Trên đường quay lại khách sạn Chu Húc nghe lời một cách khó tin, không làm ra động tác mờ ám gì, cũng không làm ra mấy chuyện lung tung rối loạn gì, toàn bộ giống như là bỏ ác theo thiện, duy nhất khiến người ta có chút để ý là, trong tay y vẫn nắm con mèo đen kia, dọc đường đi đều không buông tay.
Mèo đen tên là A Hắc phát ra tiếng gừ gừ uy hiếp từ trong cổ họng, không ngừng thử cào cắn phần da lộ ra ngoài của Chu Húc, trong mắt Chu Húc mang theo chút trêu tức, lắc lắc con mèo đen này giống như món đồ chơi.
Đám học trò cứng đờ cả người, ngoan ngoãn ngồi trên xe bus xem Chu Húc khi dễ mèo đen, không ai dám thở mạnh.
Duy nhất có thể ngăn chặn Chu Húc thầy Thẩm Thẩm Mộng căn bản không quản, dưới tình huống phía sau ồn ào như vậy thế nhưng nhắm mắt ngủ rồi, trán tựa vào lưng ghế phía trước, nhắm chặt đôi mắt ác liệt kia, nhìn có vẻ mềm mại hơn bình thường nhiều.
Gần như không có một học sinh nào từng nhìn thấy bộ dạng lúc ngủ của Thẩm Mộng, cũng gần như không ai có thể nghĩ đến thầy Thẩm ngủ lại có vẻ ngoan ngoãn như thế.
Mèo đen tránh thoát khỏi tay Chu Húc, trong nháy mắt lẻn đến hàng ghế cuối của xe bus, lông trên người dựng đứng, giống như một mãnh thú thu nhỏ.
Chu Húc căn bản sẽ không tiếp tục để ý con mèo đen đó, y dựa vào ghế, mắt nhìn thẳng vào Thẩm Mộng đang ngủ say, y thở ra một hơi thật nhẹ, giống như là sợ đánh thức Thẩm Mộng, tiểu Hồ điệp lúc thức giống như một đốm lửa, đường hoàng khiến người ta nhìn chằm chằm vào hắn trong vô thức.
Tiểu Hồ điệp lúc ngủ giống như một đám mây bông xốp, mang theo nhu thuận cùng mềm mại gần như khoa trương, khiến người ta muốn đưa tay sờ.
Chu Húc nghĩ như vậy cũng làm như vậy, chỉ là tay còn chưa chạm đến mái tóc ngắn kia đã bị giữ chặt cổ tay, không cách nào nhúc nhích.
“Xem ra cậu vẫn chưa nhận được bài học.” Thẩm Mộng mở mắt, mang theo mờ mịt vừa tỉnh ngủ, giọng nói cũng mang theo chút mơ hồ không rõ, Chu Húc vội giật cổ tay mình ra, xem như không có chuyện gì xảy ra.
Theo cổ tay nhìn thoáng qua người phía sau, Thẩm Mộng cười lạnh một tiếng, lại mơ mơ màng màng dựa vào ghế chìm vào mộng cảnh.
Sau khi biến thành người đây là lần đầu tiên hắn buồn ngủ như vậy, thậm chí không tự chủ chìm vào trong mơ.
Cảnh trong mơ là một vùng tối tăm hỗn độn, Thẩm Mộng ngồi ngay ngắn trong bóng đêm, hắn đặc biệt tỉnh táo, tư duy rõ ràng, thậm chí hắn biết rõ mình không phải là đơn thuần nằm mơ, càng có thể là bị ai đó kéo vào một nơi nào đó.
Nếu như không phải phần hỗn độn này không ác ý, thậm chí mang theo một chút thận trọng mà nói, hắn đã sớm xé mở hắc ám này ra, mà không phải ngồi ở chỗ này chờ người phía sau xuất hiện, nhưng mà, nếu như chậm một chút nữa, tiếp tục lãng phí thời gian của hắn mà nói, hắn cũng sẽ không ôn nhu như vậy nữa.
Nhưng thẳng đến cuối cùng bị Chu Húc đánh thức hắn cũng không chờ được người đằng sau màn, chỉ có mấy âm tiết gần như không cách nào phân biệt được, rời rạc không thành câu.
“Thầy Thẩm đừng ngủ nữa, chúng ta đến rồi.” Chu Húc ngồi xổm ở trước mặt Thẩm Mộng, trên xe bus chỉ còn lại hai người bọn họ, Thẩm Mộng vừa mở mắt liền thấy đôi mắt đen nhánh của Chu Húc, nghiêng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ xe, bên ngoài, đám học sinh đang tiến vào khách sạn.
Mèo đen được ông chủ ôm vào trong ngực như bảo bối, trên tay quấn một tầng băng gạc, là vết thương bị mèo đen cào ra hôm qua.
“Tôi ngủ bao lâu rồi?” Thẩm Mộng xoay đầu lại, hỏi Chu Húc vẫn ngồi xổm trước mặt hắn.
“Khoảng một tiếng, chúng ta vừa lên anh liền ngủ, vẫn luôn ngủ đến bây giờ.” Chu Húc đứng lên, hai tay đút túi dựa vào thành ghế đối diện, “Thầy Thẩm gặp được gì? Tôi cũng không biết thầy Thẩm có thể ngủ say như vậy.”
“Vấn đề nhỏ.” Thẩm Mộng day day trán ngồi dậy, “Đi, trở về thôi.”
Đôi mắt vẫn luôn đuổi theo Thẩm Mộng, thẳng đến khi hắn bước vào khách sạn, lúc này Chu Húc mới mở bàn tay vẫn luôn nắm chặt ra, con bướm màu đỏ đậu trong lòng bàn tay y, vỗ nhẹ đôi cánh xinh đẹp của mình.
“Không phát hiện con bướm này?” Chu Húc có chút khó hiểu nhìn con bướm bay ra khỏi lòng bàn tay, bay ra ngoài từ cửa sổ, “Còn tưởng rằng hắn sẽ lộ ra cho mình càng nhiều biểu tình thú vị hơn, thật là mất hứng.”
Thẩm Mộng đứng trước cửa khách sạn nhìn con bướm màu đỏ bay tới từ không trung, sau khi đậu xuống vai hắn vỡ vụn thành một chùm sáng đỏ rồi biến mất, không chút để ý ngáp một cái, Thẩm Mộng bước vào khách sạn.
Chu Húc nao nao đi xuống khỏi xe, y đột nhiên hiểu ra vì sao mình sẽ bắt được con bướm này, đây là mồi của Thẩm Mộng, khi phát hiện mình gặp phải chuyện không tốt thì đặc biệt để lại dấu vết.
Người này không hề táo bạo giống như vẻ bề ngoài, nội tâm tinh tế khiến người ta không thể tin được.
Cho dù bị lợi dụng một phen, Chu Húc cũng không giận, y và Thẩm Mộng nên là cái dạng này, hợp tác lẫn nhau, cũng là lợi dụng lẫn nhau.
Chắp tay sau lưng đuổi theo, lúc này sắc trời âm u, ba giờ chiều, dường như sẽ có mưa to kéo đến, trước khi bước vào khách sạn Chu Húc liếc nhìn bầu trời một cái, mây đen cuồn cuộn khiến cho toàn bộ bầu trời trở nên âm u, thỉnh thoảng có ánh chớp lóe lên, giống như đang muốn biểu đạt gì đó.
Thẩm Mộng và Chu Húc một phòng, vừa mới bước lên lầu hai, Thẩm Mộng liền nghe thấy tiếng sấm rền vang, mưa to lập tức đổ như trút, cách lớp thủy tinh màu vàng cũng có thể nhìn thấy nước mưa chảy thành dòng ngoài cửa sổ.
“Trận mưa này thật đúng là trùng hợp, chúng ta chân trước mới trở về, chân sau liền đổ mưa.” Chu Húc nhếch môi, trong mắt mang theo ý cười, y đi đến bên cạnh Thẩm Mộng cùng hắn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ầm một tiếng, sấm sét đánh xuống, khoảnh khắc tiếng sấm vang lên trong phòng lập tức chìm vào bóng tối, Thẩm Mộng chỉ có thể miễn cưỡng thông qua ánh sáng ngoài cửa sổ nhìn đến bóng dáng đại khái của Chu Húc, xung quanh truyền đến tiếng hoảng sợ của học sinh, bỗng nhiên cúp điện vẫn là dễ dàng hù đến người.
Vừa định đi qua nhìn một chút, lại bị kéo tay, Thẩm Mộng quay đầu nhìn Chu Húc, lại thấy Chu Húc chỉ ra ngoài cửa sổ, sấm sét nổ vang từng tiếng, trong khoảnh khắc ánh chớp lóe qua, Thẩm Mộng thấy được vẻ mặt của Chu Húc. ngôn tình sủng
Mang theo một chút quái lạ cùng hưng phấn, y ghé vào cửa sổ, tay dán trên kính thủy tinh, nhìn ra bên ngoài không chớp mắt.
Thẩm Mộng dời mắt ra ngoài cửa sổ, vừa vặn một ánh chớp đánh tới, Thẩm Mộng thấy được thứ bên ngoài, đó là một người đen như mực, giống như một □□* bị giẫm bẹp, nó nằm ở trên bệ cửa sổ, miệng ngậm cái đèn rách tan kia, nhìn thẳng về phía Chu Húc.
(*tìm một đống trang web rồi mà trang nào cũng bị khóa chữ này.)
Hắn biết, có thể khiến Chu Húc sinh ra hứng thú tuyệt đối không phải thứ gì tốt!
Ầm ầm, tiếng sấm rung trời bổ xuống, con ngươi Thẩm Mộng co lại, kéo Chu Húc vọt vào hành lang, chỉ nghe thấy một tiếng vang thanh thúy, toàn bộ thủy tinh cũ nát kia bị chấn nát, mảnh vỡ rơi đầy đất, vô số hạt mưa lọt vào trong phòng.
Lại nhìn về phía cửa sổ, cái bóng ngậm cây đèn đã không còn ở ngoài cửa sổ, ở đó chỉ còn lại một đống bừa bộn.
“Thầy Thẩm?” Chu Húc bò dậy từ dưới đất, “Thầy Thẩm thế nhưng sẽ kéo tôi? Không nghĩ tới thầy Thẩm là người tốt.”
Trơ mắt nhìn Chu Húc lại phun ra mấy lời bậy bạ, Thẩm Mộng giơ tay bịt miệng người này, Chu Húc mở to mắt, trong họng phát ra tiếng ô ô.
Thẳng đến sau lưng truyền đến tiếng ho khan, ông chủ mặc áo mưa cầm một cây đèn pin nhìn bọn họ đầy lúng túng, “Hai thầy, sấm sét đã làm đứt đường dây điện, thời tiết này không thể sửa ngay được, mọi người nghỉ ngơi sớm, nghỉ ngơi sớm.”
Nói xong ông chủ liền nhanh chóng rời đi, ngay cả vụn thủy tinh dưới đất cũng không quản, Chu Húc ôm bụng cười ra tiếng, một bên cười một bên nói nhăng cuội, “Thầy Thẩm, vì sao anh không dùng miệng lấp kín miệng tôi? Không phải như vậy sẽ càng đẹp mắt?”
Thẩm Mộng cười lạnh một tiếng, “Không nên vũ nhục trình độ thưởng thức của tôi, đừng có lòng tin với mình quá.” Hắn buông tay giơ chân đá phăng cửa phòng của mình đi vào, Chu Húc vẫn theo sau hắn.
Ai cũng không để ý tới, trong một góc tối, có một bóng người lẳng lặng ngồi im, nhìn một loạt tranh chấp của bọn họ, thẳng đến khi chấm dứt.
Bóng tối vẫn luôn khiến người ta sinh ra cảm giác cô độc, nhất là khi trong bóng tối tắt điện ngắt mạng không có tín hiệu, không giống như đám học sinh, trong bóng đêm cũng có thể tìm tới trò vui, Thẩm Mộng phát hiện mình không có gì làm liền nằm xuống giường.
Chu Húc ngồi trên ghế nhìn hắn không chớp mắt, nhất là khi Thẩm Mộng thay quần áo, tầm mắt của y vẫn luôn lưu luyến ở nơi không nên lưu luyến, trán Thẩm Mộng nổi gân xanh, không cần suy nghĩ trực tiếp nắm cổ áo Chu Húc kéo người tới.
“Mắt cậu nhìn chỗ nào vậy?” Thẩm Mộng cười lạnh, “Không muốn có mắt tôi có thể giúp cậu móc ra.”
“Đừng bạo lực như vậy nha.” Chu Húc nắm cổ tay Thẩm Mộng tránh thoát khỏi tay hắn, y chậm rãi cởi bỏ nút áo trên cùng của mình, “Nếu như cảm thấy không công bằng mà nói, tôi cũng có thể cho anh nhìn.”
Dưới bàn tay dứt khoát mà lưu loát của Thẩm Mộng, cuối cùng Chu Húc vẫn không cởi bỏ toàn bộ nút, đương nhiên y cũng không chịu thiệt, Thẩm Mộng bị ấn trên giường, tơ nhện dài mảnh trói lại tứ chi Thẩm Mộng, cả người Chu Húc ghé vào trên người Thẩm Mộng, dùng thân thể của mình ngăn chặn hoạt động của Thẩm Mộng.
Thẩm Mộng nhíu mày, Chu Húc rất nặng, bị một người đàn ông hơn một trăm cân* đè ở trên người hắn cảm thấy rất không thoải mái.
(*100 cân ~ 50kg.)
“Dậy.” Thẩm Mộng vô cùng bực bội, gia hỏa này quả thật có tật xấu.
Chu Húc cười ra tiếng, “Thầy Thẩm dám thả yêu lực ra vào lúc này không? Những ngọn lửa xinh đẹp kia hẳn là rất dễ thấy ở trong bóng đêm, hơn nữa hiện tại các học sinh còn chưa ngủ.” Y cọ cọ cổ Thẩm Mộng, “Mùi vị trên người thầy Thẩm thật thơm.”
“Ha.” Thẩm Mộng cười lạnh một tiếng, đùi hơi dùng sức, tơ nhện chưa dày bằng một cọng tóc kia lập tức bị một đường lửa cắt đứt, Chu Húc nhận ra không đúng, lập tức trở mình, thiếu chút nữa bị ngọn lửa đó đốt tới mông.
Giường phát ra tiếng kẽo kẹt, Chu Húc rốt cuộc vẫn là ấn Thẩm Mộng về, y ngồi trên đùi Thẩm Mộng há mồm thở dốc, đôi mắt kia tỏa sáng trong bóng đêm.
“Thầy Thẩm không cảm thấy rất thú vị sao?” Chu Húc thở hổn hển nằm bên người Thẩm Mộng, “Lúc nào Thầy Thẩm cũng tỏ vẻ chán ghét tôi, trên thực tế vào rất nhiều thời điểm cũng chỉ là nói suông mà thôi.”
Nghiêng đầu nhìn người nằm bên cạnh mình, Thẩm Mộng dùng khuỷu tay chống đầu mình, “Ý cậu là nói, tôi như vậy còn chưa đủ kích thích? Cậu cần hoạt động kích thích hơn?”
Dường như có một tia sáng lóe lên trong đôi mắt đỏ sậm của Thẩm Mộng, “Vậy thật đúng là có lỗi, hiện tại chúng ta liền bắt đầu.”
Trong căn phòng tối truyền ra tiếng kêu đau của Chu Húc, tiếp theo không còn âm thanh nào khác, thật giống như bên trong không có người.
Trong phòng, Chu Húc bị giam vào ảo cảnh thở dài tiếc nuối.