Sau khi căn phòng được dọn dẹp lại thì Đặng tiểu thư mới có thời gian để gọi điện thoại cho chị gái báo bình an.
Đặng Minh Nguyệt hỏi cô đang ở đâu, cô không thể dấu diếm mà khai hết ra chuyện ngày hôm nay.
Nào là bị Hoắc Thiếu Huyền bắt được sau đó bắt kí giấy đăng kí kết hôn, sau đó là chuyện bị Hoắc thiếu gia bắt về nhà.
Đặng Minh Nguyệt nghe tới là thấy khó chịu, chị ấy chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì về vị gia chủ nhà họ Hoắc này.
Sau khi nghe em gái trình bày một đoạn như trên phim truyền hình thì vị đại tiểu thư này lại càng phẫn nộ hơn.
"Tên đó nói không cho em về nhà? Đúng là tên khốn kiếp không coi ai ra gì mà, lại còn ép em kí giấy đăng kí kết hôn? Nếu cha chúng ta mà biết thì ông ấy nhất định sẽ liều cái thân già tới để sống chết với tên khốn nạn này cho mà xem."
Đương nhiên là cô biết chuyện này, thế nên cô mới không báo tin cho cha mẹ mà lại báo cho chị gái.
Cô sợ hai người kia nghe xong sẽ phẫn nộ và làm một vài việc mà không suy nghĩ kĩ.
Hoắc Thiếu Huyền nào phải kẻ hiền lành gì, nếu hai bên mà đấu đá nhau thì địch chết một ngàn ta tổn thất tám trăm. Thực sự không thể đánh qua đánh lại vào lúc này được.
"Thế nên chị giữ kín bí mật với cha mẹ được không, chờ thời cơ thích hợp em sẽ nói với họ."
"Được rồi, chị không phải người không biết suy nghĩ, em cứ yên tâm. Có điều em ở bên ấy có ổn không đó?"
Đặng Minh Nguyệt thừa biết tính không chịu thua thiệt của em gái, đến cả Hoắc Thiếu Huyền con bé này còn dám chống lại thì làm gì có ai nó không xử lí được.
Nhưng thân là một người chị gái đang lo lắng cho em, cô ấy vẫn lên tiếng hỏi thăm.
"Không có gì đâu chị, ngược lại ở bên này còn nhiều điều mà em không ngờ tới lắm. Em đang chơi rất vui, chị đừng có lo lắng."
"Ai bảo chị lo cho em?" Đặng Minh Nguyệt lo nhưng vẫn cứng miệng.
"?" Không lo cho cô thì bày đặt hỏi han làm gì?
"Chị lo cho mấy người bên đó, sợ em sẽ làm khó dễ bọn họ."
"..."
Đến tối, lúc chiều nay Hoắc Thiếu Huyền đã ra ngoài đi đâu đó và giờ chưa thấy về. Không biết có công chuyện gì nên bác quản gia cũng đi theo luôn.
Thế là ngày đầu tiên về nhà chồng, Đặng Gia An bơ vơ không nơi nương tựa.
Và thế là, đám người làm trong nhà họ Hoắc lại được thể bắt chẹt Đặng Gia An.
Nếu không phải vì muốn giữ lại thú vui cho sau này thì cô đã ra tay xử lí một loạt đám người này rồi.
Đặng Gia An đi xuống phòng ăn, trên bàn ngoại trừ mấy món vừa cũ vừa lạnh thì không có cái gì khác. Đầu bếp trong nhà là một bà cô từng làm việc tại khách sạn năm sao, bà ta cảm thấy bản thân không cần thiết phải nấu ăn cho một người xuất thân quê mùa và không có khiếu ẩm thực giống như đám người giúp việc trong nhà nói.
Từ xa, Đặng Gia An đã trông thấy dáng vẻ xem trò vui của bọn họ, cô vẫn bình tĩnh ngồi xuống ghế, sau đó vẫy tay với Tiểu Từ đang đứng đó không xa.
Tiểu Từ đi tới, khẽ hỏi.
"Chị gọi em có chuyện gì ạ?"
Cô bé ấy cảm thấy Đặng Gia An là một người rất tốt bụng, không những không chê con bé làm việc vụng về mà còn thưởng thêm tiền để cô bé trả tiền học.
Khi thấy cô bị đối xử như vậy, đám người này lúc nào cũng ỷ thế hiếp người một cách quá đáng làm Tiểu Từ bất bình vô cùng.
Nhưng cô ấy là một cô gái nhút nhát, trong những ngày làm việc ở đây cô ấy cũng bị đối xử không tốt nhưng vì đồng tiền kiếm được, cô ấy đành phải nhịn.
Tiểu Từ đi tới, sau đó cô ấy được Đặng Gia An kéo ngồi xuống ghế.
Tiểu Từ vô cùng hoảng hốt muốn đứng dậy thì lại bị cô kéo lại.
"Ngồi xuống đi, đứng mãi không mỏi chân à?"
"Dạ, nhưng mà thế này thì..."
"Em không cần lo lắng, nếu Hoắc Thiếu Huyền biết được cũng không làm gì em đâu."
Thấy cô nói như vậy, Tiểu Từ cũng an tâm phần nào, có điều trông thấy đám người làm đang nhìn cô bé bằng ánh mắt như muốn ăn thịt người thì cô ấy vẫn sợ hãi như thường.
Đặng Gia An mở app trên điện thoại ra, sau đó dơ ra trước mặt cô bé.
"Em muốn ăn gì?"
Đám người làm trong nhà thấy vậy thì cười khinh thường.
"Cô gì ơi, Hoắc tổng đã nói không được mang những thứ thấp kém vào trong ngôi nhà này đâu ạ."
Đặng Gia An cũng cười theo.
"Cô yên tâm, một món ăn tôi gọi cũng có thể cao hơn cả tiền lương của cô đấy."
Người giúp việc kia không phục.
"Cô biết lương của tôi bao nhiêu không mà cô dám nói như thế?" Bọn họ đều rất tự hào vì có thể làm việc ở đây, số tiền Hoắc Thiếu Huyền trả cho là một con số trên trời.
"Không biết." Đặng Gia An tùy ý đáp. "Thế mà cô còn dám nói như vậy..."
"Nhưng tôi biết lương cả năm của cô cũng không đủ để tôi mua cái vòng chân đâu."