Đại Kỳ Biến

Chương 13: 13





Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân thỉnh thoảng từ trong sương mù đánh lên trận pháp, làm trận pháp kịch liệt rung động.
Tuy ánh sáng từ trận pháp chiếu ra có thể xua tan sương mù, nhưng sương mù ngày càng dày đặc, ánh sáng trên trận pháp càng không đủ dùng.

Nếu chú ý kĩ, có thể để ý thấy sương mù này có chỗ kì lạ, nó dường như kết thành từng dòng từng dòng mà thong thả trôi về bốn phía, hoàn toàn không có quy luật.
Hàn Vân trừng mắt, cố tìm ra cơ hội đánh trả, chỉ là tốc độ của Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân quá nhanh, chỉ mới hiện ra đã ẩn lại vào sương mù, mà trận pháp lại bị tổn thương càng lớn, đã mơ hồ nhìn ra vết rách.
Cho đến khi Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân hiện thân lần thứ tư, Hàn Vân cuối cùng cũng nhìn ra được chuyển động của nó, hắn giơ hai ngón tay, hô: “Băng Kiếm Sát Phạt trận, khởi động!”
Từng phù văn ký hiệu trên trận đồ dưới chân điên cuồng quay chuyển, ánh sáng trở nên lạnh lẽo một cách sắc bén, từng thanh kiếm mờ ảo xuất hiện, lơ lửng bay trong không gian, mũi kiếm chỉ hướng về một phía, số lượng thanh kiếm nhiều đến nỗi trong tầm mắt của Mục Ly chỉ toàn là kiếm.
Theo trận pháp tiếp tục khởi động, băng lan tràn ra bốn phía, dòng sương chuyển động cũng như bị đóng băng.
“Vụt!” Từng thanh kiếm phóng ra ngoài, như tên bay đi, đâm vào làn sương mịt mù.
Đến khi toàn bộ thanh kiếm đã bay hết, cũng không thấy có tiếng động gì, mà trận pháp vì khởi động hình thức tấn công mà tiêu tốn hầu hết năng tưởng , màng ánh sáng trở nên ảm đạm, vết nứt rõ ràng có thể thấy bằng mắt thường lan tràn trên màng ánh sáng.
“Thế…nào rồi?” Mục Ly hỏi.

Cậu không thấy được con quái vật đó, càng không biết liệu kiếm có đâm được thứ sinh vật đấy không.
Hàn Vân nghiêm mặt, kiếm đã ngưng tụ trên tay hắn, mắt liên tục liếc nhìn xung quanh tìm kiếm dấu tích chuyển động.
Mục Ly cảm thấy bất an vì Hàn Vân trở nên đề phòng hơn bao giờ hết, cậu vội thúc giục cầu linh hồn, tạo thành đôi quyền sáo đeo trên tay.
Qua một hồi không tiếng động, Mục Ly cảm giác toàn thân như nằm trên bàn chông, khó chịu cực kỳ.
“Biến mất rồi.” Hàn Vân chợt lên tiếng.
Mục Ly không hiểu ý của Hàn Vân, hỏi lại: “Biến mất cái gì cơ?”

“Con Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân.” Hàn Vân đơn giản trần thuật: “Huynh không tìm thấy sự chuyển động hay khí tức của nó, cứ như biến mất rồi.”
Mục Ly nghĩ đến khả năng Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân đã bị kiếm chém chết, trong lòng vui sướng kêu lên: “Có khi nó chết rồi, huynh thật tuyệt vời!”
“Không.

Nó chưa chết.” Hàn Vân gội một gáo nước lạnh vào lòng vui sướng của cậu, “Sương mù vẫn còn, nó vẫn đang ở quanh đây.”
— QUẢNG CÁO —
“!” Mục Ly không thể tin, vội nâng cao đề phòng, đảo mắt nhìn xung quanh.

Có thể là hắn còn quá yếu so với quái vật, vậy nên ngoài nhìn thấy sương mù ra thì cậu thực sự không còn nhìn thấy gì.

Trong lòng bất an không thôi, sự bất an này đến từ sự sợ hãi của loài người đối với không biết, không rõ, là bản năng của con người.
Sau lưng Mục Ly bỗng lạnh toát, cậu quay đầu, hoảng sợ nhìn thấy một cánh tay to dài đang vươn tới mình.
Mục Ly giơ tay đeo quyền sáo, định đấm vào cánh tay kia.
Thanh kiếm từ sau vút bay ra, chém bật bay cánh tay.
“Keng”
Hàn Vân tay cầm kiếm tiến lên, nói: “Dùng Cung Khí phù, nhanh.” Vừa nói, cậu vừa cầm tờ phù đang bị đốt thành tro bụi.
Mục Ly nghe theo, nhanh chóng sử dụng Cung Khí phù.
Cùng lúc đó, trận pháp ầm ầm đổ vỡ, sương mù từ bốn phương tám hướng đổ đến.

Trước khi sương mù hoàn toàn bao phủ, Mục Ly nghe thấy giọng Hàn Vân truyền đến: “Đừng mở miệng, có gì dùng Truyền âm phù giao lưu.”
Cuối cùng, sương mù hoàn toàn bao phủ, Mục Ly cùng Hàn Vân áp sát lưng, đề phòng nhìn bốn phía.

Vì để tiện chiến đấu, cả hai người người đều mím môi, ngậm Truyền Âm phù đã được gấp gọn.
“Đề phòng, con Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân này có khả năng ẩn nấp rất tốt, hơn nữa, tuyệt đối đừng để sương mù tràn vào cơ thể!”
“Vâng sư huynh.”
Hai người tinh thần căng chặt, lưng dán vào lưng, không dời cùng bước đều về một phía.
Vừa đi, hai người liên tục quay người đổi chiều dò xét.
Hàn Vân vẫn đang giao lưu cùng Mục Ly: “Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân có điểm yếu là điểm nối đuôi với thân, các khớp cùng nách, còn có cả,…mắt.”
“Hả? Mắt !? Không phải nói là nó không có mắt sao? Nhìn qua là như vậy, trong tên cũng là như vậy!” — QUẢNG CÁO —
Bởi dùng truyền âm phù, Hàn Vân có thể nhận thấy tâm tình chập chờn của Mục Ly.
Hàn Vân tâm bình thản, đáp: “Phải.

Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân có mắt, nhưng rất ít người biết là mắt nó ẩn dưới một lớp da dày, cứ canh tỉ lệ mắt trên cơ thể người mà đâm vào.” Hàn Vân ngẫm nghĩ, nói thêm một câu: “Nó phải gọi là Tích Dịch Độc Bán Nhân mới đúng.”
Kinh hãi qua đi, Mục Ly hợp tình hợp lý nghĩ: ‘Cũng phải, nếu không thì làm sao nó có thể di chuyển mà không nhìn đường được.’ Cậu vì sự thông minh của mình mà tán thưởng.
Hàn Vân không biết Mục Ly ngớ ngẩn cỡ nào, hắn vẫn còn đang truyền đạt ý niệm: “Trận pháp không có tác dụng với nó, thay đổi kế hoạch, quay về phòng cũ.”
“Được.” Không hỏi vì sao, Mục Ly tin tưởng Hàn Vân có kế hoạch cả.

Sự tự tin thái quá của Mục Ly dành cho Hàn Vân đã nằm ngoài khả năng có thể đáp ứng của hắn.
Thực tế ra, Hàn Vân đã lấy ra hết những gì hắn có hiện tại.

Kể cả khi gặp hai chị em kia, hắn cũng không ngờ rằng sẽ chạm chán với một con quái vật bán bộ dung tưởng.

Hai chị em Hogresis đã “tặng” cho hắn một “món quà rất có giá trị”.
Hàn Vân đã chuẩn bị tinh thần nằm yên nơi đất khách quê người bất cứ lúc nào, chẳng giống Mục Ly vẫn đang làm chuẩn bị về tông môn kể chuyện trang bức một lần.
Trong sương mù, một bóng đen bò trên tường, từng bước chân lặng im không một tiếng động, nhanh vô cùng, nó di chuyển lên trần nhà, làm tư thế ngồi xổm.
Hàn Vân đang chú ý quan sát, cảm thấy không ổn trong lòng, lập tức ngẩng đầu lên, thấy được mơ hồ có thứ gì đó đang đứng yên.
Hắn lập tức quay người, tay lại bắt lấy cánh tay Mục Ly, kéo cậu nghiêng người.

Hai người lảo đảo nghiêng sang một bên, Hàn Vân người ngã dựa vào vách tường, Mục Ly suýt thì ngã vào Hàn Vân, cuối cùng cũng dựa vào tường cạnh Hàn Vân.
Cùng lúc đó, một cái lưỡi dài từ trên trần nhà bắn ra, tốc độ chỉ kém hai người một chút, không lệch một xăng-ti bắn trúng vị trí của Mục Ly đứng trước đó.

Cái lưỡi dài đâm xuyên qua mặt đá lát sàn, còn phát ra tiếng xì xèo bốc khói, Hàn Vân nghe thấy nhíu mày, hiển nhiên nhận ra tiếng động này là từ cái gì gây ra.
Mục Ly cũng đoán được sơ sơ là cái gì tạo ra tiếng động xì xèo như vậy, cậu khiếp sợ hô: “Trời đất, độc của con quái vật này còn khiếp hơn cả độc của cái đứa em gái ấy.” Vì sao cậu nói là đứa em gái mà không nói hẳn tên? Đơn giản vì cái tên dài mà khó đọc quá, cậu lười nhớ.
Hàn Vân nghĩ tới đặc tính của loài thằn lằn, lại suy tư một hồi, lên tiếng: “Có vẻ như…con Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân này thiên về sương mù, nên nó mới tạo ra sương mù lớn như vầy, còn độc tố của nó chỉ tồn tại trong cơ thể.” Hắn kết luận: “Tốt nhất là đừng để móng vuốt hay lưỡi, nước bọt hoặc máu của nó đụng vào cơ thể, càng đừng đem cụ linh khí chạm vào.”
Mục Ly gật đầu, Hàn huynh nói cái gì cũng đúng, loại người như hắn chỉ nên suy tính làm sao để sống sót cùng không làm vướng bận sư huynh là được rồi.
Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân đánh lén không thành, có điều nó cũng không có ý định ẩn núp nữa, trực tiếp từ trên trần rơi xuống, vô cùng nhẹ nhàng tiếp đất.
— QUẢNG CÁO —
Hàn Vân đột nhiên vung kiếm, thanh kiếm mang theo cái băng giá lao vút tới thẳng chém vào nách con quái vật.

Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân giơ tay ra, vững vàng bắt được thanh kiếm.

Hơi lạnh từ trên thân kiếm tỏa ra, đông lạnh lại cánh tay của quái vật.
Hàn Vân khi này đứng gần Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân mới phát hiện ra nó toàn thân lành lặn, không giống như là bị trận pháp ảnh hưởng mảy may, hắn lúc này mới rõ ràng con quái vật thằn lằn một khi đã đến bán bộ dung tưởng có bao nhiêu khủng bố cùng khó giết.

Sát trận hắn dùng lúc trước là một trận pháp mạnh mẽ, mạnh đến mức cho dù hắn có là ở trạng thái tốt nhất cũng chưa chắc có thể sống sót dưới trận pháp, ấy vậy mà con quái vật này lại như không có gì.

Nó nghiêng đầu, khuôn mặt đối diện Hàn Vân cách một bức màn sương, dường như chỉ thấy có mỗi một tên nhân loại, Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân nghi ngờ mà nghiêng đầu, tỏ vẻ nghi hoặc.
Mục Ly từ một phía khác bất ngờ xuất hiện, quyền sáo mạnh mẽ vung thẳng vào mặt con quái vật.
Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân không đề phòng, bị quyền sáo va đập trúng mặt, mặt con quái vật nagy lập tức bị lõm xuống theo quyền sáo, trên những vết nứt khô khốc của quyền sáo bỗng sáng rực ánh lửa, lửa từ trong quyền sao bùng cháy, từng tia lửa bắn ra, xua tan đi một phần sương mù.
Lửa trên quyền sáo chịu sự khống chế của Mục Ly trở nên sắc nhọn như mũi khoan, khoan thẳng vào phần mắt ẩn dưới lớp da.
“Argggggggggggggggg!” Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân bị lửa khoét vào vị trí yếu hại, điên cuồng gào lên.
Hàn Vũ thấy cơ hội đến, lực tay tác dụng trên thanh kiếm yếu đi rất nhiều, hắn rút kiếm ra, lại chém một nhát vào nách con quái vật.
Chỉ là kiếm chém vào da con quái vật lại chỉ chém sâu vào một chút rồi ngừng lại, mặc cho Hàn Vũ dùng sức như thế nào đều không thể tiến sâu thêm.
Hàn Vũ nhíu mày, xem ra phần thịt mềm nhất trong cơ thể Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân là phần mắt, còn nách con quái vật tuy là điểm yếu nhưng vẫn cứng cáp vô cùng, với sức hắn hoàn toàn không thể gây nhiều thương tích thêm cho nó.
Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân vung tay, móng sắc nhọn ý đồ chọc xuyên thân con người đang khiến nó đau đớn.
Mục Ly trợn to mắt, rút hai tay ra, nghiêng người một góc hơn 120 độ, trơ mắt nhìn móng vuốt sắc bén vụt qua trước mặt.
Cậu nhảy xuống đất, lại nghe lời Hàn Vân truyền đến: “Không tác dụng, mau men theo vách tường trái đến chỗ huynh, chúng ta cần quay về căn phòng cũ!”
Mục Ly kinh ngạc, da thịt Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân cứng cáp như vậy sao? Ngay cả sư huynh cũng không thể chém đứt được tay nó?!.