Tiếng Chuông 27: Ngoại truyện : Nơi ấy em đã gặp anh.
Chạy!
Chạy thật nhanh.Đó là điều duy nhất cô ấy đã nghĩ.Càng chạy, càng tối.Mệt!Cô rất mệt, không chạy nổi nữa rồi!.Màn đêm càng tối, cô càng thấy sợ.Đám người đó vẫn đuổi theo cô.Sợ quá!Cô sợ đến nỗi nước mắt ứa ra.
- Phải chạy, chạy thật nhanh_Cô gái nhỏ lẩm bẩm trong màn đêm lạnh lẽo
Một đám người mặc đồ đen đang đuổi theo cô.Họ thật đáng sợ!
Cô - một con bé mười ba tuổi, xinh đẹp như đóa hoa mới nở.Mái tóc đen ngắn trông thật cá tính.Một con bé ngây thơ đang đứng giữa cuộc tranh quyền lực của gia đình.Sở dĩ họ bắt cô vì lệnh của cha cô - một người quyền lực đầy mình.Cô ghét dính vào mấy vụ này.
Bỗng, một cánh tay ai đó vương ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.Cô mất đà sà vào lòng của người đó.
Trước mắt cô, một người con trai tuấn mĩ , gương mặt thiên thần toát lên vẻ lãng tử.Anh ta đang mỉm cười với cô.
- Cám ơn!_Cô nói khi đám người đen đã biến mất
-Có vẻ như cô em đang gặp chuyện nhỉ?Tên gì thế?_Chàng trai hỏi
- Di, Minh Di_Cô gái đáp
- Nhiêu tuổi?
-Mười ba!
- Anh là Hoàng Tuấn, mười sáu tuổi!_Chàng trai cười tĩnh rãnh
Phải nói là cô và anh nói chuyện với nhau rất ăn ý.Câu nào họ nói cũng có thể là hoa vàng.Rồi, cô bé lấy hết can đảm hỏi anh.
- Anh có bạn gái chưa?_Cô hỏi
- Chưa!_Anh chàng trả lời
- Vậy.....
-Nhưng anh thích một người rồi!
- A...ai vậy?_Cô bé hụt hẫng hỏi
- Một cô gái mười ba tuổi anh gặp trong bữa tiệc!
- Vậy sao? Cô ấy chắc đẹp lắm nhỉ?
- Đẹp, đẹp không tì vết, một con nhóc láu cá!Và anh thích cô ấy.
Nghe câu nói đó của anh mà lòng cô hụt hẫng quá!Đôi mắt tưởng như sắp khóc.Một người cô yêu ngay từ lần đầu gặp mặt lại thích một người khác.Cô - một đứa con gái non nớt mới biết thế nào là yêu.