Đặng Gia An quay sang nhìn người vừa hô giá. Đó là một người đàn ông tuấn tú vô cùng, anh ta khoác trên mình bộ tây trang màu xám bạc, khuy măng séc và cúc áo giống như được làm bằng kim cương và đá quý, vô cùng lịch lãm và sang trọng.
Sau khi hô giá xong, người đàn ông đó cũng quay sang nhìn cô. Hai người đối diện nhau và đều sửng sốt.
Rõ ràng là trên mặt bọn họ có khá nhiều nét tương đồng.
Đặng Gia An nhíu mày, cô không thích ai ngáng đường chị gái của cô. Kể cả là người mang khuôn mặt tuấn tú cực kì cũng không được.
Đặng Minh Nguyệt cũng nhìn qua, sau khi trông dáng vẻ của anh ta liền biết người này không phú thì quý, nhất định có khả năng tranh giành lô đất này.
Nhưng Đặng Minh Nguyệt xưa nay không phải là người dễ đầu hàng, chị ấy tiếp tục nâng giá.
"Bảy tỷ."
Phía bên kia, người đàn ông mặc vest xám bạc đang ngạc nhiên trước nhan sắc của Đặng Gia An. Không phải là vì cô quá xinh đẹp, mà thứ hấp dẫn ánh mắt của anh ta lại là sự giống nhau của hai người.
Mạc Cảnh Huy ngơ ra một lúc, sau đó mới tiếp tục nâng giá.
"Chín tỷ."
"Mười tỷ."
Anh đã rời khỏi quê hương khá lâu rồi nên tạm thời không nhận ra hai cô gái kia là ai, nhưng trông dáng vẻ ấy thì có thể là con của một trong những gia đình có tiếng của thủ đô.
Trong đầu anh là hàng loạt gia tộc nắm giữ mạch kinh tế chính. Hoắc gia, Đặng gia, Bùi gia, Vi gia, Lưu gia, còn có Mạc gia nhà bọn họ.
Thế nên anh ta lập tức quay người hỏi trợ lí.
"Hai cô gái đó là ai?"
Trợ lí là người luôn đi theo Mạc Cảnh Huy từ khi anh còn ở nước ngoài, khi về nước cậu ta cũng phải tìm hiểu về thủ đô một hai. Thế nên khi nhận được câu hỏi, cậu ta lập tức tìm thấy đáp án.
"Là hai vị tiểu thư nhà họ Đặng, người đang đấu giá là đại tiểu thư, tên là Đặng Minh Nguyệt, người còn lại là cô hai, tên là Đặng Gia An."
"Hai vị tiểu thư? Theo như tôi nhớ thì nhà họ Đặng chỉ có một cô con gái thôi cơ mà."
"Vâng, Gia An tiểu thư là con nuôi do hai vị kia nhà họ Đặng. Năm giám đốc còn ở trong nước thì bọn họ chưa nhận nuôi cô ấy nên ngài mới không biết tới."
"Con nuôi?"
Mạc Cảnh Huy không tránh khỏi nghi ngờ. Sau đó anh ta lại nhìn sang bên đó, Đặng Gia An đã không còn chú ý tới bên này nữa rồi.
"Vâng, bí mật này đã được người trong giới biết cả rồi ạ."
Phía bên kia, Đặng Minh Nguyệt vẫn chưa bỏ cuộc.
"Mười một tỷ."
Đám người xung quanh cô nghe thấy vậy đều cảm thấy ê hết cả răng. Mười một tỷ nói ném là lập tức ném, đúng là người nhà họ Đặng, gia sản của bọn họ không thể theo kịp gia tộc này.
Vốn dĩ Mạc Cảnh Huy còn định đấu giá tiếp, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến cho anh ta phải ngớ người.
Lúc này, Đặng Gia An đang cúi đầu nói gì đó với chị gái, theo góc độ của Mạc Cảnh Huy, anh ta có thể nhìn thấy vết bớt mờ nhạt nằm ở phía sau gáy của Đặng nhị tiểu thư.
Không thể nào.
Vết bớt ấy không giống vết bớt của người bình thường, nó giống như hình một bông hoa.
Trước đây em gái đã mất tích của anh ta cũng có vết bớt như vậy. Khi em ấy ra đời, mẹ đã từng nói rằng em gái là một tiên nữ của các loài hoa, bởi vì sau gáy em ấy có một vết bớt hình dạng giống như một bông hoa đang nở rộ.
Bây giờ nhìn thấy một người có dáng dấp rất giống với anh, lại còn có vết bớt ấy trên người, Mạc Cảnh Huy liền liên tưởng đến đứa em gái đã mất tích ngày nhỏ.
Có điều, khi ấy cha mẹ đã đi tìm khắp mọi nơi đều không thấy, sau đấy bọn họ còn nhận được tin tức từ phía ông bà nội rằng người đã bắt cóc em gái đã mang em ấy chạy trốn ra nước ngoài rồi. Cũng vì lý do đó nên gia đình nhà bọn họ chuyển ra nước ngoài để định cư.
Đặng Minh Nguyệt nhìn về phía bên kia, thấy Mạc Cảnh Huy cứ nhìn về bên này chằm chằm, ánh mắt thơ thẩn như người mất hồn. Đặng tiểu thư chiếu theo tầm mắt anh ta mà nhìn sang, phát hiện đối tượng nằm trong tầm mắt đấy lại chính là em gái mình.
Đại tiểu thư bực bội kéo em gái ra phía sau, lô đất kia đã được chốt giá là 11 tỷ.
Trong khoảng thời gian Mạc Cảnh Huy ngơ ngẩn thì giá cả đã được chốt xong rồi. Đặng Minh Nguyệt cầm lấy giấy tờ rồi lập tức kéo em gái mình ra về.
Đặng Gia An không hiểu ra làm sao, vừa đi cô vừa hỏi.
"Chị làm sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là chị đói rồi, chúng ta mau về ăn trưa thôi." Đặng Gia An chẳng hiểu ra làm sao nhưng vẫn chấp nhận cái lý do sơ sài này. Dù sao thì ở đây cũng chẳng có gì thú vị, đấu giá xong rồi thì cũng nên ra về thôi.
Lúc hai người đang đi về phía xe thì lại bị một người khác chặn lại.