Âm thanh quen thuộc truyền đến từ phía sau, mí mắt Yến Thời Miên giật giật, không nghĩ Thịnh Tùy sẽ thật sự chạy đến chỗ này.
Dù sao nơi này cách thành phố C rất xa, lại còn trong sơn thôn xa xôi, qua lại tốn rất nhiều thời gian.
Thịnh Tùy bộn bề công việc, theo lý không nên xuất hiện ở đây mới đúng.
“Sao anh lại tới đây?” Tay cậu bị Thịnh Tùy cầm trong lòng bàn tay, trên người lại ngứa vô cùng, lại không có cách nào để gãi, tính tình thoáng cái trở nên xấu đi.
“Đừng có kéo em!” Hơn nữa tối qua cậu đã nói mấy lời kia với hắn, cậu cảm thấy Thịnh Tùy cố ý đến đây để khởi binh vấn tội cậu.
Thịnh Tùy nghiến răng, lạnh lùng nhìn cậu một lúc lâu rồi mới buông tay cậu ra.
Yến Thời Miên nhẹ nhàng thở ra, cảm giác lạnh lẽo quấn lấy cuối cùng cũng biến mất.
Không đợi cậu vươn tay lên gãi, một cánh tay bỗng ôm lấy eo cậu nhấc lên, đặt cậu ngồi lên đùi, một tay khác nắm hai tay cậu trong lòng bàn tay, không cho cậu được gãi.
“Đừng gãi nữa!” Giọng nói của hắn mang theo chút tức giận, “Anh đưa em đi bệnh viện.”
Yến Thời Miên bị hắn dọa tới mức run lên, nhấc chân đá một cái lên cẳng chân của hắn.
Hắn cau mày nhưng không ừ hử tiếng nào.
Chương trình quay ở một sơn thôn hẻo lánh, đường đi ra khá xa, xe chạy gần ba tiếng mới tới.
Thịnh Tùy sợ Yến Thời Miên lại gãi nên cứ luôn ôm cậu đến tận bệnh viện, lúc xuống xe hai chân đều tê cứng hết.
Nhưng Yến Thời Miên lại không có lương tâm, khi đến cổng bệnh viện cậu liền nhảy xuống xe chạy vào bên trong, không thèm quay đầu lại nhìn Thịnh Tùy đang tê chân nửa ngày không đi được lấy một cái.
Thịnh Tùy cắn chặt quai hàm, cái đồ không có lương tâm.
Nhưng ngoài mặt hắn lại không nói gì, ngược lại còn căn dặn tài xế: “Theo em ấy đi, đừng để em ấy chạy lung tung.”
Tài xế theo sau cậu, Thịnh Tùy đứng vài phút rồi mới lên lầu.
Bác sĩ kiểm tra cho Yến Thời Miên, thật ra không có gì nghiêm trọng, chỉ là có chút dị ứng, ông kê một ít thuốc để Yến Thời Miên quay về bôi.
“Đừng gãi nữa!” Bác sĩ dùng bút gõ cái bàn tay còn đang gãi của Yến Thời Miên, “Lớn lên đẹp trai như vậy, gãi lát mặt mày xấu quắc thì làm sao!”
Thịnh Tùy nói nhiều thế nào cũng không bằng bác sĩ nói một câu liền hiệu quả, vẫn là câu nói kia, từ lúc vào giới giải trí Yến Thời Miên để ý vẻ ngoài hơn bất cứ ai khác.
Nghe xong những lời này, cậu dán chặt hai tay bên người, khó chịu nhìn sang Thịnh Tùy một cái.
Thịnh Tùy ôm cậu, chuyện này cũng không còn cách nào khác, hắn là người không nỡ nhìn Yến Thời Miên khổ sở vì bệnh tật hơn bất cứ ai, hắn hận không thể chuyển mấy cơn ngứa đó của cậu sang người mình.
Lúc rời khỏi bệnh viện thì đã gần mười giờ đêm, chương trình mới bắt đầu ghi hình ngày một, lúc này hẳn là chuẩn bị ghi hình ngày hai, Yến Thời Miên nhất quyết muốn quay về.
Thịnh Tùy nói: “Anh xin phép cho em.”
Yến Thời Miên vẫn còn muốn đi, hắn lại nói: “Bây giờ mặt em người em toàn là vết ngứa, làm sao mà ghi hình được. Quay về lại bắt mấy người khách mời khác vừa làm nhiệm vụ vừa chăm sóc em, vậy không phải em còn rước thêm phiền phức cho người ta sao?”
Yến Thời Miên dễ dàng bị hắn thuyết phục, bởi vì hắn biết đâu là điểm yếu của Yến Thời Miên, quả nhiên nói những lời này xong, Yến Thời Miên không còn nhắc lại chuyện muốn quay về nữa, cậu lên nhóm nói xin lỗi với mọi người một tiếng.
Giang Trú Lai là người đầu tiên trả lời: “Được, Miên Miên nghỉ ngơi cho khỏe nhé, lần sau gặp lại.”
Phía sau còn gửi một nhãn dán cái ôm.
Thịnh Tùy nhìn thấy tin nhắn hiện ra, quái gở hừ một tiếng, “ Em rất thân với cậu ta à? Người nào cũng có thể gọi em là Miên Miên hết!”
Yến Thời Miên không muốn nghe hắn nói chuyện, miệng chó không thể phum ngà voi.
Thanh Nam và Tống Tử cũng lịch sự trả lời, cậu đều đáp lời từng người một.
Lục Xuyên là người trả lời cậu cuối cùng: “Thân thể yếu đuối như vậy thì đừng có đến tham gia chương trình kiểu này chứ!”
Vài giây sau, cậu ta lại gửi đến một icon mỉm cười đổ mồ hôi.
Yến Thời Miên: “Hửm” một tiếng, nể mặt cậu ta lắm rồi đấy, có ý gì chứ, ở trong chương trình đối chọi với cậu thì thôi đi, bây giờ lên trên mạng cũng không thèm giả vờ nữa à.
“Thịnh Tùy, nghệ sĩ của công ty các anh đạo đức kém quá đi!” Cậu đưa điện thoại qua, cũng không trả lời tin nhắn của Lục Xuyên, dùng mũi chân giẫm lên giày Thịnh Tùy,
Thịnh Tùy xuýt xoa một tiếng, lúc lên xe hắn muốn xem trên chân Yến Thời Miên có bị dị ứng hay không nên bắt cậu phải cởi giày ra, sau khi thấy trên chân cũng có vết đỏ thì dù có nói gì cũng không cho cậu mang giày vào.
Bây giờ Yến Thời Miên dùng chân trần dẫm lên bàn chân hắn, ngón chân trắng nõn mềm mịn đặt trên giày da đen trông cực kỳ tương phản.
“Miên Miên,” Hắn nói, “Đừng đạp, bẩn đó.”
Vì thế Yến Thời Miên thu chân lại, hai tay ôm trước ngực đợi hắn phân xử.
“Quay về anh sẽ nói lại cấp dưới, bảo bọn họ chú ý bồi dưỡng tố chất cho nghệ sĩ dưới trướng.” Thịnh Tùy an ủi cậu, nhưng không nhận xét gì về chuyện này.
Cảm xúc của Yến Thời Miên tới nhanh cũng đi nhanh, thấy Giang Trú Lai gửi tin nhắn bảo vệ cậu thì lập tức vui vẻ trở lại.
“Miên Miên tuổi còn nhỏ, lần đầu tiên tham gia chương trình kiểu này, gặp chút chuyện có thể thông cảm được.”
“Làm nhiều thì sẽ tốt lên thôi, Lục Xuyên, cậu phải cho em ấy cơ hội rút kinh nghiệm.”
Yến Thời Miên lười so đo với Lục Xuyên, dù sao Giang Trú Lai cũng đứng về phe cậu, có người bảo vệ thì lưng cậu cứng hơn nhiều.
“Đúng thế, thầy Lục cho em cơ hội nhé, anh cứ nhắm vào em, có chuyện gì sao ạ!”
Trước giờ cậu làm việc đều không hay để ý, dù sao phía sau có người chống lưng cho cậu, lời nói ra luôn thẳng thắn, mặc kệ Lục Xuyên có trả lời cậu hay không, cậu mở avatar của Giang Trú Lai lên, tán gẫu với anh.
Lúc này Lục Xuyên cũng gửi tin nhắn cho Thịnh Tùy: “Thịnh tổng, em thật đáng ghét quá đi, sao em lại có thể nói ra mấy lời đó cơ chứ! Giang Trú Lai còn bảo vệ Thời Miên, em càng không phải là người mà.”
Thịnh Tùy trộm nhắn lại cho cậu ta: “Từ lúc cậu cầm tiền và tài nguyên của tôi thì cậu đã không phải là người rồi.”
Lục Xuyên gửi lại một nhãn dán hình con mèo quỳ xuống cầu xin tha thứ, Thịnh Tùy nhìn liền nhíu mày.
“Đừng gửi mấy cái nhãn dán này nữa, khó coi chết đi được.”
“Thời Miên khá hứng thú với Giang Trú Lai, về sau cậu phải chú ý đừng để bọn họ tiếp xúc nhiều quá.”
Lục Xuyên khóc không ra nước mắt, tài nguyên cậu đã nhận, tiền cũng đã vào tài khoản của cậu, muốn trả cũng không trả được, cậu còn có thể làm gì bây giờ, chỉ có thể Thịnh Tùy bảo gì cậu liền làm theo thế đó.
Yến Thời Miên nhân lúc Giang Trú Lai chưa trả lời tin nhắn của cậu nhìn thoáng qua Thịnh Tùy một cái, trên màn hình điện thoại của hắn, cậu nhìn thấy một cái avatar rất quen thuộc, đúng là Lục Xuyên trước đó không lâu ở trong nhóm trách cậu.
“Nhân viên đâu?” Cậu không nhìn rõ cụ thể hai người họ đang nói cái gì, “Ông chủ mà còn làm luôn mấy chuyện này à?”
Thịnh Tùy lật úp điện thoại lại cầm trong tay, không cho cậu cơ hội nhìn vào màn hình, tắt điện thoại đi rồi mới gật đầu lấy lệ một cái.
Lại nhìn thấy trên màn hình điện thoại của Yến Thời Miên là tin nhắn Giang Trú Lai mới trả lời lại, Yến Thời Miên lục tìm trong gói biểu cảm một lát rồi gửi qua một cái nhãn dán hình con mèo quỳ xuống đất cầu xin tha thứ hệt như cái vừa rồi Lục Xuyên mới gửi.
Thịnh Tùy: “…….”
Con mèo này ở trong điện thoại của Miên Miên cũng khá đáng yêu, chẳng qua vẫn còn kém một chút, đó chính là không phải gửi cho hắn.
Nghĩ đến đây, hắn vươn tay lấy điện thoại của Yến Thời Miên lại, tùy tiện nhìn thoáng qua một cái rồi vô tình tắt đi: “Bác sĩ nói em phải nghỉ ngơi nhiều, đừng chơi điện thoại nữa.”
Hắn vừa mới nhìn thấy hình như Yến Thời Miên gọi Giang Trú Lai là anh, còn nói lúc trở về sẽ đem bánh quy và bánh ngọt mình làm cho hắn.
Cái gì mà bánh ngọt cơ! Hắn chưa từng nghe tới đấy.
Còn cả bánh quy nữa, hắn chỉ mới ăn được đồ thừa đồ hư cháy đen thui thôi.
Giang Trú Lai dựa vào cái gì chứ.
Khó chịu!
Còn gọi là anh ơi, số lần Yến Thời Miên gọi hắn anh ơi chỉ mới đếm được trên đầu ngón tay, chỉ có lúc chột dạ hay muốn xin xỏ gì đó cậu mới gọi hắn một tiếng.
Lần nào hắn cũng phải chụp ảnh màn hình lưu lại để dành từ từ thưởng thức.
Giang Trú Lai cùng lắm cũng chỉ ghi hình với cậu hai ngày, anh ta dựa vào cái gì chứ!
Thịnh Tùy cầm điện thoại trong tay, trên trán giật giật, ghen tị muốn chết, cố tình Yến Thời Miên ở trước mặt lại không hề phát hiện được chút gì.
“Bị dị ứng có liên quan gì đến việc không thể chơi điện thoại đâu?” Yến Thời Miên không nhận ra hắn đang không vui.
Thịnh Tùy quay đầu nhìn cậu: “Không thể!”
“Ò!” Lần này Yến Thời Miên không tranh cãi với hắn nhiều, không chơi thì không chơi, cậu nghe theo lời bác sĩ dặn, nhưng Thịnh Tùy nạt cậu làm chi!
Cậu nghiêng người qua dựa lưng vào ghế, không thèm phản ứng với Thịnh Tùy đang ghen ngầm.
Hôm nay cơ thể quá mệt mỏi, cậu híp mắt một lát sau liền ngủ.
Thịnh Tùy tìm một khách sạn trong thành phố, lúc đến nơi Yến Thời Miên đã ngủ rất sâu, hắn khẽ gọi cậu vài lần mà vẫn không đánh thức được.
Vì thế hắn thuận lý thành chương ôm Yến Thời Miên xuống xe, một mạch ôm vào trong phòng khách sạn.
Yến Thời Miên nho nhỏ cứ thế nằm trong vòng tay hắn, ngủ ngon đến mức không chút phòng bị, hơi thở đều đều. Một tay nắm lấy vạt áo trước ngực hắn, hoàn toàn không có chút cảm giác sợ hãi nào.
Thịnh Tùy thích nhất là cảm giác cậu hoàn toàn nằm trong vòng tay hắn được hắn bảo vệ, hắn đi từng bước thật chậm, tài xế ra thang máy đi trước mở cửa giúp hắn, vừa quay đầu lại phát hiện hắn vẫn còn cách cửa thang máy không được bao xa.
Người nằm trong lòng hắn hơi giật mí mắt nhưng không tỉnh lại.
Thịnh Tùy trách cứ liếc nhìn cậu ta một cái, đè thấp giọng, nói: “Nói nhỏ chút, đi xuống đi.”
Tài xế che miệng lại, đi thang máy xuống.
Đi đến phòng, Thịnh Tùy vẫn không buông cậu ra, hắn ôm cậu ngồi bên giường, chăm chú nhìn gương mặt của cậu, sao đó là cổ và xương quai xanh, cuối cùng là đôi môi đỏ hồng của cậu.
Thịnh Tùy là một người rất am hiểu việc tự an ủi chính mình, vì thế hắn thầm nghĩ: “Bận rộn nguyên một ngày, đòi cậu một chút thù lao chắc là không quá đáng đâu.”
Nghĩ đến đây, hô hấp của hắn trở nên nặng nề hơn, một bàn tay đặt xuống sau cổ Yến Thời Miên chậm rãi nâng đầu của cậu lên, đồng thời bản thân mình cũng cúi đầu xuống.
Hơi thở ấm áp phả lên mặt Yến Thời Miên, cậu đột nhiên không chút phòng bị tỉnh dậy, còn lôi kéo quần áo của Thịnh Tùy muốn ngồi dậy.
Nhìn thấy gương mặt phóng đại trước mắt, cậu càng ngã đầu về sau: “Làm sao thế?”
Thịnh Tùy nhắm mắt nhận mệnh thả cậu về trên giường: “Không có gì, em đi rửa mặt trước đi, chút nữa anh sẽ thoa thuốc giúp em.”
Yến Thời Miên cũng không hỏi hắn nữa, lấy đồ đi vào phòng tắm.
Thịnh Tùy ngã nhào xuống giường, trong lòng trống vắng.
Đợi đến khi Yến Thời Miên rửa mặt xong xuôi đi ra, Thịnh Tùy lấy thuốc tới ngồi xổm xuống cạnh cậu: “Đừng có nhúc nhích, anh thoa thuốc cho em.”
Yến Thời Miên nghe vậy liền đứng im, cảm giác được thuốc mỡ lạnh lẽo đang dần tan ra, cơn ngứa trên người dường như cũng ngừng lại, cậu thỏa mãn híp mắt, hệt như chú mèo quỳ xuống đất cầu xin tha thứ trong gói nhãn dán lúc nãy.
Động tác thoa thuốc của Thịnh Tùy chợt khựng lại một lát, được rồi, con mèo nhỏ vừa rồi đúng là rất đáng yêu.
Lúc thoa thuốc trên cánh tay cho Yến Thời Miên, Thịnh Tùy nhìn thấy cánh tay trắng như tuyết của cậu toàn mất vết mụn ngứa đo đỏ thì liền đau lòng, trong lúc xúc động bỗng vô tình nói.
“Miên Miên, lần sau anh và em cùng nhau tham gia chương trình đi, để anh có thể thuận tiện chăm sóc cho em.”
Yến Thời Miên quay người qua, ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm hắn: “Thịnh Tùy, anh đừng tưởng muốn đi là đi.”
Thịnh Tùy quả thật đang suy nghĩ tính khả thi của cách này, đến lúc nói ra mới biết nó buồn cười như thế nào, hắn cũng không nói nữa, bắt đầu tự tìm cách khác.
Sau khi thoa thuốc cho Yến Thời Miên xong, hắn muốn đi rửa mặt, tưởng rằng lúc hắn đi ra Yến Thời Miên đã ngủ trước, kết quả Yến Thời Miên còn đang ngồi đàng hoàng, thấy hắn đi ra liền đầy mong chờ nhìn hắn rồi quăng điện thoại đi
“Anh ơi, ngày mai mình về thành phố C đi.”
Thịnh Tùy không lên tiếng, hắn nhìn về phía chiếc điện thoại đang nằm trên tấm chăn trắng tinh, ghi chú hiện bên trên là Vân Thuyền, vừa có một tin nhắn gửi đến.
“Miên Miên, ngày mai anh sẽ trở lại, em có thời gian không? Chúng ta có thể gặp nhau.”
₍⑅ᐢ..ᐢ₎ ₍⑅ᐢ..ᐢ₎ ₍⑅ᐢ..ᐢ₎
Suy nghĩ đầu tiên của Yến Thời Miên khi nghe thấy Thịnh Tùy muốn tham gia chương trình thực tế.
“Chuyện này rất khó nói, dù sao khác nghề như cách núi, chúc anh ấy thành công vậy.”