Lúc đó Thịnh Tùy không có đi tìm Yến Thời Miên, hắn chỉ ở sân vận động chơi bóng cả buổi tối.
Sau đó liên tục mấy ngày hắn trốn tiết buổi tối để theo dõi Yến Thời Miên.
Yến Thời Miên không về cùng bọn họ, thời gian rảnh rỗi sau bữa học đều bị cậu dành cho việc đợi Hạc Quân, sau khi Hạc Quân học lớp tự học buổi tối xong sẽ dùng xe đạp chở cậu đi một đoạn, sau đó cậu mới lên xe tài xế của mình để về nhà.
Lúc đầu Yến Thời Miên ngồi sau xe đạp còn có chút thẹn thùng, sau đó từ từ vươn tay nắm lấy góc áo của Hạc Quân.
Lúc thấy Yến Thời Miên cẩn thận nắm lấy góc áo của Hạc Quân, Thịnh Tùy ghen tị muốn phát điên, hắn ngồi trong xe nói với tài xế: “Đợi lát nữa Miên Miên xuống xe xong thì tông chiếc xe đạp đó luôn đi.”
Tài xế không biết hắn đang nói giỡn hay nói thiệt, ông không làm theo lời hắn mà chỉ nói: “Thiếu gia, đùa giỡn với bạn học như vậy không tốt đâu.”
Sau khi Thịnh Tùy trở về liền đặt một chiếc xe đạp, chà lau yên sau hết lần này đến lần khác vô cùng sạch sẽ.
Tài xế báo cho Thịnh Nhàn một tiếng, tìm cho hắn một bác sĩ tâm lý.
Tối hôm đó Yến Thời Miên ở trong phòng ngủ của mình nhìn thấy Thịnh Tùy đã lâu không gặp.
Lên cấp 3, cậu bận, Thịnh Tùy càng bận hơn.
“Anh có chuyện gì không?” Yến Thời Miên thả cặp xuống, cần thận đặt lên đầu giường, bên trong có kẹo hôm nay Hạc Quân cho cậu.
Thịnh Tùy tận mắt nhìn thấy Hạc Quân lấy từ trong túi ra mấy viên kẹo nhét vào trong tay Yến Thời Miên, sau đó Yến Thời Miên nhận nó như tiếp chỉ, cẩn thận cất vào trong cặp.
Trong phòng không ai lên tiếng, Yến Thời Miên giương mắt nhìn hắn, cảm thấy đêm nay Thịnh Tùy có chút không đúng.
Thịnh Tùy chỉ mặc áo đồng phục ngắn tay, cánh tay lộ ra ngoài nổi đầy gân xanh, Yến Thời Miên cẩn thận nhìn, phát hiện trên cổ hắn cũng nổi gân xanh.
Giống như đang kiềm chế gì đó.
Yến Thời Miên chợt cảm thấy sợ hãi, cậu trở tay muốn vặn nắm tay cửa: “Yến Quy Nam về chưa nhỉ? Để em đi xem anh ấy đang làm gì, không biết có học tập nghiêm túc hay không nữa, học lớp 12 rồi mà, nghe nói dạo gần đây thành tích của anh ấy tụt dữ lắm.”
Bàn tay của Thịnh Tùy hệt như rắn bò lên, ngón tay quấn quanh cổ tay cậu: “Miên Miên, anh muốn xem gần đây em học tập thế nào.”
Yến Thời Miên không thể chạy trốn, bị hắn ấn ngồi lên giường, chút dũng khí ngăn cản Thịnh Tùy lục xem cặp cũng không có.
Sách giáo khoa bị hắn lấy ra ném lên giường, hắn dùng lực rất lớn, vang lên một tiếng “Bịch”.
“Anh học năm cuối bận rộn, thiếu quan tâm em là lỗi của anh.”
Thịnh Tùy tùy ý lật vài trang sách giáo khoa của cậu, bên trên có mấy ghi chú trông khá giống nhau, việc học tập của Yến Thời Miên từ nhỏ đã do hắn quản lý, ở phương diện học tập này cậu có thói quen rất giống hắn.
Yến Thời Miên nói: “Lỗi gì chứ, anh bận chuyện của anh, em vẫn nghiêm túc học hành mà.”
Cậu còn tưởng rằng Thịnh Tùy chỉ đơn thuần đến đây hỏi han chuyện học tập của cậu, trong quá trình nhìn hắn lật sách giáo khoa cậu cũng dần thẳng lưng lên.
Ở phương diện học tập, cậu không thấy mình làm sai gì cả.
Trong sách giáo khoa có bài thi, Thịnh Tùy cũng tùy ý lật xem vài lần, không có chỗ nào hắn không hài lòng.
Hắn gấp sách lại, ánh mắt chuyển vào trong cặp.
Tốt lắm, đây mới là trọng điểm.
Hắn lấy từ trong túi ra mấy viên kẹo kia, kẹo trái cây, nghe rất thơm.
Còn tìm được trong túi sách một bình nước.
Đêm nay nếu hắn nhớ không lầm thì Hạc Quân vì ăn bánh mì Yến Thời Miên đưa nên mắc nghẹn, Yến Thời Miên liền đưa bình nước qua cho cậu ta uống.
Dơ bẩn.
Thịnh Tùy im lặng ném của bình nước và kẹo vào thùng rác: “Bẩn, đừng có ăn.”
Yến Thời Miên: “?”
Cậu ngồi xổm xuống, muốn lấy đồ trong thùng rác ra nhưng bị Thịnh Tùy tóm áo kéo cậu ngồi lên ghế, đầu óc choáng váng nhìn đề thi trước mặt.
“Bài hàm số đơn giản như vậy mà em cũng sai.” Yến Thời Miên còn đang nghiêng mặt về phía sau, Thịnh Tùy nắm cằm cậu để cậu nhìn bài thi, “Miên Miên, ở cấp 2 em học những gì vậy?”
Yến Thời Miên bị hắn mắng, bị hắn dạy dỗ một đống thứ như nhiệm vụ của học sinh cấp 3 là nghiêm túc học tập, nếu ngay cả một câu cơ bản này mà cậu còn không làm được thì là không nghiêm túc học.
Yến Thời Miên nhìn thoáng qua đề, đó là câu hỏi quyết định cuối cùng.
Nào có phải là câu cơ bản đâu.
Nhưng Thịnh Tùy cứ luôn nói với cậu học sinh không làm được loại đề này thì không phải là học sinh giỏi, cuối cùng thế mà cậu lại bị thuyết phục đồng tình với quan điểm này, nghiêm túc ngồi học xem giải cái đề này thế nào.
Lúc cuối, rác trong phòng bị Thịnh Tùy cầm theo ném ra ngoài, lúc hắn đi Yến Thời Miên còn đang ngồi giải những câu tương tự.
Sau đó hai bọn họ dần biến thành mỗi buổi tối cả hai sẽ cùng nhau làm bài tập, tinh thần học tập của Yến Thời Miên tăng vọt, không còn đi về cùng Hạc Quân nữa.
Hai người ở chung theo một cách kỳ quái.
Cách sống “hài hòa” này chỉ có một mình Yến Thời Miên nghĩ vậy, cậu thật sự nghĩ rằng Thịnh Tùy tìm cậu chỉ vì học tập.
Lại không biết thật ra Thịnh Tùy vẫn luôn đề phòng, ngòi nổ vẫn sẵn sàng bùng cháy bất cứ lúc nào, chỉ cần một hành động của Yến Thời Miên thì hắn sẽ phát nổ.
Cuối cùng ngòi nổ hoàn toàn bị châm cháy khi Thịnh Tùy tìm thấy một bức thư tình trong cặp Yến Thời Miên.
Lúc đó Yến Thời Miên đang rửa mặt trong phòng tắm, Thịnh Tùy theo thường lệ lén kiểm tra cặp cậu.
Lâu rồi hắn không tìm thấy thứ gì bất thường trong cặp của Yến Thời Miên, lúc này đột nhiên nhìn thấy một bức thư trong cặp của cậu, hắn còn nghi ngờ nửa ngày.
Đương nhiên Thịnh Tùy sẽ mở thư ra xem, sau khi đọc xong mới phát hiện là thư tình Yến Thời Miên viết cho Hạc Quân.
Bên ngoài vang lên tiếng xé giấy rất lớn, Yến Thời Miên ở trong phòng tắm sợ tới mức suýt nữa đứng không vững, cậu mặc áo tắm qua loa vào rồi đi ra ngoài.
“Sao vậy anh?”
Cậu vừa đẩy cửa vừa hỏi.
Người còn chưa bước hoàn toàn ra ngoài đã bị Thịnh Tùy ôm eo ném lên giường.
Cậu bị ngã choáng váng, nửa ngày không đứng lên được, đôi mắt bị đèn trên đỉnh đầu rọi lóa mắt.
Đợi đến khi cậu nhìn rõ sự vật, trước mặt rơi xuống một đống giấy vụn.
Yến Thời Miên miễn cưỡng nhặt được một mảnh, cậu nhìn nửa ngày mới phát hiện đây là bức thư tình của cậu đã bị xé đến mức không còn câu chữ hoàn chỉnh.
Cậu tốn mấy đêm mới có thể viết xong, kết quả buổi tối Hạc Quân bỗng nhiên phát sốt phải về nhà nên không học lớp tự học buổi tối, vốn cậu chuẩn bị đợi lúc Hạc Quân đến lớp thì sẽ đưa cho hắn, kết quả lại đem trở về.
Kết quả lại bị Thịnh Tùy mở ra xem.
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Yến Thời Miên chính là xấu hổ, dù sao cậu cũng xem Thịnh Tùy như anh mình, chuyện viết thư tình bị anh trai phát hiện đương nhiên có hơi xấu hổ, sợ bị chê cười.
Suy nghĩ thứ hai chính là Thịnh Tùy lại tùy tiện lục lọi đồ của cậu, còn lén xem thư tình của cậu.
“Thịnh Tùy, sao không có sự cho phép của em mà anh lại lục xem đồ của em vậy!” Cậu đánh đòn phủ đầu trước, thật ra cậu cũng không định so đo mấy chuyện này.
Thích một người không hẳn là một chuyện đáng xấu hổ, chỉ là cậu không muốn Thịnh Tùy chê cười mình nên chất vấn hắn trước.
Kết quả Thịnh Tùy không thèm để ý đến chất vấn của cậu, một tay đè cậu lại, hai chân tách ra quỳ gối trên người cậu, chặn cậu lại.
“Miên Miên, em mới bao nhiêu tuổi, còn muốn yêu sớm hửm?”
Một tay hắn nắm lấy cổ áo của Yến Thời Miên, tay còn lại cầm vài mảnh giấy đưa tới trước mặt cậu.
“Cái tuổi này của em biết cái gì là yêu không? Chưa gì đã muốn nói mãi mãi với người khác.”
Thịnh Tùy không muốn nhớ lại trong thư viết cái gì, nhưng những câu chữ đó hệt như thước phim tự động chiếu trước mặt hắn.
Lời tỏ tình thoạt nhìn ngây thơ, nói trắng ra là mổ xẻ tâm ý của Yến Thời Miên.
Cậu còn nhỏ, đem những lời hứa hẹn mình cho là quan trọng nhất viết ra giấy, ký thác lên người khác.
Lúc câu nói “Muốn ở bên cạnh anh cả đời” đập vào mắt, bàn tay Thịnh Tùy run lên dữ dội, không thể nhìn thêm được, hắn xé nát tờ giấy thì vụn, ném điện thoại xuống đất.
Tên Hạc Quân đó dựa vào cái gì chứ?
Thịnh Tùy nghĩ mãi không ra.
Yến Thời Miên lớn tới chừng này lần đầu tiên bị Thịnh Tùy đối xử như vậy, bị Thịnh Tùy đè xuống trong một tư thế khuất nhục.
“Anh làm gì vậy?” Cậu có chút sợ hãi hỏi lại.
Phản ứng của Thịnh Tùy thật sự vượt quá sự tưởng tượng của Yến Thời Miên, chủ yếu là cậu cảm thấy việc này căn bản không có liên quan gì đến Thịnh Tùy cả.
Như việc cậu ra nước ngoài du học, lại như việc hôm nay cậu muốn yêu sớm.
Người nhà cậu rất hiện đại, cha mẹ cũng không phản đối chuyện cậu yêu sớm, Thịnh Tùy chỉ là một hàng xóm hơi thân thiết một chút thôi mà phản ứng còn dữ dội hơn cả cha mẹ cậu gấp trăm lần.
“Bắt đầu từ ngày mai anh không muốn nhìn thấy em tiếp xúc gì với tên Hạc Quân đó nữa.” Thịnh Tùy căn bản không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với Yến Thời Miên về chuyện này nữa, hắn không thèm để ý đến sự phản đối của Yến Thời Miên mà trực tiếp kết luận.
“Dựa vào gì chứ?” Yến Thời Miên không thể động đậy nhưng miệng rất cứng: “Em thích anh ấy, sẽ tiếp xúc với anh ấy!”
Ba chữ “thích anh ấy” như đang nổ tung bên tai Thịnh Tùy, chấn động đến mức khiến hắn ù tai, nửa ngày sau vẫn không rõ Yến Thời Miên đang nói gì.
Lồng ngực hắn phập phồng liên hồi, tựa như không thể hít thở.
Thích anh ấy?
Nói Hạc Quân à.
Hắn có cho Yến Thời Miên tư cách đi thích người khác sao?
Từ nhỏ bọn họ đã có hôn ước, dựa theo kế hoạch của hắn, sau khi Yến Thời Miên tốt nghiệp đại học xong sẽ lập tức đăng ký kết hôn với hắn, đời này chỉ có thể thích một mình hắn.
Hiện tại Yến Thời Miên nói với hắn cậu thích người khác.
“Không được thích hắn!” Thịnh Tùy quát lớn.
Yến Thời Miên nghe xong mấy lời không phân phải trái của hắn thì nổi giận, hai tay quơ quào lung tum muốn nắm tóc hắn.
Từ trước đến nay Yến Thời Miên không phải là đối thủ của hắn, nhưng nếu thật sự nổi giận thì có đôi khi Thịnh Tùy cũng không khống chế được cậu.
Cậu vươn tay đánh loạn, Thịnh Tùy kéo dây áo tắm của cậu xuống, nắm lấy hai cổ tay cậu buộc lại vào nhau.
Yến Thời Miên không động đậy được, miệng bắt đầu khóc.
Thịnh Tùy trực tiếp duỗi tay che miệng cậu lại: “Bình tĩnh được không?”
Yến Thời Miên lắc đầu.
“Haiz!” Thịnh Tùy thở dài, “Miên Miên, chuyện này cứ vậy đi, em sớm cắt đứt quan hệ với Hạc Quân, đừng để anh nhìn thấy hai người vẫn còn tiếp xúc.”
Yến Thời Miên co gối lên, muốn húc vô lưng Thịnh Tùy.
Thịnh Tùy không né, hắn trở tay đè cẳng chân cậu lại, nói: “Đã 12 rồi, để Hạc Quân chuyển trường cũng không tốt, em nói có đúng không?”
Câu nói không đầu không đuôi nhưng Yến Thời Miên lại hiểu được ý hắn trong đó.
Yến Thời Miên chửi ầm lên, vừa khóc vừa mắng hắn.
Cả người Thịnh Tùy đều run lên, nhìn áo tắm cởi mất dây đeo bị trượt xuống do Yến Thời Miên giãy giụa, lộ ra phần da thịt trắng nõn bên trong.
Hắn xoay người đi xuống, dùng chăn bọc người Yến Thời Miên rồi chạy trối chết.
Yến Quy Nam vốn đang ngồi trong phòng làm bài tập, cha mẹ đều đang tăng ca ở công ty, lúc này người giúp việc đều ra về, trong biệt thự chỉ còn anh và Yến Thời Miên.
Anh nghe thấy tiếng khóc thê thảm và mắng chửi của Yến Thời Miên nên đi ra xem, phát hiện Yến Thời Miên đang giơ cái tay bị dây áo tắm buộc lại, mắng anh và Thịnh Tùy.
Anh chỉ biết từ lúc đầu Thịnh Tùy đã ở trong phòng, còn chuyện gì xảy ra thì không biết.
Yến Quy Nam cởi trói cho cậu sau đó dỗ dành hồi lâu vẫn không hỏi ra được gì, chỉ có thể dỗ cậu vui lên rồi dỗ đi ngủ.
Ngày hôm sau Yến Thời Miên vẫn gặp mặt Hạc Quân, vội vàng nói vài câu rồi tách ra.
Bởi vì Hạc Quân nói với cậu: “Thịnh Tùy là anh của em sao? Sao buổi sáng hôm nay cậu ấy lại đến tìm anh, một câu cũng chưa nói mà đã rời đi rồi, thật kỳ lạ.”
Yến Thời Miên nghe xong sau lưng liền cứng đờ, mất tự nhiên muốn chạy trốn, Hạc Quân định kéo tay cậu nhưng không kịp.
Ban đêm lúc cậu đang đứng trên ban công thì nhận được tin nhắn của Hạc Quân: “Anh phải chuyển trưởng rồi Yến Thời Miên.”
Yến Thời Miên hoảng hốt nhìn về phía Thịnh Tùy đang đứng ở cửa sổ biệt thự đối diện.
Thịnh Tùy nở nụ cười như có như không nhìn cậu.
Cậu cảm nhận được sợ hãi, cuối cùng vẫn không trả lời đoạn tin nhắn kia.
Sau đó Thịnh Tùy không đến trường suốt một tuần, sau khi quay về thì học lại lớp 11, Yến Quy Nam trước nay là bạn học cùng lớp giờ lại thành đàn anh của hắn.
Từ đó về sau Yến Thời Miên tránh né hắn gần nửa học kỳ, lời hay nói cũng nói rồi, quà cáp cũng tặng nhưng Yến Thời Miên nhìn thấy hắn vẫn bỏ chạy.
Yến Quy Nam cảm thấy không đúng nên tìm thời cơ hẹn hai người ra đi chơi một lần.
Trong lúc đó Thịnh Tùy lại nịnh bợ, kéo Yến Thời Miên ra một góc để giải thích, ép Yến Thời Miên phải tha thứ cho hắn, cam đoan sau này sẽ không làm loại chuyện đó nữa.
Yến Thời Miên mới miễn cưỡng tha thứ cho hắn, nhưng lúc đó giữa hai người vẫn có chút khoảng cách, Yến Thời Miên rõ ràng càng sợ hắn hơn.
Mà lúc này Yến Quy Nam cũng phát giác có chỗ không đúng, hình như Thịnh Tùy có tâm tư gì đó không bình thường với Yến Thời Miên.
Người bình thường luôn lạnh lùng, thế mà lại cúi đầu cầu xin tha thứ trước mặt Yến Thời Miên, giọng điệu tuy cứng rắn nhưng ánh mắt lại sợ sệt.
Vốn dĩ Yến Quy Nam không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên học lại, lúc này chợt hiểu ra.