũng không đáp lời.
Vân Đóa đang muốn quay đầu lại, cổ chân đột nhiên bị người bắt được.
Cô co chân lại trong vô thức, bối rối quay đầu.
Lệ Kiêu cong môi nhìn cô cười.
Vân Đóa mở to mắt, "Sao anh lại tới đây?"
Lệ Kiêu không nói gì, một tay nắm lấy chân cô.
Bàn chân của cô gái nhỏ cũng không to bằng bàn tay anh, vừa mềm mại vừa trắng nõn đến chói mắt. Anh nhịn không được mà đưa tay gãi gãi lòng bàn chân cô.
Vân Đóa khẽ "A" một tiếng, chân dài đá đá người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn và vành tai ửng hồng.
Lệ Kiêu trầm thấp cười ra hiệu về phía giường bên cạnh, "Đêm nay cô ấy sẽ không về."
Vân Đóa phản ứng lại, "A" một tiếng hiểu rõ.
Lệ Kiêu ngồi xuống giường trống, "Anh lo em ngủ một mình sẽ sợ hãi." *tâm cơ🙄1
Vân Đóa: "..."
Vân Đóa cho người đàn ông một cái biểu cảm "Anh nhạy quá nhỉ", "Em không sợ."
Lệ Kiêu khẽ nhướng đoạn mi, "Anh ở với em."
Vân Đóa: "..."
Có một nỗi sợ mang tên "Người yêu cảm thấy bạn sẽ sợ".
Cô nhìn người đàn ông dựa vào giường không nói nên lời, Lệ Kiêu đưa tay lấy điện thoại của cô đi, rồi lại sờ mái tóc dài bồng bềnh như rong biển của cô gái.
"Tóc đã khô rồi. Đi ngủ sớm chút."
Nói xong anh tự mình vén chăn bông lên.
Vân Đóa do dự hai giây rồi cũng chui vào trong chăn.
Dù sao cũng là hai giường.
Hơn nữa nói thật, đã lâu không gặp nên cô cũng muốn ở bên anh nhiều thêm chốc lát. Nếu bảo cô đuổi anh đi ra ngoài, thì cô cũng hơi không đành lòng.
"Két" một tiếng vang nhỏ, là tiếng cởi thắt lưng.
Không biết vì sao, tim Vân Đóa lại đập nhanh hơn.
Cô không dám nhìn người đàn ông, nằm xuống ngửa mặt, kéo chăn bông lên che đến cằm, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ nhắn xinh xắn.
"Ngủ ngon." Giọng nói từ tính của anh trầm thấp.
Đèn cũng vụt tắt.
"Ngủ ngon." Vân Đóa nhỏ giọng.
Yên tĩnh trong bóng tối, Vân Đóa có thể nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh không bình thường. Cô hơi trở mình mất tự nhiên, đưa lưng về phía bạn trai.
Không nhìn thấy anh, nhưng cảm giác tồn tại của anh vẫn mạnh mẽ như cũ.
Giống như cả gian phòng đều tràn ngập hơi thở của anh, hormone mạnh mẽ và quen thuộc của anh quẩn quanh mũi cô.
Vân Đóa vặn vẹo thân thể cứng ngắc, ở trong chăn cuộn mình thành một quả cầu.
Có lẽ Lệ Kiêu cũng chưa ngủ. Cô có thể nghe thấy động tĩnh anh xoay người, còn có tiếng hít thở rất nhỏ có tiết tấu...
Đã qua không biết bao lâu, thân thể Vân Đóa thả lỏng, chậm rãi khép mi mắt lại.
Ngay khi đang nửa tỉnh nửa mê, chăn bông trên người cô đột nhiên bị vén lên. Chợt có cảm giác mát mát thổi vào, sau đó có lại có nhiệt độ nóng bỏng kề sát, xúc cảm cường tráng rắn chắc bao bọc cô.
Vân Đóa lập tức tỉnh lại. Cô vừa mới động đậy, người đàn ông đã ôm cô từ phía sau, hai cánh tay mạnh mẽ quấn lên eo hoàn toàn khóa chặt cô lại.
"Vân Đóa Đóa, anh không ngủ được." Anh kề sát tai cô, giọng nói trầm thấp ôn nhu, "Anh muốn ôm em ngủ."2