Mạc Cảnh Huy là một nhân vật chẳng hề tầm thường. Anh có thể bám sát theo những manh mối sẵn có để tìm ra em gái một cách nhanh chóng.
Anh tin rằng em gái sẽ được nhà họ Mạc tìm được bằng cách nhanh nhất. Mười mấy năm qua đã là một quãng thời gian quá khổ sở với nhà họ Mạc, và cũng là với chính em ấy.
Đặng Gia An bị Hoắc Thiếu Huyền kéo từ trên xe xuống biệt thự. Cô không ngờ mình lại bị bắt về nhanh như thế, rõ ràng là do tên Hoắc Văn xui xẻo kia. Nếu như cô không mất thời gian ở chỗ tên họ Hoắc đó thì đã không bị Hoắc Thiếu Huyền tóm về rồi.
Cô nghiến răng nghiến lợi vùng vằng cánh tay, muốn để Hoắc Thiếu Huyền buông lỏng ra một chút, nào ngờ hắn ta lại càng tức giận và túm cô chặt hơn.
Hoắc tổng kéo cô lên thẳng tầng hai, sau đó đẩy cô xuống giường, chính bản thân cũng nằm đè lên thân thể mềm mại kia.
Hắn túm lấy cằm cô, ép cô phải nhìn hắn.
"Anh đã nói gì? Em quên rồi hả?"
Giọng hắn nhẹ nhàng và lướt qua vành tai cô, nhưng sự lạnh lẽo trong đó lại chẳng thể dấu được.
Đặng Gia an quay mặt sang hướng khác, muốn tránh tầm nhìn này đi. Nào ngờ Hoắc Thiếu Huyền lại túm quá chặt, cô không thể quay đi được.
Đặng tiểu thư không còn cách nào khác, đành phải đối mặt với người đàn ông động một chút là lên cơn điên này.
Hoắc Thiếu Huyền cúi sát đầu, bờ môi mỏng lạnh mơn trớn qua môi cô, giống như muốn hôn lên nhưng lại sợ cô sẽ ghét bỏ. Hắn lặp lại một lần nữa.
"Đặng Gia An, anh đã từng nói gì với em?"
Đặng Gia An không muốn nghe, lúc này cô chỉ muốn vùng tay ra, sau đó chạy về Đặng gia để cho tên này điên một mình.
Nhưng Hoắc Thiếu Huyền lại chẳng cho Đặng Gia An cơ hội đó.
Hắn thấy bản thân đang trong trạng thái cực kì hoang mang. Rõ ràng Đặng Gia An chỉ là một thế thân, hắn đúng là nên tức giận, nhưng không nên khó chịu như thế này.
Chỉ cần nghĩ tới Hoắc Văn đã từng ôm cô, nhầm cô thành Mạc Mạc là lòng của Hoắc tổng lại chẳng vui vẻ nổi.
Hắn cúi sát đầu xuống, sau đó hôn lên cần cổ của cô, mặc cho Đặng Gia An muốn quay đầu tránh nụ hôn của hắn.
Đặng Gia An muốn đẩy hắn ra nhưng không thể, cô chỉ có thể nói một cách khó chịu.
"Đừng động vào tôi."
Hoắc Thiếu Huyền không nghe, thậm chí còn cười lạnh. Hắn hôn lên cổ cô, hôn từng cái từng cái một tạo thành một chuỗi dấu hôn đỏ hồng dài theo cần cổ. Chỉ cần người ngoài nhìn vào sẽ lập tức nhận ra dấu hiệu mờ ám của hắn để lại.
"Tại sao lại không được động vào em? Đặng Gia An, thằng khác động vào em thì được, còn anh thì không đúng không?"
Hoắc Thiếu Huyền vẫn nói với giọng điệu cực kì bình tĩnh, nếu không phải đôi mắt đang đỏ ngầu kia đang phản bác sự bình tĩnh của hắn thì sẽ không có ai nhận ra sự bất thường của người đàn ông này.
Đặng Gia An nhướng mày thách thức.
"Đúng thì đã sao? Tôi không phải đồ vật thuộc quyền sở hữu của anh, tôi muốn làm gì, là do tôi quyết định."
Đặng tiểu thư nói với giọng điệu hùng hồn, cô sẽ không biết được rằng, sau khi cô thốt ra câu này, Hoắc Thiếu Huyền sẽ điên thành thế nào đâu.
Dứt lời, khuôn mặt của Hoắc tổng như trầm xuống, không khí xung quanh hai người đông cứng trong nháy mắt. Hắn cười lạnh.
Đầu tiên là cười nhẹ, sau đó là từng tiếng từng tiếng ha hả bật ra, lồng ngực hắn rung lên, cười như một kẻ điên.
Đặng Gia An thấy hắn lại bắt đầu không ổn thì hơi hối hận. Cô muốn nhân lúc Hoắc Thiếu Huyền mất cảnh giác để chạy đi thì lại bii hắn túm được.
"Em chạy đi đâu?!"
Hoắc Thiếu Huyền túm lấy hai tay cô, ghì cô xuống giường êm. Sau đó hắn lại cúi đầu thấp xuống, hôn mạnh lên đôi môi đỏ mọng đang hé mở.
"Hoắc Thiếu Huyền... anh... ưm..."
Đặng Gia An bị cưỡng hôn một cách bất ngờ thì rất tức giận. Cô muốn tránh đi, nhưng dù có quay đầu sang bên nào cũng bị Hoắc Thiếu Huyền túm lại, biến nụ hôn này trở lên sâu hơn.
Nụ hôn kết thúc trong tiếng thở hồng hộc của Đặng Gia An. Cô còn tưởng bản thân sẽ bị hôn tới tắc thở ở đây nữa.
Cứ nghĩ chỉ một nụ hôn sẽ kết thúc chuỗi sự kiện hoang đường ngày hôm nay. Nào ngờ mọi chuyện mới chỉ là bắt đầu.
Trước ánh mắt bất thiện của Đặng Gia An, Hoắc Thiếu Huyền nhẹ nhàng đưa tay lên xoa xoa bụng cô, nói bằng giọng điệu khiến cho người ta say mê và chìm đắm trong đó.
"Đặng Gia An, em nói anh không quản được em? Muốn làm gì hay muốn yêu ai là quyền của em?"
"... Thì sao chứ?"
Hoắc Thiếu Huyền hôn một cái thật nhẹ lên gò má cô.
"Không sao hết." Dừng lại một lúc, hắn lại tiếp tục nói.
"Chỉ cần em có thai với anh, vậy thì em sẽ không thể ra ngoài và làm bậy làm bạ nữa rồi."
...
----
Mạc Cảnh Huy tìm đến nhà họ Đặng, anh ta hít một hơi thật sâu rồi mới nhờ bảo vệ trong nhà thông báo một tiếng với hai người chủ căn nhà này.
Có trời mới biết anh ta đang kinh hỉ đến mức nào.
Mọi manh mối đều dẫn tới đây.
Em gái của anh ta, tiểu thư bị bắt cóc của nhà họ Mạc, Mạc Mạc yêu quý của gia tộc bề thế, có khả năng là người của nhà họ Đặng.