Cầm bản kết quả trên tay mà cả Hoắc Thiếu Huyền lẫn Mạc Gia An đều phải hết hồn.
Có thai? Lại còn mang thai được một tháng mà không hề biết gì.
Tính đi tính lại, đứa bé này đã có từ lúc cô bị bắt cóc, vậy mà nó vẫn có thể mạnh mẽ đến lúc được hai người ba mẹ vô tư là cô và Hoắc Thiếu Huyền nhận ra.
Sinh mệnh đúng là thần kỳ.
Sau khi biết được tin bản thân sắp lên làm ba, Hoắc Thiếu Huyền thật sự phải gọi là đơ toàn tập.
Hắn sững người nhìn chằm chằm vào bụng Gia An một lúc lâu, đến cái mức mà Mạc Gia An cũng phải đá cho hắn một cái thì hắn mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Một giấc mộng quá đỗi hạnh phúc đối với hắn.
Từ trước đến nay Hoắc Thiếu Huyền luôn một thân một mình, không người nhà, cũng chẳng có ba mẹ.
Sinh mệnh này đến giống như đã bổ khuyết thêm cho hắn.
Hắn quỳ xuống, ôm chầm lấy Gia An mà không nói tiếng nào.
Mạc Gia An cũng không hiểu nổi hành vi của Hoắc Thiếu Huyền, chỉ có điều sau khi thấy hắn ôm chầm lấy cô, cô cũng đã mường tượng được cảm xúc bây giờ của Hoắc Thiếu Huyền một phần nào đó rồi.
Hoắc tổng lừng danh là lạnh lùng và khủng bố ấy vậy mà lại dựa vào lòng cô mà làm nũng rồi à?
Mạc Gia An tự nhiên lại thấy hơi buồn cười.
“Hoắc Thiếu Huyền, may cho anh đây là phòng khám VIP đấy, nếu không thì tất cả mọi người đã nhìn thấy được cảnh mất mặt này của anh rồi.”
Hoắc Thiếu Huyền đang nghẹn ngào giở mà cũng phải phì cười sau khi nghe thấy mấy lời này của cô.
“Nhìn thì có sao đâu chứ, anh cũng muốn cho tất cả mọi người biết là anh có con rồi…”
Mạc Gia An không đỡ hắn dậy, cô đưa tay ra xoa xoa mái tóc bù xù của chồng.
“Vậy Hoắc tổng nói em nghe xem anh thích con trai hay con gái đây?”
Hoắc Thiếu Huyền gần như chẳng cần nghĩ đã đưa ra đáp án.
“Chỉ cần là con của em sinh ra thì anh đều thích. Nhưng tốt nhất là một cô công chúa nhỏ, giống như em vậy.”
Mạc Gia An bị hắn dỗ đến ngon ngọt.
“Anh học ai mà miệng ngọt quá vậy?”
“Học em đó, bà xã à…”
Một lát sau, Hoắc tổng đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt điển trai của người đàn ông ngập tràn trong ý cười và bỗng có chút rụt rè.
“An An…”
Giọng nói trầm khàn như muốn làm cho người nghe phải u mê trong đó.
“Hử?”
“Chúng ta làm lễ kết hôn được không? Anh biết lỗi của mình rồi, nhất định anh sẽ làm một hôn lễ thật lớn, lớn nhất từ trước đến giờ để bù đắp cho em. Được không?”
Mạc Gia An chưa vội trả lời, cô cúi đầu xuống nhìn người đàn ông đang thấp thỏm chờ đợi.
Hoắc Thiếu Huyền bị nhìn đến mức bắt đầu sinh ra chút e sợ. Một hồi lâu sau vẫn chưa thấy cô trả lời, hắn mới nói…
“Nếu… nếu em không đồng ý thì cũng không sao… anh chờ em… đến bao giờ em…”
“Em đồng ý!”
Trong giây phút đó, thế giới của Hoắc tổng chợt bùng sáng.
Hắn biết, tương lai tốt đẹp của hai người họ đã được mở sang một trang mới rồi.
“An An, cảm ơn em! Anh nhất định sẽ làm một người chồng tốt, một người ba tốt. Cả đời này anh sẽ chỉ tốt với mẹ con em thôi.”
“Hoắc Thiếu Huyền, nói phải giữ lời đấy.”
“Anh sẽ dùng cả đời của bản thân để chứng minh cho em thấy. An An, anh yêu em!” Hôn lễ của hai người được tổ chức vào mùa thu năm đó.
Hoắc Thiếu Huyền đúng là đã chuẩn bị đâu vào đấy.
Hắn mua hẳn một hòn đảo vô cùng xinh đẹp để tổ chức lễ cưới, và hắn còn tiết lộ rằng hòn đảo này sẽ đứng tên của Mạc Gia An.
Tất cả khách mời đều được mở rộng tầm mắt vì sự giàu có của Hoắc tổng. Trong hôn lễ của bọn họ cũng có phóng viên, tất cả những cảnh quay đẹp nhất và hoành tráng nhất đều được phóng viên ghi lại.
Sau khi hôn lễ này được đăng tải trên mạng, cư dân mạng nhìn xong và suýt xoa đây đúng là một hôn lễ thế kỉ.
Mạc Gia An trong chiếc váy trắng được cắt may một cách khéo léo bước vào lễ đường với nụ cười rạng rỡ.
Mạc Cảnh Huy nắm lấy tay cô, dẫn cô bước trên con đường rải đầy hoa tươi.
Mạc Cảnh Huy nắm chặt tay em gái.
“An An, em nhất định phải hạnh phúc.”
Mạc Gia An mỉm cười, sau đó gật gật đầu.
“Anh hai yên tâm, em sẽ thật hạnh phúc mà…”
Mạc thiếu gia đặt tay cô vào tay Hoắc Thiếu Huyền rồi lùi về phía sau. Anh nhìn thấy hai người họ dắt tay đi tiếp quãng đường còn lại, cũng nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của cả hai khi chiếc nhẫn cưới lồng vào tay nhau.
Anh biết, em gái anh đã tìm đúng người rồi.
Hoắc Thiếu Huyền nắm chặt tay cô, trao cho cô một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng tràn đầy tình yêu.
“An An, anh yêu em.”
Mạc Gia An nói.
“Hoắc Thiếu Huyền, em cũng yêu anh!”
Đời này, họ có nhau. Họ cùng nhau dệt lên một câu chuyện tình yêu đẹp và khiến cho tất cả cùng chúc phúc cho họ. Vài tháng sau.
Nhà họ Hoắc đón thêm hai sinh mệnh mới.
Đúng vậy, Mạc Gia An mang thai đôi.
Hoắc gia chào đón hai vị hoàng tử bé bỏng.
Đáng tiếc là nguyện vọng sinh con gái của Hoắc tổng vẫn chưa hoàn thành.
Hai cậu quý tử nhà họ Hoắc đều rất tinh nghịch và khỏe mạnh.
Cuộc sống hôn nhân hạnh phúc của Hoắc tổng và Gia An thật sự rất hạnh phúc.
Dù cho bây giờ hay nhiều năm về sau, khi có ai hỏi Hoắc tổng có yêu vợ không, câu trả lời của Hoắc tổng nhất định sẽ là có.
“An An, anh yêu em, cả cuộc đời này của anh đều là em!”