"Tôi nghĩ cậu định cư bên Anh luôn rồi ấy chứ" giọng Hoắc Ngạo Thiên mang vẻ ảm đạm lạnh lùng nói.
Cố Tử Mặc vội đem ra một bản tài liệu ghi một số thống kê ngân sách cười cười nói "Hầy..sao có thể chứ, hôm qua Duật Phong đưa nó cho tôi, tôi đã điều tra sơ qua rồi Lâm Nhựt và lão Diệp Đức Uy là cùng một phe cơ đấy, hối lộ trốn thuế tôi đã ghi lại toàn bộ cho cậu rồi đây" khoé môi Hoắc Ngạo Thiên nhếch lên một nụ cười lạnh đến thấu xương.
"Cậu định làm gì vậy ?" Cố Tử Mặc nhìn dáng vẻ âm hiểm của Hoắc Ngạo Thiên tò mò hỏi.
"Đương nhiên là sẽ xử dụng cái này vào cuộc họp cổ đông sắp tới rồi". Cố Tử Mặc hiểu ra liền cười cười nham hiểm đứng dậy nói "được rồi..tôi có chuyện về trước đã, gặp cậu sau" Hoắc Ngạo Thiên gật đầu "ring..ring.." tiếng chuông thoại bàn reo lên *"s*ếp..Tô tiểu thư nói muốn gặp ngài.." nữ thư kí đầu dây bên kia ăn nói vô cùng cẩn thận.
"Cho cô ta vào"
"Vâng ạ"
Khoảng năm phút sau, một cô gái mái tóc màu tím mặc một chiếc hai dây ôm sát người tôn lên vòng một đẫy đà của cô ta tiến đến chỗ Hoắc Ngạo Thiên chủ động ôm lấy cánh tay của hắn nũng nịu nói "Ngạo Thiên..sao dạo này anh không gọi cho em...em nhớ anh lắm đó" Hoắc Ngạo Thiên nhếch môi cười ôm lấy eo cô ta nói "nhớ thật sao..?" âm thanh thì thầm vào tai cô ta càng khiến cô ta chủ động quấn lấy cổ của hắn ngón tay lướt nhẹ nhàng lên lòng ngực rắn chắt của hắn ngọt ngào nói "thật..người ta nhớ rất nhớ anh luôn đó" nói rồi cô ta dán môi hôn vào môi rồi di chuyển xuống cổ của Hoắc Ngạo Thiên, hắn nâng cằm cô ta lên "một minh tinh hạng A mà lại phóng đảng như thế sao? Hửmm" cô ta mỉm cười dụ hoặc "đều tại anh cả mà..không phải sao" Tô Thiểu Ly là minh tinh hiện tại rất nổi tiếng đều nhờ vào Hoắc Ngạo Thiên cô ta đến đây nhất định có mục đích "Muốn gì nữa đây ?" giọng Hoắc Ngạo Thiên đột nhiên cất lên khiến Tô Thiểu Ly cũng dật mình rồi ngừng lại vội mỉm cười nói "người ta muốn anh cùng đến tham dự buổi tiệc rượu ở DOM thôi được không...?" Thật sự cô ta chỉ muốn đi cùng với Hoắc Ngạo Thiên lợi dụng để có chút tiếng tâm hơn mà thôi.
"Cạch..." bỗng nhiên tiếng mở cửa vang lên cửa được đẩy vào khuôn mặt Hoắc Ngạo Thiên lại thoát lên sự vui vẻ đầy mị hoặc còn Tô Thiểu Ly chau mày cực kì không vui nhìn lại cô gái ở phía cửa.
Là Hạ Nhiên, hình ảnh trước mặt đập vào mắt cô thật không tin nỗi đây là văn phòng làm việc cơ mà...tên Hoắc Ngạo Thiên đó bị làm sao vậy chứ còn cô gái xinh đẹp đằng kia nữa.. cô thật rất muốn thốt ra nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh đi tới.
"Hoắc Ngạo Thiên tôi có chuyện muốn nói với anh" khiến Tô Thiểu Ly sững người cô gái này dám gọi cả họ tên của hắn ra một cách dứt khoác như thế.
"Ra ngoài" giọng nói Hoắc Ngạo Thiên không cao cũng không thấp.
"Không nghe sao ? Anh ấy bảo cô ra ngoài kìa.." Tô Thiểu Ly đắc ý nhìn Hạ Nhiên.
"Tôi nói cô ra ngoài" Tô Thiểu Ly giật mình rồi vội đứng dậy ra ngoài ngay.
Trong căn phòng mịt mờ cảm giác ớn lạnh của cả hai người "anh đã đưa em gái tôi đi đâu rồi hả?" cô lớn tiếng hỏi cố kiềm chế sự tức giận của bản thân. Khi cô vừa nghe Diệp Ngạc Hạo gọi nói em gái cô bị người của Hoắc Ngạo Thiên đưa đi cô thật sự lo sợ chạy bán mạng đến đây ngay. "Mộc Y ? Tôi chỉ đưa cô ta đến một chỗ tốt hơn mà thôi" lời nói của hắn vô cùng thản nhiên càng khiến cô lo sợ hơn "anh muốn gì đây" cô có lẻ đã kiềm chế sự kích động của mình đến tột độ rồi. "Tôi muốn em lấy tài liệu mật của Diệp thị và khu vực vận chuyển các đơn hàng trái phép nói cho tôi biết" Hạ Nhiên đơ cả người nhìn chằm chằm vào người đàn ông lạnh lùng như một tảng băng trước mặt, anh ta đang uy hiếp cô.
Cô ngập ngừng khoảng mười phút sau mới cất giọng "được..tôi sẽ làm theo anh nói...thả Mộc Y ra". Hắn nở một nụ cười hài lòng "em yên tâm, anh sẽ đưa em đi gặp cô ta...đừng như thế anh sẽ rất đau lòng đấy" khoé mắt cô rưng rứng như muốn chảy nước mắt, cô rất thất vọng càng buồn cười cho chính mình hơn. Cô đã từng nghĩ tại sao hắn lại đối xử với cô dịu dàng ân cần đến vậy cô có lúc còn lo lắng cho hắn gặp nguy hiểm mà cả đêm thức chờ hắn về vậy mà...hoá ra cô chỉ là một công cụ để hắn lợi dụng mà thôi. Cô gạt mạnh cánh tay của hắn ra quay người ra ngoài, "rầm.." tiếng đóng cửa vang lên tim hắn có chút nhói, cảm giác đau lòng không thể hiểu nỗi.