Đại Boss Mafia Muốn Tôi Làm Thế Thân

Chương 22



 Sáng hôm sau, Đặng Gia An tỉnh dậy với cơ thể đau nhức, cô nghiêng đầu nhìn một bên còn lại của giường, Hoắc Thiếu Huyền đã bỏ đi từ lúc nào rồi.

 Cô căm phẫn lấy chăn quấn quanh người rồi đi từng bước gian nan về phía phòng tắm, đứng trước gương, nhìn khuôn mặt cô gái nhợt nhạt và những dấu hôn dày đặc trên cổ, Đặng nhị tiểu thư nắm chặt tay.

 Có một ngày, cô sẽ giết chết tên khốn họ Hoắc kia, một tay đàn ông chẳng ra gì. Không biết người nào lại trở thành ánh trăng sáng mãi không biến mất trong lòng hắn ta, đúng là một người đáng thương và xui xẻo.

 Hoắc Thiếu Huyền vừa điên lại vừa dã man, không phải cô không biết, nhưng sau đêm hôm qua thì cô lại càng căm ghét người đàn ông này nhiều hơn.

 Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, cô tìm trong tủ đồ một bộ váy đơn giản rồi lấy điện thoại gọi cho chị gái. Đặng Minh Nguyệt sau một đêm không liên lạc được với cô cũng rất lo lắng, khi thấy mới sáng sớm mà em gái đã gọi đến thì chị ấy liền sốt ruột và bắt máy ngya lập tức.

 "Em đi đâu cả đêm hôm qua vậy? Làm chi lo chết đi được."

 Đặng Gia An chưa biết phải giải thích với chị gái mình như thế nào, cô ho khan một tiếng, sau đó mới nhờ Đặng đại tiểu thư đến đón rồi nói rằng sẽ giải thích với chị ấy sau.

 Đặng Minh Nguyệt cũng không hỏi han nhiều, sau khi nhận được định vị của em gái thì chị ấy đã nhanh chóng khoác một bộ đồ, đến cả đồ ăn sáng cũng không ăn mà lập tức tới gara lấy xe phóng thẳng ra ngoài.

 Dù không biết đêm qua Đặng Gia An chạy đi đâu nhưng chị ấy đã đoán được chuyện này có liên quan cực lớn tới người đàn ông nhà họ Hoắc kia. Qủa nhiên dính tới đàn ông đều chẳng có chuyện gì tốt đẹp. em gái chị ấy cũng ăn ở tốt, đâu có đến nỗi nào, sao lại bị tên chó điên kia nhắm đến kia chứ.

 Nếu để cho người ngoài nghe được suy nghĩ này của vị đại tiểu thư đây thì nhất định họ sẽ tức chết. Nhà họ Hoắc vừa có tiền vừa có quyền, Hoắc thiếu gia lại còn đẹp trai và có khí chất cực kì xuất chúng, tuy Hoắc Thiếu Huyền mang lại cho người khác cảm giác e sợ nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ không muốn leo lên trên, trèo kéo với nhà họ Hoắc quyền thế ngập trời.

 Trong thời gian đó, Đặng Gia An đã chuẩn bị xong xuôi để rời khỏi đây, nào ngờ vừa mới ra khỏi phòng ngủ đã nhìn thấy Hoắc Thiếu Huyền đang ngồi dựa người vào ghế sô pha ở bên ngoài.

 Hắn ta khép hờ đôi mắt sắc lạnh, một tay cầm điếu thuốc đã cháy hết một nửa, dưới chân hắn là rất nhiều tàn thuốc và vài chai rượu nhập khẩu đắt tiền, không biết hắn đã ngồi đây từ lúc nào.

 Nhưng có điều Đặng Gia An lại chẳng muốn quan tâm đến hắn, người đàn ông đã giày vò cô mệt mỏi cả một đêm, bây giờ lại muốn cô quan tâm hắn ta? Đúng là trò cười?

 Cô cầm lấy điện thoại rồi bước nhanh ra ngoài, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt này thôi đã đủ để cô khó chịu vài ngày rồi, bây giờ còn muốn cô hít thở chung một bầu không khí vớ hắn ta, đúng là khó thở chết mất.

 Khi tay cô chạm đến tay nắm cửa, người đàn ông tưởng chừng như đang bận chìm đắm trong bầu không khí của riêng mình kia lại đột ngột lên tiếng.

 "Em là Mạc Mạc đúng không?"

 Giọng nói của người đàn ông bình bình, không giống như đang vui sướng khi nhận ra người quen cũ, cũng chẳng phải kiểu điên cuồng như đêm qua, trông hắn ta lúc này giống như là không ai có thể lay động được hắn vậy.

 Tới lúc này cô mới nhìn rõ trạng thái của người này hơn một chút, hắn ta đang khoác áo choàng tắm, chỉ có điều hai vạt áo trước ngực lại được mở phanh ra, để lộ cơ bụng săn chắc và cũng tiện thể làm hiện rõ những vết cào cấu do chuyện đêm qua. 

  

 Nhìn thấy những dấu vết mờ ám đó là cô lại không thể vui ve nổi. Đêm đầu tiên của cô vậy mà lại trao cho một tên khốn nạn chẳng ra gì, quả nhiên là nghiệp chướng.

 Thấy Đặng Gia An mãi không trả lời lại, người đàn ông cuối cùng cũng chịu mở mắt ra, trông hắn ta giống như đang say xỉn vì men rượu nồng đậm và say trong những hồi ức xưa cũ, Hoắc Thiếu Huyền gạt bỏ tàn thuốc, sau đấy hỏi lại một lần nữa.

 Vẫn là giọng nói trầm thấp và bình lặng ấy.

 

 "Em là Mạc Mạc đúng không?"

 Trông Hoắc thiếu gia chật vật trong tình yêu này mà xem, thật sự làm cho Đặng Gia An thấy cực kì thỏa mãn. Cô là người xấu xa như vậy đấy, cô không chịu chấp nhận thua cuộc như thế đấy.

 Hắn ta giày vò cô, cô cũng muốn để hắn phải chịu đau khổ. Cầu mà không được.

 Thế là, Đặng Gia An khẽ dựa người vào cánh cửa gỗ phía sau, cô nhướng mày, nhìn Hoắc Thiếu Huyền đang tự rót cho bản thân một ly rượu vang. 

 "Thật may mắn là... tôi không phải Mạc Mạc của anh."

 "Choang!"

 Theo sau đó là ly rượu trong tay Hoắc Thiếu Huyền vỡ tan. 

 Hắn dùng một tay bóp nát ly rượu bằng thủy tinh đó ngay trước mặt cô, nhưng Đặng Gia An lại chẳng thấy sợ, ngược lại trên môi cô đang treo một nụ cười lạnh lùng đầy hả hê.

 Đúng vậy, tôi và anh phải cùng nhau đau khổ chứ.

 Nhìn bàn tay người đàn ông nắm chặt, rượu đỏ hòa chung với máu xuyên qua kẽ tay và chảy xuống tấm thảm trắng dưới chân hắn, tạo thành những bông hoa đỏ xinh đẹp.

 Hoắc Thiếu Huyền giương mắt nhìn người đang đứng trước mặt, trước tiên hắn cười khẽ, sau đó nụ cười hiếm hoi trên môi ngày càng trở lên đáng sợ hơn.

 Hắn cười, nhưng khuôn mặt hắn lại khó coi hơn cả khóc.

 "Phải rồi, sao cô có thể là Mạc Mạc của tôi được chứ..."

 "Sao có thể?"
 "Sao có thể là Mạc Mạc được!"

 Đặng nhị tiểu thư nhìn người đàn ông đang bắt đầu trở lên điên cuồng, cô cười khẩy rồi đi ra ngoài.

 "Đồ điên."