Rột rột rột, Chu Húc gặm móng tay của mình, móng tay xinh đẹp đã bị y gặm ra một hàng dấu răng, y ngồi trên lưới đung đưa chân dài, mái tóc dài đen nhánh tản ra trên lưới, khiến người ta mơ màng vô hạn.
Y nhả móng tay bị mình cắn đến gồ ghề lồi lõm ra, nằm trên lưới nhìn Long cốt treo lơ lửng trong không trung, trong đôi mắt đen nhánh chứa đầy lạnh nhạt.
Thẩm Mộng đã đi vào nửa tiếng vẫn chưa ra, y đột nhiên phát hiện mình đã bắt đầu nhớ hắn rồi.
Y đã thật lâu không cảm nhận được loại cảm xúc kịch liệt này, những yêu quái khác đều nói mình không có tình cảm, không có dao động, giống như một cái xác không hồn, ngay cả khi người phụ nữ kia chết đi cũng không rơi lệ, miêu tả y giống như một Lệ quỷ bò ra từ địa ngục.
Đương nhiên, y đã từng cảm thấy đánh giá này thật sự tương đối tốt, tương đối tuyệt vời, y chính là một người như vậy, thêm nhiều tai nạn cũng không cách nào khiến cảm xúc của y có chút dao động.
Nhưng hiện tại, y phát hiện, dường như không phải vậy, hoặc là nói không chỉ như vậy.
Nghĩ tới đây, Chu Húc nhịn không được cong khóe môi, trong mắt mang theo thú vị, loại cảm giác không bị khống chế này thật sự rất thú vị.
Khuôn mặt của Thẩm Mộng không ngừng hiện ra trong đầu y, hoặc là khuôn mặt nóng nảy không kiên nhẫn, hoặc là thản nhiên khi hắn ngồi xổm xuống bảo mình đi lên, rốt cuộc Chu Húc phát hiện, tấm lưới của y không bắt được con bướm xinh đẹp này, bản thân lại tiến vào trong lưới của hắn.
Nhưng không phải y đã phát hiện từ sớm rồi sao? Trước giờ Thẩm Mộng đều không là người thích hợp làm con mồi.
Thẩm Mộng ở bên trong cánh cửa run lên một cái, hắn có chút ớn lạnh quay đầu nhìn về phía cánh cửa, luôn cảm thấy này là lỗi của con nhện.
Bỏ phong thư còn chưa mở ra vào trong túi áo, sau khi nhận những đồ vật ở nơi này Thẩm Mộng liền xoay người đi ra ngoài, lúc này hắn mới phát hiện, không biết cánh cửa đã biến mất từ lúc nào.
Phía sau là không gian màu trắng mênh mông, màu trắng chói mắt nhìn không thấy cuối nói cho Thẩm Mộng, dường như có chuyện nào đó không nằm trong tay mình đã xảy ra.
Trong không gian trắng xóa Thẩm Mộng cảm thấy một tia ác ý, dường như có thứ gì đó đang hung tợn nhìn hắn, hoàn toàn trái ngược với cảm giác ôn nhu vừa rồi, Thẩm Mộng đột nhiên nhớ tới lời bộ xương khô nói trước khi vào, nơi này đã bị xâm nhập.
Đột nhiên, cảm giác nguy cơ không thể diễn tả bằng lời xông thẳng lên não, Thẩm Mộng lui về sau theo bản năng, nơi vốn đang đứng chui ra một bàn tay khổng lồ đen như mực, tiếp theo đó chính là cánh tay, đầu, thân thể, quái vật bọn họ nhìn thấy ở khách sạn nhìn chằm chằm vào Thẩm Mộng.
Người canh mộ? Không… nếu như là người canh mộ bảo vệ ngôi mộ này mà nói, sao có thể tấn công hắn?
Thẩm Mộng cẩn thận lui về sau một bước, một tiếng răng rắc, giống như dẫm phải chốt mở nào đó, ánh sáng trắng xóa xung quanh lập tức biến mất vô tung vô ảnh, thay vào đó chính là bóng tối dày đặc, giống như thứ Thẩm Mộng đã nhìn thấy trong giấc mơ.
Đèn lồng dơ bẩn trên tay mặt cóc sáng lên, ánh sáng màu đỏ đặc biệt rõ ràng trong bóng đêm, cho dù không nói một câu, Thẩm Mộng vẫn cảm thấy được thứ này không có ý tốt, thậm chí chính là nhằm vào hắn.
Sau lưng truyền tới tiếng bước chân, Thẩm Mộng quay đầu lại, bóng người vặn vẹo thấy lúc trước đang chậm rãi bò lại đây từ phía xa.
“Ta lại muốn xem thử, rốt cuộc bọn ngươi là dạng yêu quái gì.” Thẩm Mộng vặn cổ tay, con ngươi đỏ sậm mang theo khinh thường, “Hi vọng các ngươi có thể chịu đựng, ta cũng sẽ không ôn nhu.”
Ngọn lửa tràn ra từ sau lưng, giống như là đôi cánh mở rộng, chấm đỏ của đèn lồng lập tức hóa thành đom đóm.
“Hiện tại bắt đầu thôi.” Thẩm Mộng cong môi, “Để cho ta xem năng lực của các ngươi.”
Bên kia, Chu Húc còn đang đợi đột nhiên đứng lên khỏi tấm lưới, y nhìn cửa động, “Hôm nay thật đặc biệt, toàn những người bạn không mời mà tới, này có phải là quá không lễ phép rồi hay không?”
Cuối cửa động, một người áo đen mang mặt nạ đi tới, “Muốn nói lễ phép, nhìn xem đồng bạn của chúng ta, rốt cuộc bọn họ không có cách nào mở mắt ra nữa, không thể đáp lại tiên sinh ngươi, không phải càng không lễ phép hơn sao?”
(*Nói Chu Húc giếtì hết mấy người nhóm đó rồi^^.)
Hai mắt Chu Húc sáng lên, y nở nụ cười, “Ta thích cách nói này.”
Trong đôi mắt đen kịt của người mặc đồ đen mang theo lạnh lẽo, “Mời vị bằng hữu này tránh ra, chúng ta không muốn làm ngươi bị thương.”
“Không muốn ta bị thương?” Chu Húc ngưng cười, “Nhưng nếu các ngươi xúc phạm đến tiểu Hồ điệp của ta, chính là đang làm thương ta.”
Con ngươi đen nhánh tràn đầy tùy tiện, y đứng trên tơ nhện, giống như một vị Hoàng đế nói một không nói hai, “Ai cũng đừng nghĩ qua.”
“Quá kiêu ngạo không có bất kỳ chỗ tốt nào đối với ngươi.” Người áo đen bình tĩnh phất tay, sau lưng lập tức xuất hiện hơn mười người áo đen, so với lần trước, rõ ràng đám người này mạnh hơn nhiều.
“Vậy thì thử xem.” Chu Húc cong môi, đôi mắt dưới mái tóc đen ánh lên màu đỏ.
Người áo đen hừ lạnh một tiếng, chỉ vào Chu Húc, “Giết y.”
Những người kia lập tức xông tới, bọn họ giống như người máy không có sự sống, cho dù đụng vào tấm lưới của Chu Húc vẫn điên cuồng tiến lên, dưới sự ăn mòn của chất độc, từng luồng khói đen bốc ra từ trên người bọn họ.
Chu Húc lại thật sự không ngờ tơ nhện của mình lại bị đứt, Thẩm Mộng có thể hủy tơ nhện của y là bởi vì ngọn lửa của hắn đặc biệt, những người này cũng không có ngọn lửa đặc biệt đó.
Tấm lưới trên không trung bị ăn mòn sạch sẽ, Chu Húc không thể không nhảy xuống, đứng dưới mặt đất trống rỗng.
“Không có lưới nhện ở đây, ta xem ngươi còn kiêu ngạo thế nào.” Người áo đen cười lạnh, “Đây chính là đại lễ chúng ta chuẩn bị cho ngươi.”
Híp híp mắt, Chu Húc gảy gảy móng tay không thèm đếm xỉa, “Hiểu rõ ta như vậy, còn đặc biệt chuẩn bị quà cho ta, Này không phải nói rõ, kỳ thật ngươi biết ta.”
Người áo đen không phản đối cũng không thừa nhận, gã chỉ nhàn nhạt nói một câu, “Giết y đi.”
Tính công kích của con nhện chỉ vẻn vẹn ở chất độc cùng lưới nhện của nó, chỉ cần hủy đi tấm lưới của nó, tất cả con nhện đều sẽ trực tiếp quay đầu bỏ chạy, gã hiểu rất rõ về yêu quái nhện.
Vừa mới quay đầu, lại cảm thấy một trận gió thổi bay tóc gã, tiếng cười giễu cợt mang theo từ tính của người kia vang lên bên tai gã, gã mở to hai mắt, “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy, ngoài dệt lưới ra ta liền không biết làm gì khác.”
Áo choàng màu đen che trước người, vẫn bị một lực đánh bay đến vách đá, người áo đen khụ một tiếng, máu tươi chảy ra từ phía sau mặt nạ.
“Máu đỏ?” Người áo đen mở to mắt, Chu Húc liền ngồi xổm bên cạnh gã, ngón tay chấm chút máu gã nôn ra, “Như vậy, không phải côn trùng, cũng không phải thực vật, vậy chính là… động vật?”
Người áo đen thúc khuỷu tay tới, tuy rằng bị cản, nhưng gã cũng coi như kéo ra được khoảng cách với Chu Húc.
“Quả nhiên vẫn là xem thường ngươi.” Người áo đen lau máu trên cằm, “Không hổ là nhân vật Yêu giới vừa nghe tên liền biến sắc.”
“Hiểu rõ ta như vậy.” Chu Húc sờ sờ cằm, trong mắt mang theo thú vị, “Vậy ngươi có từng nghe, vì sao ta ở Yêu giới sẽ vừa nghe liền biến sắc? Hay là nói, ngươi căn bản chưa kịp nghe.”
Tơ nhện buộc chặt, đám người vừa rồi tấn công bị bó lại giãy giụa giữa không trung, không còn âm thanh nào, thậm chí người áo đen không phát hiện những tơ nhện này đã bố trí từ lúc nào, những người kia lại vào tròng từ khi nào.
“Làm ơn, tơ nhện này của ta chính là thứ dính nhất dai nhất trên thế giới này.” Chu Húc nhìn gã đầy giễu cợt, “Sao có thể để các ngươi tùy tùy tiện tiện làm đứt được.”
“Được rồi, để ta xem các ngươi rốt cuộc là ai.” Chu Húc đi lên trước, giơ tay đến trước mặt nạ của người áo đen, người áo đen nheo nheo mắt, ngón tay có chút run rẩy.
Đột nhiên, người áo đen xông mạnh tới, người nào đó phía sau cũng tránh thoát tơ nhện, lao từ trên xuống dưới, nhưng trong khoảnh khắc đó, người áo đen thấy Chu Húc vẫn đang cười, giống như đang xem một vở hài kịch hoang đường.
“Đáp đúng.” Chu Húc giang hai tay, “Đáp lại món quà của các ngươi, không biết vị bằng hữu kia có thích hay không.”
Chu Húc là một con nhện vô cùng độc, thậm chí gia tộc của y cũng không biết độc trên người y đến từ nơi nào, toàn thân y, kể cả máu mồ hôi thậm chí là nước bọt đều là chất độc cực mạnh, y giống như một kho chất độc biết di chuyển.
Đã từng có người nói, chỉ có Phượng hoàng đã bị diệt tộc từ vạn năm trước, giống loài không bị bất luận chất độc ăn mòn mới có thể chống lại toàn thân độc của Chu Húc, Chu Húc thầm nghĩ, đó cũng không đúng lắm, ở nhân giới hiện đại, có một Hồ điệp xinh đẹp đi lạc, hắn chưa bao giờ sợ hãi những thứ này.
Cho dù hiện tại y đã sớm khống chế chất độc bên trong thân thể, lúc phát hiện Thẩm Mộng hoàn toàn bỏ lơ độc của y, y hưng phấn muốn chết rồi.
Bị chất độc trực tiếp văng lên người, người áo đen kêu thảm ngã xuống, Chu Húc lắc đầu thở dài, “Người trẻ tuổi về sau không nên lỗ mãng như vậy, bằng không thì bị thương là chính mình.”
Chu Húc chắp tay sau lưng ngồi xổm bên cạnh người áo đen, “Mặt nạ này của ngươi thật bền, đến hiện tại còn chưa hư.”
“Ngươi thật sự cảm thấy ta ở chỗ này là muốn giết ngươi sao? Thật sự buồn cười.” Người áo đen chịu đựng đau đớn nhìn Chu Húc, giọng nói mang theo trào phúng, “Chúng ta chỉ là chịu trách nhiệm giữ chân ngươi ở chỗ này mà thôi, rất nhiều người đã vào bên trong rồi.”
“Đó là nhân loại đi, thật ra ta rất không ngờ, yêu quái tiếng tăm lừng lẫy của Yêu giới thế nhưng lại yêu một nhân loại?” Người áo đen cố nén đau đớn, giọng nói đứt quãng, “Ngươi cảm thấy, một nhân loại đối mặt với hoàn cảnh như thế này còn có thể sống sót sao? Ngươi chờ đến lúc nhìn thấy thi thể của hắn đi.”
Nụ cười trên mặt Chu Húc biến mất, y nhìn người áo đen đang tìm đường chết trước mặt, trong mắt mang theo không thể tin được.
“Kinh ngạc sao? Hối hận sao?” Người áo đen cười to, “Đúng, ngươi nên hối hận.”
Trầm mặc đứng lên, Chu Húc chậm rãi lui về sau, sau đó chậm rì rì ngồi xổm trong góc, làm ra một bộ dạng tự bế, người áo đen sửng sốt một chút, nhưng đây là một cơ hội tuyệt vời, gã đỡ tường đứng lên, máu tươi chảy xuống dọc theo cánh tay, gã cũng không để ý những thứ này, chỉ cần, bắt được thứ kia?
Nhưng vào lúc này, ầm một tiếng, sóng nhiệt bốc lên ở đỉnh đầu, nhiệt độ mãnh liệt lại khiến cho gã như tiến vào lò lửa trong nháy mắt, ngọn lửa ùn ùn kéo đến như nổ tung toàn bộ không gian, gã ho một tiếng, cả người mềm nhũn ngã xuống, được người bên cạnh đỡ, hóa thành bóng đen biến mất.