Đặc Ân Hay Kiếp Nạn

Chương 47: từ chối



Bạch Anh Tử thay thế bố nhưng không được ngồi vào ghế chủ tịch, mà giữ vị trí giám đốc điều hành.

Bạch Cảnh Thiên là chủ tịch Hội đồng quản trị- người đứng đầu Hội đồng quản trị, có quyền hạn cao nhất trong cơ cấu tổ chức do sở hữu lượng cổ phiếu nhiều nhất công ty. Ông thường không tham gia vào các hoạt động quản lý thường trực, nhưng có quyền lực lớn trong việc định hướng và giám sát hoạt động của công ty. Chủ tịch

Hội đồng quản trị lãnh đạo Hội đồng quản trị và giám sát Ban giám đốc, đảm bảo các quyết định và hoạt động của Ban giám đốc phù hợp với chiến lược cũng như mục tiêu.

Chủ tịch Bạch vừa là người sáng lập, vừa sở hữu nhiều vốn nhất của Thiên Bạch.

Trong khi đó, Bạch Anh Tử được giao trọng trách giám đốc điều hành (CEO)- chức vụ cao nhất trong Ban giám đốc, có trách nhiệm lãnh đạo, quản lý và quyết định toàn bộ hoạt động kinh doanh. Đồng thời là người định hướng và xây dựng các kế hoạch, chiến lược kinh doanh phù hợp với từng giai đoạn của công ty, nhằm đạt được mục tiêu chiến lược. CEO chính là người đại diện công ty trước truyền thông và báo chí.

Vì có thêm quyền hạn được bố ủy thác nên anh có ý định thăng chức cho Dĩnh Sa lên làm giám đốc vận hành

(COO) - chịu trách nhiệm xây dựng bộ máy tổ chức để tối ưu các quy trình, công đoạn sản xuất và đạt mục tiêu kinh doanh. Sa Dĩnh Sa sẽ là người đo lường kết quả và đưa ra các chính sách vận hành bền vững, đáp ứng các thách thức có thể xảy ra trong lĩnh vực kinh doanh.

Quyền hành của CCO chỉ đứng sau CEO. Tức là khi làm việc ở công ty, người trên Sa Dĩnh Sa chỉ có duy nhất

Bạch Anh Tứ.

Tin đồn mập mờ của hai người bị âm thầm lan truyền bấy lâu, lại thêm tuổi của Bạch Anh Tử còn non trẻ, các thành viên Hội đồng quản trị lập tức gây sức ép cho chủ tịch Bạch dù ông đang bị giam giữ. Ai cũng biết Sa Dĩnh Sa có năng lực, nhưng họ cho rằng Bạch Anh Tử mù quáng vì yêu đương nữ nhân mà công tư không phân minh, cộng thêm bằng cấp của Sa Dĩnh Sa không liên quan tới chuyên môn cần thiết của chức vụ, mặc cho kinh nghiệm cô có thừa.

****

Dĩnh Sa cũng sốc khi không được bạn trai báo trước về vấn đề này. Dĩ nhiên cô sẽ từ chối, bởi cô không muốn anh bị công kích và hiểu lầm.



Tuy nhiên cô lại bị chủ tịch gọi gặp mặt. Có vẻ như ông ấy ở phòng giam mà nắm tin còn nhanh hơn người ở ngoài. Dĩnh Sa đành tạm gác việc đi gặp bạn trai, chuyển sang đi gặp bố bạn trai để giải thích.

Đối diện với người đàn ông trung tuổi thâm sâu, Dĩnh Sa vẫn khá bình tĩnh. Làm việc cho chủ tịch đã lâu, cô phần nào hiểu được tính cách, nhưng lại không thể nắm bắt tâm tư bí hiểm của ông.

Ngoài bộ quần áo mặc trên người thì phong thái của chủ tịch Bạch không hề khác xưa. Trang phục bần hàn không che nổi cốt cách sang trọng xen lẫn thâm trầm.

- Nghe nói Anh Tử muốn cháu lên giữ chức giám đốc vận hành?

Dĩnh Sa ngạc nhiên nhìn vào mắt ông, Bạch Cảnh Thiên vẫn không hề lộ ra chút biểu cảm khác thường nào.

Cô hiểu có chuyện lớn sắp xảy ra rồi, bởi nay ông ấy bỗng gọi cô là "cháu" - cách gọi mà từ khi cô thành trợ lý thân cận không còn được nghe nữa.

Chủ tich...Không thể!Dĩnh Sa ngậm ngùi gật đầu.

- Vâng ạ!

Đối với Sa Dĩnh Sa, chủ tịch nửa nóng nửa lạnh. Phải tin tưởng thì mới giữ cô bên cạnh, giao cô nhiều trọng trách.

Nhưng cô nắm được quá nhiều cơ mật của ông, chuyên giúp ông những việc trong tối, nếu giờ còn công khai và đường hoàng cam thiệp vào việc vận hành công ty, e rằng hổ mọc thêm cánh sẽ khó kiểm soát. Biết cô sẽ không phản bội, đã nghe cô hứa hẹn, nhưng Bạch Cảnh Thiên luôn chừa ra một khả năng mà đề phòng. Kẻ lão làng này còn lạ gì sự đời và lòng người nữa.

Dĩnh Sa nghĩ vậy là xong, nhưng không, tai mắt của chủ tịch còn đáng gờm hơn cô tưởng.

Ông ấy lại nói tiếp.



Ở cùng nhà với con trai ta tốt chứ?Dạ, do nhà cháu bị...Ngắt lời cô, ông ấy cứng rắn đưa ra cảm nhận.

- Hai đứa phát triển đến đâu ta không cần biết. Nhưng không thể tiến xa hơn. Bạch Anh Tử là đứa trẻ ta sinh ra và nuôi nấng, nó như nào, ta là người làm bố hiểu hơn cả. Cháu nhớ lời đã hứa chứ?

Tay Dĩnh Sa dưới bàn đang nắm chặt vào nhau. Cô cúi gằm mặt buồn rầu.

Vâng, bất cứ chuyện gì, cháu cũng sẽ không làm ảnh hưởng xấu tới nhà họ Bạch.Đúng vậy. Xem ra là vẫn ý thức được vị trí của mình. Minh Hi, cháu rất tốt, là cô gái có tài.Lời khen này, Dĩnh Sa nghẹn lòng không tiếp nhận nổi. Ông ấy đang nhấn mạnh nhắc nhở cô là ai.

- Nhưng. Nếu sau này cháu có con, liệu cháu có đồng ý để nó hẹn hò với một người như cháu không?

Vừa xoa vừa đấm, từng lời như nhát dao khứa vào tim gan cô. Trái tim đầy vết rách, vừa mới được Bạch Anh Tử gắn lại từng chút một giờ lại vỡ tan tành. Đó là câu từ chối thuyết phục nhất mà bố bạn trai dành cho cô, chỉ có thể tiếp nhận, không có quyền phản kháng.

Chủ tịch không hề biết chuyện Sa Dĩnh Sa từng bị kẻ xấu làm nhục. Ông chỉ nghe vợ kể là cô có hoàn cảnh phức tạp, cộng thêm việc họ gặp cô trong một lần cô định tự tử, liền xác định đây là người ở thế giới khác một trời một vực với nhà họ Bạch.

Thực ra cố phu nhân đã giúp Dĩnh Sa che giấu thân phận cũ, nên khi chủ tịch điều tra cô cũng chỉ tìm được sơ yếu lí lịch cơ bản. Cùng là phụ nữ, nên bà ấy rất thương cô gái đáng tuổi con mình, nhất quyết giúp cô giữ thể diện, còn tài trợ tiền cho cô ăn học thành tài.

Nhờ có tài, cô mới được để mắt tới và được giữ lại. Qua quá trình Dĩnh Sa làm trợ lý cấp cao, Bạch Cảnh Thiên có nắm được việc cô lạm quyền, mượn thế lực của ông để xử lý vấn đề riêng. Nhưng ông không truy cứu, vì điều đó không ảnh hưởng xấu và cô cũng rất biết điều, được việc, có chừng mực, có điểm dừng

Gì thì gì...Việc Sa Dĩnh Sa qua lại với Bạch Anh Tử là chuyện khác, ông ấy không thể phớt lờ, mắt nhắm mắt mở cho qua được.

Chưa cần xét tới quá khứ, chỉ riêng gia cảnh của Dĩnh Sa thôi cũng không đủ điều kiện làm dâu bước qua cửa rồi.

Năng lực vượt trội cũng không gánh nổi xuất thân.