Đại Đường Đinh Tử Hộ

Chương 14: 14




Sau khi Linh Âm đi, Nhạc Chức vắt óc nghĩ xem có nên nhân lúc ban đêm lại vào cung một chuyến.
Nàng không sợ tội chồng thêm tội, dù sao ngồi ba năm tù hay là ngồi ba mươi năm tù với nàng mà nói cũng không khác gì nhau.

Còn phạm luật nhân gian sẽ bị trừng trị thế nào, mặc kệ là quất đánh hay cầm tù hay lưu đày, dưới cái nhìn của nàng cũng đều không thành vấn đề.

Nàng là cục đá Côn Ngô cứng rắn vô đối, vốn không sợ đau.
Vấn đề ở chỗ nửa đêm canh ba, nhất định Hoàng đế đã ngủ rồi.

Vạn nhất Hoàng đế đang ngủ say, đột nhiên bị nàng đánh thức rồi nổi trận lôi đình, không chỉ không giúp mà còn tiễn nàng một đoạn đường thì biết làm sao?
Do dự thật lâu, Nhạc Chức vẫn quyết định tiến cung.
Linh Âm tỷ tỷ bảo nàng ngày mai phải đi Hình bộ nhận tội, nàng không dám không đi, thậm chí đi muộn cũng không được.

Thần tiên mà nàng quen biết đều không ưa gây chuyện, cũng không có vết xe đổ nào cho nàng tham khảo.

Hình phạt nhân gian nàng không sợ, chỉ sợ trên trời phạt a!
Đại môn dưới lầu đã khóa lại, Nhạc Chức rón rén nhảy ra ngoài từ cửa sổ.
Thành Trường An ban đêm cấm đi lại thế mà cảnh đêm vẫn phồn hoa náo nhiệt như ban ngày, bên trong tửu quán trà phường hồ cơ lâu* thật sự là muốn bao nhiêu náo nhiệt có bấy nhiêu náo nhiệt.

Thế nhưng, Nhạc Chức lại chẳng có chút hứng thú nào, có lẽ A Trản sẽ thích, còn nàng chỉ cảm thấy ồn ào ầm ĩ.
*Hồ cơ lâu: hình thức nhà hàng có tiệc tùng kèm theo kỹ nữ hát múa, thịnh hành thời Đường.
Bay qua hoàng thành, mắt thấy sắp đến Đại Minh cung, Nhạc Chức bỗng nhiên ngừng lại.

Lúc nàng rời đi rõ ràng Đại Minh cung vô cùng quạnh quẽ, không ngờ đêm nay lại náo nhiệt hẳn lên, bên ngoài thành cung có rất nhiều đạo sĩ.

Hơn nửa đêm Hoàng đế lại trúng cái gió gì vậy? Chẳng lẽ làm nhiều việc trái với lương tâm quá nên không ai trông coi không dám đi ngủ?
Nhạc Chức thần sắc khó xử nhìn hướng tẩm điện của Nữ Đế.

Dù có đạo sĩ canh giữ ở ngoài Đại Minh cung nhưng nàng muốn xông vào cũng không hề khó, có điều không có cách nào không kinh động người a! Biến thành cục đá chỉ là chiêu trò lừa được người thường không biết pháp thuật, tuyệt đối không gạt được đạo sĩ, không chừng chưa kịp gặp Hoàng đế đã phải đánh một trận với các đạo sĩ rồi.
Một mình nàng động thủ với nhiều đạo sĩ như vậy, ra tay nặng khó tránh khỏi phá sát giới, ra tay nhẹ không chừng sẽ bị giết.


Làm sao cũng không được! Thôi thì, chờ trời sáng ngoan ngoãn đi Hình bộ, cho Hoàng đế một cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân đi!
Nhạc Chức hậm hực trở về khách điếm.
*
Lý Chiêu không ngủ được.

Một là vì sau khi nàng tỉnh dậy ở hồ tắm toàn thân thư giãn thoải mái, không còn phải đi ngủ trong trạng thái mệt mỏi ủ rũ nữa, thứ hai là vì cái người tên Nhạc Chức tự xưng là đạo sĩ khiến nàng rất bất an.
Nàng không xác định được Nhạc Chức là thứ gì.

Lẽ ra dựa vào trận pháp dày đặc trong ngoài Đại Minh cung thì mặc kệ người kia là quỷ là yêu hay là đạo đều không thể vào được.

Thường Hoan đã theo lời nàng phân phó hỏi bọn đạo sĩ, nghe nói kết giới tầng ngoài cùng ngăn cản yêu vật tiến vào vẫn còn vẹn nguyên như lúc ban đầu.

Cho nên đáp án là gì? Lý Chiêu nghĩ mãi không ra.

Hơn nữa yêu khí của Phục Linh đan không biết đã bị Nhạc Chức phát hiện ra chưa?
Nàng tin lần này Nhạc Chức tiến cung không có ác ý, nhưng sau này thì khó nói lắm.

Dời cung đi nơi khác? Làm sao có thể! Chuyện dời cung liên quan tới cơ nghiệp trăm năm của Đại Đường, làm sao có thể vì một tiểu nha đầu mà dao động? Bất kể Nhạc Chức nói Bắc Sơn thích hợp Linh tu, lại chết sống không chịu rời đi, trái lại ứng với kết quả đo lường tính toán của Khâm Thiên Giám -- Bắc Sơn kia quả thật là phúc địa khó tìm a.
Lý Chiêu đang tựa trên giường suy nghĩ, đột nhiên dư quang thoáng nhìn đến chiếc hộp đựng đá Côn Ngô.

Hộp bị mở ra phân nửa, bên trong rỗng tuếch.

"Thường Hoan, ngươi cất cục đá đi rồi sao?"
Thường Hoan quỳ ngồi ở một bên, đã sắp ngủ thiếp đi, nghe thấy giọng bệ hạ đột nhiên bừng tỉnh: "Dạ? Đại gia có gì sai bảo?"
"Được rồi.

Không có gì." Lý Chiêu có chút mất mát, nàng hiếm khi có được thứ mình thích.

Nàng sợ là không phải Thường Hoan cất đi, nhưng cũng không muốn bởi vì một cục đá mà hơn nửa đêm huyên náo người ngã ngựa đổ, mất rồi thì coi như bỏ đi vậy.
*
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ cổ* mới vừa vang lên một tiếng, Nhạc Chức đã thu xếp chuẩn bị sẵn sàng đi Hình bộ nhận tội.


Từ trên xuống dưới vẫn là trang phục nam tử, mặc dù chẳng có tác dụng gì mấy, ví như hôm qua đạo sĩ nghèo kia vừa nhìn sơ qua đã biết nàng là nữ, nhưng dù gì có còn hơn không.

Chuyện nhận tội nàng cũng tính xong hết rồi, đến Hình bộ kể bừa chuyện tự tiện vào cung là được, mà thật ra nói gì cũng không quan trọng, quan trọng là phải làm cho chuyện nhận tội này huyên náo ầm ĩ nháo đến trước mặt Hoàng đế.

Nàng và Hoàng đế dù nói thế nào cũng từng có giao tình gần gũi trần trụi, nâng cốc nói chuyện vui vẻ, đến lúc đó Hoàng đế nhận ra là nàng, nhất định sẽ cười ha hả một tiếng không so đo, biết đâu sẽ còn mời nàng tiến cung nhậu thêm một bữa không chừng!
Nghĩ như vậy Nhạc Chức an tâm hẳn, đối với cách làm người của Hoàng đế vẫn tương đối tin tưởng.

Ngoài việc hiểu lầm nàng là quỷ thì Hoàng đế không biết nàng là thần tiên, nhưng đối đãi nàng vẫn luôn luôn khách khí.

Thương lượng chuyện dời cung cũng nói lý lẽ luận cứ với nàng, không ỷ thế thiên tử chí tôn ức hiếp người.

Người này tuổi còn nhỏ đã chức trọng quyền cao, lòng dạ thế này thật là hiếm thấy a!
Băng qua đường phố đã sáng trưng, cuối cùng đến cổng Chu Tước, nhưng Nhạc Chức lại gặp chuyện khó.

Qua cổng Chu Tước sẽ là hoàng thành, nội cung không thể tùy tiện vào, thế hoàng thành thì sao? Nha môn Hình bộ ở cạnh hoàng thành, hôm qua lúc nàng qua cổng Thừa Thiên đã nhìn thấy.
"Này! Làm gì đấy? Hoàng thành là nơi trọng địa, người không phận sự đừng lảng vảng ở đây." Thủ vệ cổng Chu Tước phất tay ra hiệu Nhạc Chức đi xa một chút.
"Đến nhận tội." Nhạc Chức đi đến chỗ thủ vệ, ngoan ngoãn chìa hai tay ra nói: "Cảm phiền trói ta đi Hình bộ dùm đi!"
Mấy tên thủ vệ hai mặt nhìn nhau.

Một tên lớn tuổi hơn đi lên phía trước hỏi Nhạc Chức: "Ngươi muốn nhận tội gì?"
"Lén lút xông vào cấm địa thành cung.

Nghe nói phải quất tám mươi tù ba năm hả?" Nhạc Chức sắc mặt bình tĩnh, không có chút vẻ hối hận nào mà người nhận tội nên có.

Nàng thấy bọn thủ vệ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, ai cũng không muốn động, lại mở miệng nói: "Hay là các người đưa dây thừng đây cho ta, ta tự trói nhé? Hay cứ thế này đi Hình bộ cũng được? Ta lần đầu nhận tội chưa có kinh nghiệm, xin mấy vị chỉ giáo thêm."
Cuc diện này tất cả mọi người đều chưa gặp phải bao giờ, bọn thủ vệ vẻ mặt mờ mịt, ánh mắt bối rối mang theo một tia tội nghiệp.

E là gặp phải kẻ điên rồi a?

"Mau mau cút đi!" Mấy tên thủ vệ xụ mặt tiến tới đuổi Nhạc Chức: "Ngươi cho rằng hoàng cung là nơi nào hả? Ngươi nói muốn vào là vào sao?"
Nhạc Chức khiêm tốn cười cười, trong lòng thầm nghĩ: Chứ còn cái gì nữa!
"Các người thật sự không bắt ta sao?" Nhạc Chức quyết định cho bọn hắn thêm một cơ hội cuối cùng, dù sao nàng cũng biết đường, cùng lắm thì tự mình đi Hình bộ.

Chỗ không hay duy nhất chính là, có khi nàng lại thêm cái tội tự tiện xông vào hoàng thành.

"Nếu các người đã lơ là thất trách, vậy thì ta chỉ có thể tự mình đi!" Nói xong nhanh chân đi về phía cửa thành.
Thủ vệ lớn tuổi bị Nhạc Chức khiêu khích liên tục, cười lạnh một tiếng nói: "Làm khùng làm điên đủ chưa! Mấy người các ngươi còn thất thần ra đó làm gì? Còn không nhanh tay bắt tên điên này giải về Hình bộ?" Cái tên điên này có lén xông vào hoàng cung hay không hắn không cần biết, chỉ dựa vào thái độ cuồng vọng này đã đủ đánh một trận rồi ném ra đường.
Nhạc Chức vô cùng phối hợp.

Chờ tiểu thủ vệ trói kỹ nàng xong thậm chí còn vui mừng khấp khởi cám ơn người ta.
Bọn thủ vệ cảm thấy đúng là gặp phải kẻ điên, uổng cho cái vẻ ngoài đẹp đẽ kia.

Nếu Nữ Đế nguyện ý tuyển phi, dựa vào bộ dáng này không chừng thật sự có thể được tuyển, một tiểu lang quân rất đẹp mã a! Thế mà hết lần này tới lần khác đầu óc có vấn đề.
Hình bộ Thượng thư Tề Thúc Lãng đang tính đi Tuyên Chính điện diện thánh.

Hắn sửa soạn quan phục xong xuôi, tự kiểm lại những chuyện muốn bẩm báo cho nữ hoàng bệ hạ tới mấy lần.

"Xe đã chuẩn bị xong chưa?"
Tôi tớ giúp Tề Thúc Lãng vuốt phẳng nếp may trên quan phục, cúi đầu khom lưng nói: "Bẩm Thượng thư, đều đã chuẩn bị xong cả rồi."
Tề Thúc Lãng gật đầu nói: "Tốt lắm, mau chóng lên đường!" Tới trễ không chừng lại khiến bệ hạ bừng bừng lửa giận.

Đương nhiên, câu sau hắn chỉ dám nghĩ không dám nói.
Vừa ra khỏi nha môn đang chuẩn bị lên xe ngựa, tiểu thủ vệ áp giải Nhạc Chức chạy chậm mấy bước đến trước mặt Tề Thúc Lãng thưa: "Hồi bẩm Tề Thượng Thư, sáng sớm hôm nay có người la hét ngoài cổng Chu Tước muốn tới Hình bộ nhận tội, con đã áp giải người đến cho ngài."
"Giao người cho chủ sự cũng được, không thấy ta phải gấp rút đi Đại Minh cung diện thánh sao?" Tề Thúc Lãng thuận mồm hỏi một câu: "Mà tội gì thế?"
"Lén xông vào hoàng cung ạ." Tiểu thủ vệ nói rõ rành mạch.
Lén xông vào hoàng cung? Tề Thúc Lãng lập tức đổi sắc mặt, hắn thò đầu ra nhìn Nhạc Chức cách đó không xa bị trói chằng chịt -- du đầu phấn diện*, không có một chút hung tướng.

*tóc vuốt sáp, mặt dậm phấn, nói chung là ăn diện chải chuốt hơn nam tử bình thường.
Hắn ngoắc gọi tiểu thủ vệ đến trước kiệu, nhỏ giọng hỏi: "Chủ động tới nhận tội à?"
Tiểu thủ vệ khẽ gật đầu.
Nhất định là dối trá! Con mắt hí của Tề Thúc Lãng nháy mắt lấp lóe như sao.

Làm gì có ai vì chuyện này mà chủ động nhận tội?
Hắn có một suy đoán.


Cái người đầu thú này trông cực kì anh tuấn, có thể nào là tiểu nam sủng mà bệ hạ ngầm truyền vào cung? Tiểu nam sủng không cam lòng chỉ làm tiểu tỳ ấm giường cho Nữ Đế, thế nên muốn thông qua chuyện nhận tội áp chế Nữ Đế phải cho mình danh phận.

Nhất định là như vậy rồi!
"Các ngươi có đầu óc không vậy?" Tề Thúc Lãng dùng thanh âm cực thấp điểm hóa tiểu thủ vệ: "Nếu như định tội thì có nghĩa là thừa nhận người này đã tiến vào hoàng cung.

Nếu bệ hạ mà hỏi tội thì kẻ gặp nạn trước tiên chính là các ngươi đấy!" Vấn đề mấu chốt là Nhị tiểu tử nhà hắn chính là Ngự Lâm Quân trấn giữ Đại Minh cung, đến lúc đó cũng phải gặp nạn vạ lây, chuyện này bất luận thế nào cũng phải dìm xuống!
"Vậy ý của ngài là..." Tiểu thủ vệ hỏi dò: "Đánh một trận rồi thả ra ạ?"
"Không! Thả luôn đi." Tề Thúc Lãng quả quyết nói.

Người này không chừng là người bên gối nữ hoàng bệ hạ, không thể để tổn thương da thịt.
Hai người nói qua nói lại Nhạc Chức nghe thấy rõ ràng.

Nàng cảm thấy Hoàng đế cũng thật đáng thương, kẻ dưới tay đều là thể loại này sao?
Nàng đứng trước cổng Hình bộ, nhìn Tề Thúc Lãng khí định thần nhàn nói: "Có phải Tề Thượng thư đó không? Hôm qua ta tiến cung đã gặp bệ hạ.

Có điều là trộm tiến cung mà thôi, bệ hạ không tính toán với ta không có nghĩa là ta không làm sai, cho nên mới tới chỗ này của ngài nhận tội lãnh phạt.

Không phải đúng lúc ngài chuẩn bị đi Đại Minh cung sao? Chờ lát nữa gặp bệ hạ giúp ta hỏi nàng một tiếng, răn phạt thế nào ta đều nghe theo bệ hạ." Sợ Tề Thượng thư không tin, Nhạc Chức thậm chí còn miêu tả sơ bộ bày biện ở Đại Minh cung và dáng vẻ Nữ Đế một lần.
Tề Thúc Lãng càng ngày càng tin chắc người này là tiểu nam sủng của bệ hạ! Đây là vợ chồng trẻ giận dỗi đó sao? Tự nhiên đến Hình bộ làm chi vậy? Thật là hồ nháo! "Tạm giữ người này lại, đợi ta diện thánh xong nhờ bệ hạ định đoạt!"
Trong điện Tuyên Chính.

Nghị xong việc chúng thần đều giải tán cả rồi, duy chỉ có Tề Thúc Lãng là vẫn còn quỳ một chỗ bất động.
"Tề khanh gia còn có việc gì sao?" Hôm nay khí sắc Lý Chiêu tốt lên rất nhiều, không còn dùng rèm che chắn.
"Bẩm bệ hạ!" Tề Thúc Lãng quỳ xuống đất lễ bái, thuật lại quái sự xảy ra trước cổng Hình bộ cho Nữ Đế.

"Cái tên Nhạc Chức ngông cuồng đó nói quá chuẩn xác, vi thần thực sự không dám định đoạt bừa bãi."
"Hừm......." Lý Chiêu trầm ngâm.

Đây là nước đi gì thế? Nàng đoán không ra Nhạc Chức đang giở trò quỷ gì.
Tề Thúc Lãng thấy vẻ mặt nữ hoàng bệ hạ khó xử, rõ ràng có quen biết tên Nhạc Chức kia, cảm thấy mình thật là thần cơ diệu toán.

"Không biết ý bệ hạ thế nào ạ?"
Lý Chiêu bình tĩnh nói: "Nhớ thêm vào mấy ổ khóa trước cửa nhà lao, nhưng đừng nói là ý của trẫm."
Tề Thúc Lãng thầm hồ nghi trong lòng: Bệ hạ thế này nghĩa là ngầm thừa nhận có người tiến vào trong cung sao? Sợ tổn thương cảm tình nên mới muốn mượn tay hắn răn đe tiểu nam sủng ư?.