Sa Dĩnh Sa nay đi ăn một mình, không có đám người đi theo như mọi khi. Cô đi qua một nữ sinh mặc đồng phục đang bị mấy thanh niên soi mói.
Không phải chuyện của mình, nên cô lạnh nhạt lướt qua.
Nhưng khi thấy mấy thanh niên đó không chịu để nữ sinh đi, mà nằng nặc xin số và add friend mặc cho cô gái không muốn, thì Dĩnh Sa không nhịn được nữa.
Cô xoay người nhắc nhở.
- Chốn công cộng, hãy chú ý phép lịch sự.
Một tên nhóc mới lớn cằn nhằn.
- Quen à?
- Không quen. Nhưng tôi biết học cấp 1 đã được dậy nói có chủ có vị. Thế mà một kẻ lớn tướng như cậu lại ăn nói trống không.
- Bớt phiền! Không quen thì lượn đi cho nước nó trong!
Sa Dĩnh Sa lạnh lùng cầm tay cô gái nọ kéo theo, nhưng bị mấy tên trẻ trâu cản đường.
- Con bé đó phải ở lại. Lo chuyện bao đồng vừa thôi. Thật quá quắt ảnh hưởng người khác.
- Mấy đứa nửa vời như cưng mới là ảnh hưởng người khác đó. Chị đây dần thấy phiền rồi!
- Đồ chị già này....
Tên nhóc láo nhất bị Dĩnh Sa lườm cho ánh mắt sắc lạnh, tuy hơi chột dạ nhưng không thể để mất mặt bèn đi tới nghiến răng nghiến lợi.
- Đừng tưởng là phụ nữ sẽ được bao dung. Có biết bố tôi là ai không?
- Ai?
- Chủ mấy gian hàng hiệu ở cái trung tâm đắt đỏ này đấy. Mấy người như chị tôi đây cóc sợ nhé.
- Mỗi thế thôi à?
- Mỗi ....Mỗi thế...???
Cô nhìn mấy tên nhóc cùng hội và nheo mắt.
- Gian hàng nào là của nhà cậu ta???
Mấy thanh niên mới lớn chỉ tay hai, ba chỗ. Cô gật gù.
- Ồ, cảm ơn. Chỉ là thuê mặt bằng bán hàng, có gì mà to tát.
Cô lấy điện thoại gọi cho người của mình.
" Tìm hiểu cho tôi, ai là chủ......"
Mọi người trố mắt đứng hóng, có người thấy cô ngầu thôi rồi.
2p sau, có chuông điện thoại, cô nghe máy và nheo mắt nhìn, sau đó lặp lại.
" Ông...xx.., chủ doanh nghiệp.. yyy... Sở hữu thương hiệu zzz .... Tôi rõ rồi"
Tên nhãi khi nãy lớn giọng nhất giờ nghi ngờ nhân sinh, thế quái nào mà có người điều tra bố cậu ta trong phút mốt đâu ra đấy như vậy.
- Tôi biết bố cậu rồi. Giờ gọi bố cậu tới nói chuyện nhé.
Cô dọa chút thôi, chứ rảnh đâu mà tốn thời gian cho đám nhóc quậy phá này. Nhưng cậu ta vẫn còn dũng khí lắm.
- Dù gì thì chị cũng phải để con bé đó lại, tụi tôi để ý nó, đơn giản muốn kết bạn rồi chơi bời thôi.
- Cô bạn này không muốn.
- Bố tôi tới thật là chị chết chắc đó.
Nói rồi cậu ta cầm tay nữ sinh lôi đi, Dĩnh Sa giật lại không buông. Cô không bình tĩnh nữa, lấy dây thun đeo ở cổ tay rồi tóm tóc lên cao. 3s sau, cả đầu tên đó bị Sa Dĩnh Sa dúi vào thùng rác bên cạnh. Ai nấy đều sợ xanh mặt.
- Đã bảo thôi đi rồi!
- Con mẹ nó, bỏ raaaaaa
Tay cô dúi mạnh hơn, bảo vệ trung tâm thương mại luống cuống tách hai người để giảng hòa. Đương nhiên tên đó không chịu, một mực đòi bố tới đòi lại công bằng.
Sa Dĩnh Sa gọi ai đó, 1 phút sau cậu nhóc kia cũng nhận được cuộc gọi, dần trắng bệch cả mặt, nụ cười méo mó run run.
- Đụng phải quỷ rồi.
Xin xỏ xin lỗi xong, Sa Dĩnh Sa đã để đám nhóc đó đi.
***
Nữ sinh kia khúm núm cảm ơn cô. Dĩnh Sa lướt qua một lượt, thấy cô gái dùng toàn đồ bình dân, đồng phục có logo một trường bình thường. Tưởng câu chuyện cảm động, hóa ra cảm lạnh.
- Mặc chân váy ngắn như vậy, để rồi bị trêu?
- Dạ??? Chẳng phải...nhiều người còn đi sửa cho chân váy đồng phục ngắn hơn sao. Nhìn đẹp hơn mà.
Cô rút ra một điếu thuốc rồi lười biếng đứng dựa lan can.
- Đâu nhất thiết phải vậy. Thiếu gì cách để đẹp! Sau này đụng mấy kẻ như vậy, đừng khúm núm nữa, nếu không chống trả được thì nhanh chóng tìm một chỗ có người lớn đáng tin như bảo vệ, công an ấy. Tốt nhất đừng có đi một mình.
- Em cảm ơn chị!
- Tuổi này ...đừng nên quá xinh đẹp. Hãy học cho tốt trước đi. Bọn nhà giàu rảnh háng đó, tụi nó mà càn quấy sẽ rất...kinh khủng, người thiệt là mình thôi. Đừng mộng mơ nghĩ tuổi trẻ phải thật xinh, thật rực rỡ, có nhiều người theo đuổi, được ưa thích mới là tốt.
- Dạ! Em cảm ơn ạ.
Cô không đáp, chỉ đứng im ở khu vực hút thuốc nhìn theo bóng lưng nữ sinh nọ. Không biết cô gái đó có hiểu hết lời cô nói không, nhưng cô hi vọng đối phương sẽ không bị quấy rối thêm lần nào nữa.
Một người kiệm lời và lạnh lùng như Dĩnh Sa, hôm nay lại ra mặt bênh vực người lạ, còn nói chuyện không ít, mà nói "đừng" cũng khá nhiều.
Tâm trạng cô tụt xuống buồn bực, không ăn nữa mà đổi hướng đi về.
Mà một màn này, đều bị Bạch Anh Tử ở nhà hàng chứng kiến hết. Tuy không nghe được và không ở gần đó hóng chuyện, nhưng đại khái anh hiểu là cô bảo vệ phái yếu, và bá đạo dám dúi đầu con trai nhà người ta vào thùng rác.
Ồ, lần đầu anh thấy cô nóng nảy, bới từ lúc quen nhau, dù anh có cà khịa chê bai cô ngay trước mặt, thì đến cái cơ mặt của cô cũng không hề thay đổi. Giờ anh lại nhìn thấy một màn biểu cảm khá phong phú và sinh động của cô giữa chốn ồn ào.