"Bây giờ Gia An đang ở chỗ của Hoắc Thiếu Huyền. Anh muốn nói gì thì có thể đến đó gặp con bé. Có điều gì muốn nói thì anh có thể nói luôn..."
"Chỉ có điều, tôi nghĩ Gia An sẽ không tin lời anh nói đâu. Nói thật thì tôi cũng không ngờ mọi chuyện sẽ giống như lúc này."
Mạc Cảnh Huy tự nhiên cũng hiểu được điều đó. Từ lâu, Đặng Gia An đã nghĩ bản thân không ba không mẹ, sau đó được nhà họ Đặng nhận nuôi.
Rồi một ngày nào đó, đột nhiên có một người con trai tới và nhận là anh trai, là người nhà của cô. Dù là ai cũng khó mà chấp nhận được chuyện này.
Mạc thiếu gia gật đầu.
"Được, tôi hiểu rồi, cảm ơn Đặng tiểu thư. Chuyện này... tôi sẽ cho Đặng gia một lời giải thích rõ ràng."
Đặng Minh Nguyệt cũng mệt mỏi gật đầu.
Dạo gần đây chị ấy phải lo cả chuyện công ti nên không có quá nhiều thời gian để chú ý đến em gái. Nhưng Đặng tiểu thư vẫn luôn biết rằng Đặng Gia An vẫn an toàn, Hoắc Thiếu Huyền còn chưa làm tổn thương em ấy.
Cơ mà... xét tình hình hiện tại.
Nếu Đặng Gia An muốn rời đi thì cũng không phải là không thể.
Tuy nhà họ Đặng không thể cứu Đặng Gia An thì bây giờ lại có thêm một nhà họ Mạc nữa.
Mạc gia là một cây đại thụ che trời. Chỉ cần Đặng Gia An muốn rời đi, chị ấy sẽ nhân danh Đặng gia, hợp sức với Mạc gia để chèn ép Hoắc Thiếu Huyền, ép hắn ta phải thả người.
Nửa giờ sau, Mạc Cảnh Huy có mặt tại biệt thự của nhà họ Hoắc.
Người gác cổng thấy vị thiếu gia này thì vội vã mời người vào nhà.
Ai cũng biết Mạc Cảnh Huy là một trong những người bạn hiếm hoi của Hoắc Thiếu Huyền. Trước đây Hoắc tổng đã từng thông báo rằng nếu Mạc Cảnh Huy tới thì không cần thông báo, cứ mở cửa để người vào.
Mạc Cảnh Huy tuy ngoài mặt bình tĩnh nhưng lại mang theo tâm trạng kích động và khó diễn tả đi vào Hoắc gia.
Những lần trước chạm mặt với Đặng Gia An đã đem đến cho Mạc Cảnh Huy cảm giác vô cùng kỳ lạ. Đến giờ này Mạc thiếu gia mới thấy tiếc hận, giá như anh có thể nhận ra em gái sớm hơn, thì có phải là ba mẹ sẽ đỡ đau buồn hơn không?
Hoắc Thiếu Huyền nhận được tin Mạc Cảnh Huy ghé thăm cũng thấy bất ngờ.
Trong khoảng thời gian này, Mạc thiếu gia bận đến mức chân không chạm nổi đất.
Ngoài chuyện tìm kiếm em gái mất tích thì còn chuyện công ti quấn thân. Chỉ cần nghĩ đến việc hôn lễ của hắn mà Mạc Cảnh Huy cũng vắng mặt là biết người này bận rộn đến cỡ nào rồi.
Hoắc tổng buông Đặng Gia An ra, nhìn cô thở phì phò vì tức giận thì lại thấy người con gái này đáng yêu vô cùng.
Hắn vuốt má cô, sau đó mới nói.
"Em có muốn xuống gặp bạn của anh không? Nếu không thích thì có thể nghỉ ở trên này, lát nữa anh lại lên với em."
Đặng Gia An ghét bỏ gạt tay hắn ta ra, nói khẽ.
"Ai cần anh lên đây, tốt nhất là anh đi luôn đi."
Rõ ràng là lời chán ghét mà nghe cứ như tình nhân đang giận dỗi nhau.
Hoắc Thiếu Huyền cười nhẹ.
"Được rồi, anh hiểu rồi."
Khi Hoắc Thiếu Huyền đi xuống thì Mạc Cảnh Huy đã sớm bồn chồn không chịu nổi. Hắn nhìn thấy người bạn thân như vậy thì cũng có chút bất ngờ.
"Sao thế?"
Mạc Cảnh Huy xưa nay trầm ổn và bình tĩnh đến mức không tưởng. Vậy mà cũng có lúc thấy anh không bình tĩnh như thế.
Mạc Cảnh Huy đã sớm gấp không chịu nổi, vừa mới đứng dậy đã đi luôn vào vấn đề chính.
"Đặng Gia An đâu? Tôi có chuyện tìm em ấy."
Hoắc Thiếu Huyền dừng chân lại, hắn không ngờ Mạc Cảnh Huy vừa tới đã hỏi thăm vợ của hắn.
"Tìm cô ấy có chuyện gì?"
Hoắc Thiếu Huyền không nhận ra giọng nói và không khí xung quanh hắn đã lạnh xuống rồi.
"Có việc quan trọng. Cậu mau gọi em ấy xuống giúp tôi đi."
Mạc Cảnh Huy chơi với Hoắc Thiếu Huyền lâu như vậy, sao có thể không nhận ra sự khác thường của hắn kia chứ.
Nhưng Hoắc Thiếu Huyền lại chẳng muốn đáp ứng, hắn tiếp tục nói với giọng lạnh tanh.
"Không, cậu có gì muốn nói thì có thể nói trực tiếp với tôi."
Mạc Cảnh Huy không nghĩ rằng Hoắc Thiếu Huyền sẽ từ chối thẳng thừng như thế.
Anh cau mày.
"Việc này liên quan đến Mạc gia."
Mạc Cảnh Huy cứ nghĩ nói như vậy thì Hoắc Thiếu Huyền sẽ đáp ứng. Nào ngờ hắn lại chẳng bị tác động mảy may bởi mấy lời này.
"Liên quan đến nhà cậu? Vậy thì tại sao lại muốn nói với Đặng Gia An?"
Mạc Cảnh Huy thấy ngày hôm nay Hoắc Thiếu Huyền hơi dông dài.
Anh ta ngồi xuống, hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh nói. Anh cảm thấy nếu anh không nói toẹt ra thì Hoắc Thiếu Huyền sẽ đánh thái cực với anh đến đêm.
"Không phải cậu luôn muốn tìm Mạc Mạc nhà tôi sao?"
Hoắc Thiếu Huyền nắm chặt tay, hắn đi xuống cầu thang, đứng đối diện với Mạc đại thiếu gia.
"Cậu có ý gì?"
Mạc Cảnh Huy cười cười, sau đó nói ra tin tức cực kì chấn đồn với Hoắc tổng.