Kẻ trốn - Người truy, không có cánh cô định bay kiểu gì?
***
Xung quanh là những tiếng xàn xạt, lạo xạo kỳ quái, giống như có đủ loại bò sát ở xung quanh đang lúc nhúc chuyển động.
Thậm chí ở trên cánh tay cô, chân, cổ chân...... bất cứ phần da thịt nào lộ ra ở bên ngoài, đều cảm thấy nhớp nháp và ngột ngạt vô cùng.
Đồng loạt ép tới khiến cô không thể thở nổi.
Cô phát hiện, cổ mình giờ đang bị đủ thứ cát sỏi kỳ quái vây lấy, ngày một chặt chẽ hơn. Có lẽ là một con cua nào đó, trong lúc làm việc không cẩn thận va vào chất đống cát sỏi, vô tình đem một ít hất vào khóe miệng đang hé mở của "Người đẹp ngủ trên bờ".
Hệ quả là, cổ họng Thích Văn Khê - vốn vẫn luôn trong tình trạng khô khốc, lập tức trở nên vô cùng khó chịu. Cô mở bừng mắt rồi bắt đầu kịch liệt ho khan.
Cô chật vật từ trên mặt đất cố gắng chống người dậy, nửa đôi chân vẫn còn vùi trong cát.
Động tác thình lình bật dậy này khiến những công nhân tí hon quanh đó, đủ loại cua, sò, ốc, hến... vốn đang chăm chỉ dựng "cái chăn nhỏ" lập tức trốn vào lòng cát.
Thích Văn Khê dùng bàn tay dính đầy đất cát ôm lấy cổ họng, nỗ lực điều hòa lại hô hấp của mình.
Cô còn không biết hiện tại bản thân đang ở nơi nào, hay chính xác hơn, cô còn không biết bản thân còn sống hay đã chết nữa.
Ánh mắt rời rạc, không thể tập trung nhìn vào một điểm.
Trời đầy mây xám xịt, bên tai là âm hưởng của từng đợt, từng đợt thủy triều. Bản thân thì bị vùi trong đất đá cát sỏi.
Tình huống này rốt cuộc là thế nào......
Sau khi cảm giác được yết hầu dễ chịu hơn chút, cô mới dừng động tác thuận khí lại, hơi quay đầu quan sát bãi biển rộng lớn, vốn không có lấy một bóng người này.
Kết quả khiến cho cô kinh ngạc chính là, cô phát hiện ở bên cạnh thế nhưng xuất hiện một thứ giống như cánh tay phụ nữ, trắng nhợt như tờ giấy.
Tâm tình vốn đã hỗn loạn của Thích Văn Khê lập tức cảm thấy bị đe dọa.
Cô gian nan nuốt xuống tiếng la hét, theo cánh tay chết chóc nhìn đến toàn thân.
Nháy mắt, cô đông cứng tại chỗ, hai mắt trợn trừng nhìn cái thân thể trắng nõn trắng nà kia.
Đó là một cô gái tóc đen, cơ thể trần truồng nằm úp sấp trên bờ biển, cách cô chỉ 1 mét!!
Thích Văn Khê khẽ rùng mình co quắp, cô muốn lập tức rời khỏi đây, rời đi cái vùng biển quỷ dị khủng bố này.
Chẳng qua khi cô vừa muốn đứng dậy, bởi vì bị vùi trong cát một thời gian dài khiến cô mới vừa nhổm lên thì hai chân lập tức tê rần, toàn thân có cảm giác như đang bị vô số con kiến đốt vậy, cô tức khắc quỳ rạp xuống đầy chật vật trên mặt đất.
Vừa quỳ một cái, khoảng cách giữa cô với nữ xác chết lại càng kéo gần hơn nữa.
Màu da trên người đối phương căn bản không giống như người bình thường, thậm chí còn có một lớp màng mỏng quái dị. Như thể vừa bị thứ gì đó nhổ ra, ngập trong nước dãi vậy. Tóm lại, hết thảy đều cực kỳ bất bình thường.
"Ôi......" Thích Văn Khê cố nén cảm giác vừa sợ hãi vừa buồn nôn, che miệng lại, không dám xem tiếp nữa.
Chẳng hiểu vì lý do gì bản thân lại đi đến cái bãi biển này, sau đó còn bị nước biển cuốn đi...... Sau đó thì chẳng nhớ rõ được cái gì nữa. Càng muốn hồi ức thì đầu càng thêm đau đớn. Mà khó tin hơn nữa, càng khiến cho cô phát điên chính là: bên cạnh cô lại còn xuất hiện một cái "nữ xác chết" mặt chôn ở trong đất!
Lại còn cách chỗ cô chỉ có 1 mét.
Cô là nhân chứng duy nhất ở đây, kiểu gì cũng sẽ trở thành nghi phạm số một mất thôi.
Bộ não luôn luôn biết cách giữ bình tĩnh của Thích Văn Khê, giờ phút này đã bị hiện tượng kỳ quái đánh cho tan tác.
Từ nhỏ đến lớn cô nào đã bao giờ làm ra cái gì khác người đâu, làm sao nghĩ tới được sẽ có một ngày, bên người mình vậy mà xuất hiện một cái thi thể cơ chứ. Tệ hơn, cô còn không nhớ rõ bất cứ thứ gì.
Không nhớ rõ!
Thích Văn Khê đứng lên, đón từng đợt gió lạnh căm tát thẳng vào mặt.
Cô cần phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, dù thực tế tay cô đã bắt đầu run rẩy rồi.
Giả bộ làm lơ rồi lẳng lặng rời đi khẳng định là không thể làm được.
Suy đi nghĩ lại, cô vẫn quyết định là sẽ báo nguy trước, rốt cuộc hiện tại cô thật sự không còn lựa chọn nào khác.
Thích Văn Khê tìm kiếm trong túi áo khoác ẩm ướt, di động thế mà lại không thấy đâu, chỉ có chìa khóa xe móc vào lớp lót trong quần áo là vẫn còn, mặt khác đều mất hết.
Thích Văn Khê dạo bước về phía trước, che trán đầy bất lực, đầu đau muốn nứt ra. Đang một mình đắm chìm trong cảm giác thất bại nên cô hoàn toàn không hề phát hiện, ở phía sau "Nữ thi thể" kỳ quái bọc trong màng dịch trong suốt mở mắt, thong thả đứng lên.
Nàng nhẹ cử động cánh tay đã hoạt động trơn tru hơn trước rất nhiều, sau đó đầu xoay qua vặn lại, vòng eo khẽ chuyển, rắc, nhân Thích Văn Khê không hề hay biết gì, bắt đầu làm một loạt động tác như tập thể dục.
Xuyên khe hở trên mái tóc rủ xuống trước mặt, Kình Liễm thấy nữ nhân loại trước đó còn hôn mê bất tỉnh, giờ phút này lại đang đứng ở trước mặt, đưa lưng về phía nàng, có vẻ là lạ, vẫn không nhúc nhích.
Kình Liễm hơi hoang mang. Nàng nhớ rõ, trước khi đi ngủ đã ra lệnh cho những vật nhỏ kia dùng ít cát sỏi, lấy đến ủ ấm cho người phụ nữ này rồi mà.
Tỉnh sớm thế?
Nghĩ đến đây, cánh tay tái nhợt xám ngoét chậm rãi duỗi ra, bàn tay còn treo màng mỏng lạnh băng không khống chế tốt lực, ấn một cái hơi nặng ở trên vai đối phương.
Kình Liễm mở miệng, kết quả phát hiện mình bây giờ còn chưa nói được.
Chắc là hệ thống ngôn ngữ còn chưa hoàn toàn tương thích với thân thể hiện tại rồi.
Thành thử kế tiếp đã xảy ra một màn hãi hùng.
Thời điểm còn đang mắc kẹt trong cảm xúc của chính mình, Thích Văn Khê thình lình cảm nhận được trên vai sức nặng, lông tơ của cô nháy mắt dựng đứng.
Cô hơi nghiêng đầu, thấy một cái tay người chết không biết dính chất lỏng nhầy nhụa gì, đang bám vào vai trái của mình.
Thích Văn Khê cả người như lọt vào hầm băng.
Cô chưa từng tin tưởng trên đời này có quỷ quái linh tinh hay mấy chuyện mê tín dị đoan, nhưng mà cái thứ đang bám vào người cô là cái quỷ gì? Ai tới nói cho cô, cô gái vừa rồi còn đang chết ngắc ngoẻo, giờ đột nhiên lại đến ấn tay lên vai cô là thế nào hả?
"Tôi...... Không có giết cô, không phải tôi giết cô, thật đấy, tôi tỉnh dậy đã thấy cô nằm bên cạnh rồi, cầu xin cô...... Cầu xin cô hãy tin tưởng tôi được không."
Thích Văn Khê cố gắng bình tâm mở miệng giải thích, hơn nữa cô không thể quay đầu lại, không thể cùng loại nữ xác chết đầy ác oán, tà môn như thế đối mặt được.
Các cụ đã dạy rồi.
Kình Liễm ở đằng sau lông mày hơi nhíu, nghiêng đầu, nàng chẳng hiểu con thú hai chân này đang nói cái gì.
Nhưng ngoài ý muốn, chất giọng của nữ nhân loại này còn coi như dễ nghe, chính là nó dường như đang sợ hãi nàng? Giọng còn hơi run nha......
Cũng dễ hiểu.
Màu nâu vàng trong ánh mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm, Kình Liễm mau chóng thu hồi tay, rút đi áp lực nghiền ép của một bá chủ biển sâu.
"Tôi sẽ báo án giúp cô để linh hồn cô được giải thoát, có thể siêu sinh, cho nên......" Thích Văn Khê ép buộc chính mình không được sợ hãi, tiếp tục nói như vậy, cô cảm giác được cái tay kia không hề ngăn mình lại.
Thế có nghĩa, nữ thi thể vô danh đây là buông tha mình rồi phải không?
Thích Văn Khê không dám nghĩ nhiều, chỉ có thể căng da đầu vừa nói, vừa dịch thêm vài bước về phía trước.
"Tôi đánh rơi mất di động rồi, chỉ có thể trở về, cách báo nguy nhanh nhất là tới trạm bưu điện ở trấn trên gọi điện thoại"
"Ùng ục --"
Một tràng tiếng bụng kêu réo rắt, cắt đứt màn độc thoại của Thích Văn Khê.
Thích Văn Khê sửng sốt, ngay sau đó phía sau lại tiếp tục truyền đến tiếng đói khát, ngày càng vang dội mà chui vào lỗ tai của cô, lập tức khiến cô á khẩu đứng hình.
Cái này hình như không tốt lắm.
Thích Văn Khê sững sờ tại chỗ một hồi lâu, đợi mãi tới khi phía sau không còn động tĩnh, cô mới tráng lá gan hơi hơi nghiêng đi thân, dùng dư quang liếc nhìn.
"Nữ xác chết" kia vẫn cứ đứng ở nơi đó, không hề nhúc nhích, Thích Văn Khê thoáng nhìn xuống đôi chân của đối phương.
Đôi chân đã không còn mang màu tái xám như cô nhìn thấy trước đó nữa, giờ phút này màu da đã biến thành còn gọi là bình thường sắc tố, thậm chí là trắng nõn.
Thích Văn Khê khẽ nhíu mày, cô hoang mang quá, rõ ràng đáng lý ra trông nó đâu phải như thế.
Cô do dự mãi cuối cùng buộc chính mình ngẩng đầu, cốt để nhìn xem cái đồ chết tiệt vừa hù dọa mình này là người hay ma quỷ.
Trần truồng, da tái nhợt, thân hình cao gầy, hơn nữa còn...... còn rất nảy nở.
Thích Văn Khê liếc tới vài sợi tóc màu đen ẩm ướt đang treo ở khe rãnh thẳng tắp phía trước, theo bản năng rời tầm mắt liếc đi chỗ khác.
Ngược lại đầu hướng nhìn lên gương mặt của đối phương.
Trên mặt, trên phần tóc mai rủ xuống gò má bên tai của đối phương, treo không ít hạt cát, chỉ có cặp mắt kia không chớp lấy một cái mà nhìn cô chằm chằm.
Vậy mà ánh lên sắc vàng rực rỡ lóng lánh, tựa thái dương vậy.
Đẹp quá đi.
Đây là cảm tưởng đầu tiên không thể tin nổi mà toát ra trong lòng Thích Văn Khê.
Rõ ràng đôi mắt này lúc nhìn chằm chằm vào cô, là lạnh lùng sắc bén, lại không hề khiến Thích Văn Khê cảm thấy sợ hãi. Như thể trước đây cô từng nhìn thấy ánh mắt như vậy ở đâu đó rồi.
Ở dưới biển sâu.
Hai người cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ mà nhìn nhau.
Có điều, suy nghĩ trong lòng lại hoàn toàn không giống nhau.
[ Con thú hai chân này đứng đây làm cái gì thế, không biết đường cung phụng đồ ăn cho nàng sao? Nhìn không ra là nàng đã đói bụng sao? ]
[ Cô gái này thoạt nhìn không giống quỷ cho lắm, vì sao sẽ xuất hiện ở ven biển với mình đây? Cảm giác thần kinh có điểm không bình thường. ]
Người bình thường sao có thể không mặc quần áo cơ chứ!
Thích Văn Khê đột nhiên nghĩ đến trước đó xem thấy tin tức đưa tin, về một bệnh nhân tâm thần phân liệt giết hại ba gã y tá rồi nửa đêm đào thoát khỏi bệnh viện, đó là một vụ án có thật.
Hơn nữa, kẻ mắc chứng tâm thần phân liệt đến bây giờ còn chưa bị bắt lại để quy án.
"Xột xoạt --"
Nữ tử có mái tóc đen ẩm ướt như đầm lầy tiến về phía trước một bước, kéo theo là tiếng thủy triều dâng.
Hành động tiếp cận đột nhiên này làm Thích Văn Khê lập tức nhanh như cắt lùi lại.
Chính là, cái cô nàng tóc đen mãi chẳng chịu hé răng này cứ sấn tới, khiến Thích Văn Khê không thể không cảnh giác mà càng lui tiếp về phía sau.
Mắt thấy cô nàng có hành vi kỳ quái sẽ không dừng lại, vì vậy Thích Văn Khê hít sâu một hơi, lấy hết tốc độ bình sinh cất bước bỏ chạy.
Bởi vì nước biển theo thủy triều dâng lên, cô chỉ có thể hướng lên trên sườn núi mà chạy, tâm trí hỗn loạn khiến cô chẳng thể nhớ nổi mình đậu xe ở đâu nữa, chỉ có thể dựa vào bản năng hướng lên đỉnh núi mà chạy. Miễn cắt đuôi được con người quái gở kia là tốt rồi.
Gió lạnh điên cuồng vỗ vào mặt cô, đột nhiên kịch liệt chạy vội khiến khoang miệng cô giờ tẩm đầy vị sắt rỉ.
Nhưng cô hoàn toàn không dám dừng lại, bởi vì cô nàng có hành vi dị hợm kia thế mà thật sự đuổi theo!
Nàng ta đuổi theo cô cùng nhau chạy?
Hơn nữa đối phương tốc độ càng lúc càng mau, tàn bạo rút ngắn khoảng cách với cô.
Chân trần mà sao chạy nhanh thế!?
Thích Văn Khê một mặt chạy vội một mặt hoảng hốt quay đầu lại xem thử, nữ nhân kia bởi vì truy đuổi kiểu này vậy nhưng miệng toét mở, lộ ra nụ cười khủng bố hệt như sát nhân điên cuồng truy sát con mồi trong phim điện ảnh.
Con mẹ nó, quả nhiên là từ bệnh viện tâm thần chạy ra tới mà!
Trái tim Thích Văn Khê vì căng thẳng cực độ mà nhảy lên tới cổ họng, thậm chí lúc đang chạy còn dùng sức tự tát vào mặt mấy cái, mong mình mau chóng tỉnh lại khỏi cơn ác mộng điên khùng này.
Vào thời điểm Thích Văn Khê đang chạy trối chết, không phát hiện bên dưới chân ở đằng trước, nằm chềnh ềnh một đoạn bậc thang bằng gỗ mục nát.
Phía sau, Kình Liễm đang hưởng thụ loại trò chơi săn bắt đậm bản sắc tuổi thơ "Người trốn người truy", bỗng thấy có nguy hiểm. Nàng vốn vẫn còn tụt lại mấy mét so với Thích Văn Khê, chớp mắt đã xuất hiện sau lưng đối phương, sau đó vươn tay, đem Thích Văn Khê túm lại rồi kéo cô về.
Pha ra tay có điểm thừa lực, làm Thích Văn Khê cố nén đau đớn ngã vào trên người người nọ. Tay Thích Văn Khê lập tức đè lên ngực của cô gái, trái tim lập tức hò hét nổi trống.
Giây tiếp theo, Kình Liễm buông lỏng đối phương ra, sau đó rời tầm mắt qua chỗ cầu thang vừa rồi.
Thích Văn Khê nhìn theo tầm mắt của đối phương mới nhận ra, đối phương vừa rồi là..... Cứu cô sao?
Cô thực sự không thể lý giải nổi, cô gái trước mắt mọi hành vi cử chỉ đều rất quái đản này, rốt cuộc là tốt hay xấu đây nữa.
"Tôi...... Tôi muốn về nhà, cô có thể đừng đi theo tôi hay không, tôi hoàn toàn không quen biết cô." Thích Văn Khê mồm há to thở hổn hển, cô đây vừa là thương lượng, cũng vừa coi như đang thỉnh cầu.
Cô gái tóc đen lại cứ thẳng tắp mà nhìn cô, cũng không đáp lại.
Sau đó giây tiếp theo, đối phương lại định lần nữa xông tới, Thích Văn Khê lập tức bày ra tư thế cự tuyệt cấm chỉ tới gần, lần này làm cho Kình Liễm mới vừa nâng lên chân lại thu trở về, ngoan ngoãn mà đứng ở tại chỗ.
"Như vậy có phải tốt hơn không? Cô nói cho tôi tên của cô đi, nhà ở đâu, tôi nghĩ cách đưa cô trở về, được chứ?" Thích Văn Khê nhìn đối phương cảm xúc có dấu hiệu ổn định rồi, đành phải tiếp tục chơi bài thương lượng.
Đôi mắt nâu vàng óng ánh kim quang của Kình Liễm như là đang lắng nghe.
Thời điểm Thích Văn Khê cho rằng đối phương là cái người câm, cô nàng trần truồng trước mặt rốt cuộc mở miệng.
Nhưng chỉ nói hai chữ --
"Ta....... Đói......."
Hết chương 5
【 Đôi lời của tác giả 】
Kình muội: Ta đói bụng, ta không ăn, chính là muốn ngươi đau lòng nhân gia ~
Giáo sư Thích: Nhưng ta chỉ có hoảng sợ a...
Bảo tử nhóm lỗ mãng phao, làm Tây Tây biết các ngươi đang xem văn lạp