Sắc mặt Chu Húc biến thành màu đen có thể nhìn thấy bằng mắt thường, khuôn mặt tươi cười duy trì cả buổi rốt cuộc biến mất, y nhìn chằm chằm Thẩm Mộng, giọng điệu trầm thấp, “Thầy Thẩm, tôi cho là chúng ta có thể trở thành bạn.”
“Bạn?” Thẩm Mộng hiếm khi bị chọc cười, hắn quơ quơ thuốc côn trùng trong tay về phía Chu Húc, “Tốt nhất cậu không nên khôi phục nguyên hình ở trước mặt tôi, nếu không, giết cậu.”
Đuổi theo bóng dáng của Thẩm Mộng, mãi đến khi hắn đi vào phòng ngủ chính, Chu Húc ngửi mùi thuốc côn trùng gắt mũi trên người mình sắc mặt âm u, dĩ nhiên chút thuốc côn trùng ấy không có tác dụng gì với y, chuyện này Chu Húc biết Thẩm Mộng cũng biết.
Thẩm Mộng chỉ là vì ghê tởm y mà thôi.
Phòng cho khách vừa dơ vừa loạn, vừa nhìn chính là căn bản không tính toán tiếp khách, Chu Húc lấy tay quạt bụi trước mặt, ánh mắt âm u.
Sáng hôm sau, Thẩm Mộng liền bị hiệu trưởng tìm, trong phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng Vương vẫn là bộ dạng cười tủm tỉm, ông liền giống như mấy ông già bình thường, vui vẻ trò chuyện việc nhà với Thẩm Mộng, cứ như vậy hàn huyên mười phút, hiệu trưởng Vương mới nói ra mục đích mình mời Thẩm Mộng tới.
“Thầy Thẩm, gần đây trong trường xuất hiện một vài lời đồn đãi, thầy biết không?” Hiệu trưởng Vương nói: “Nội dung của lời đồn chính là thầy cùng với giáo viên dẫn đội của nhóm trao đổi sinh, thầy nên hiểu ý tôi là gì.”
“Tôi không hiểu.” Thẩm Mộng cứng rắn phun ra một câu, ánh mắt lại lộ ra trào phúng nhàn nhạt, “Nếu như thầy đã biết lời đồn sẽ nổi lên bốn phía, như vậy sao thầy còn muốn tôi ở chung với cậu ta, mau sắp xếp cậu ta ở chỗ khác không phải được rồi? Nhìn cậu ta, tôi đều ghê tởm đến ngủ không yên.”
“Nói vậy cũng không đúng nha.” Hiệu trưởng Vương lắc đầu, “Thầy là giáo viên chịu trách nhiệm lần này, có việc đương nhiên là muốn thầy làm, nhưng mà, lời đồn này thật sự không tốt đối với hình tượng của trường chúng ta, tôi biết thầy Thẩm cùng thầy Chu không có bất kỳ quan hệ gì, vậy thầy liền giải thích một chút, tất cả mọi người đều sẽ tin tưởng.”
Thẩm Mộng cười lạnh, một câu không nói, trực tiếp quay người rời đi.
Mới vừa đi ra khỏi phòng hiệu trưởng, quay đầu liền thấy Chu Húc đứng ở cuối hành lang, y vẫy vẫy tay với Thẩm Mộng, coi như là chào hỏi, không để ý tới con nhện này vẫy móng vuốt với hắn, Thẩm Mộng quay người đi thẳng.
Chu Húc đuổi theo, “Hiệu trưởng Vương nói gì với anh vậy?”
“Liên quan gì đến cậu*.”
(*关你屁事 quan nhĩ thí sự: quan ngươi đánh rắm, liên quan éo j đến m, câu nói tục. Câu này a công thường xuyên dùng với thụ í, để thế này nghe cho lịch sự hihi.)
“Lâu lắm rồi không có ai dám nói như vậy với tôi.” Vẻ mặt Chu Húc vân đạm khinh phong*, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm hắn.
(*Nguyên văn 云淡风轻 vân đạm khinh phong: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.)
Từ lúc bắt đầu Thẩm Mộng liền chú ý tới đôi mắt của Chu Húc, đen như mực nước thật sự xinh đẹp, giống như một viên thủy tinh, chất keo trong suốt, rất ít côn trùng sẽ có một đôi mắt xinh đẹp thế này.
Nhưng ngay cả như vậy, Thẩm Mộng vẫn chán ghét con nhện này cùng phương thức nói chuyện của y, y đặt mình ở vị trí của người thợ săn, y cực kỳ tự tin, tự tin đến kiêu ngạo, phần lớn con nhện đều có tật xấu này, bọn chúng bố trí tốt mạng lưới của thiên nhiên, ngồi giữa mạng chờ đợi con mồi chui đầu vô lưới.
Hiển nhiên, Thẩm Mộng cũng không thích hợp đứng ở tư cách con mồi, cho dù hắn là một con bướm.
Thẩm Mộng nhìn y đầy châm chọc, nhưng không đợi y nói gì, cách đó không xa truyền đến tiếng thét chói tai, là nữ sinh, tiếng thét bén nhọn của nữ sinh, toàn bộ sân trường đều bị chấn động. Thẩm Mộng nhíu mày, trực tiếp bỏ lại Chu Húc đi đến nơi phát ra tiếng hét, để lại mình Chu Húc đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu nhìn về phía phát ra tiếng hét, như có điều suy nghĩ.
Y nheo nheo mắt với vẻ nguy hiểm, không nói một lời.
Phát hiện thi thể trong trường học, người phát hiện là một nữ sinh, cô là sinh viên mới vào năm thứ nhất, theo như lời cô nói, cô là đi mua đồ với bạn cùng phòng, hai người là sinh viên mới, vừa tới trường cũng chưa tính quen thân, hai người đi tách ra, sau khi lạc đường cô cũng không để ý, rồi lại tùy ý đi dạo, còn ở di động nói với bạn cùng phòng không cần tìm mình.
Ngay tại khoảnh khắc cô buông di động ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một bóng người bay tới, mặc đồng phục của trường, cô tưởng rằng là học trưởng của trường, không nghĩ nhiều liền chạy qua chào hỏi, lúc vừa tới vỗ vai anh ta cô cảm thấy thân thể này của học trưởng có hơi cứng.
Tiếp theo, học trưởng chậm rãi xoay đầu, nữ sinh thấy là một bộ xương khô.
Đây cũng là ngọn nguồn của tiếng thét chói tai.
Trường học báo cảnh sát, cảnh sát mang bộ xác khô kia đi, Thẩm Mộng xem qua bộ thi thể kia, tóc ngắn, mặc đồng phục, hẳn là một nam sinh, đã không nhìn ra bộ dạng vốn có, toàn bộ giống như đã bị cất đi nhiều năm, da mặt dán vào xương, khô khốc, cảm giác chỉ đụng một cái liền sẽ vỡ vụn.
Thi thể quá mức kỳ quái, lời của nữ sinh cũng quá mức quỷ dị, đám học sinh cảm thấy bàng hoàng, mỗi nơi mỗi chỗ đều sẽ thấy học sinh tụ tập lại thảo luận về bộ thi thể này, vẽ ra đủ loại chuyện xưa khủng bố.
Thi thể đã biến thành xác khô, rất nhiều manh mối cũng biến mất theo đó, cho dù giải phẫu, nội tạng trong thân thể cũng đã bị khô héo, không tìm thấy nguyên nhân chết. Chuyên gia căn cứ hình dạng của đầu lâu khôi phục lại khuôn mặt của thi thể này, là một khuôn mặt rất bình thường, là một nhóc con trong lớp của Thẩm Mộng.
Ba ngày trước cậu xin phép nghỉ nói mẹ bệnh nặng, vẫn là chính Thẩm Mộng phê ngày nghỉ, làm sao lại chết ở trong trường học, còn là một cách chết không thể tưởng tượng được.
Thẩm Mộng gọi điện thoại cho cha mẹ cậu ta, mới biết được mẹ cậu ta căn bản không có bệnh, trong nhà cũng không biết cậu đã xin nghỉ, còn tưởng rằng cậu vẫn luôn ở trường cố gắng học tập, sau khi cúp máy Thẩm Mộng trực tiếp ném vỡ di động, bị một thằng nhãi con gạt, rốt cuộc cậu ta xin phép nghỉ để đi làm gì?
Nghe nói sau chuyện này, học sinh trong trường càng thêm hoảng sợ, rõ ràng là biến mất ba ngày, lại trở thành dáng vẻ như thế.
Bị mời ra nói chuyện rất nhiều lần, với tư cách là chủ nhiệm lớp, rất nhiều lãnh đạo cấp trên cảm thấy Thẩm Mộng quản giáo không nghiêm, phụ huynh của học sinh cũng tìm đến trường học, tuyên bố con của bọn họ không thể vô duyên vô cớ chết ở trường học như vậy được.
Hiệu trưởng Vương trấn an nhiều lần cũng không làm yên lòng những học sinh này, cả người giống như già đi vài tuổi, nhưng trạng thái tâm lý của ông lại rất ổn, ông cảm thấy, chỉ cần cảnh sát tìm được hung thủ, sau khi tìm ra nguyên nhân, những khủng hoảng này sẽ tự sụp đổ.
Trường học khôi phục lại dạy học bình thường, lớp của hắn là trầm mặc nhất, hết giờ học, một học sinh đợi đến cuối cùng cũng không đi, nhìn xung quanh đã không có người, cậu mới đi tới bên cạnh Thẩm Mộng, trên mặt mang theo chút bối rối, “Thầy.”
“Có việc?” Thẩm Mộng còn nhớ rõ cậu, đây là một học sinh giỏi phẩm học kiêm ưu*, gọi là Phương Sướng, khuyết điểm duy nhất là vô cùng thích gây sự, vào lúc không có hắn ở đây, đa số tìm đường chết đều là do cậu dẫn dắt, đồng thời, cậu và Ngũ Thanh nam sinh vừa mới chết là bạn tốt cùng một phòng ngủ.
(*品学兼优 Phẩm hạnh và học hành đều tốt.)
Phương Sướng nhìn hắn, một lúc sau mới hỏi: “Thầy, em có thể tin tưởng thầy không?”
“Dài dòng cái gì, muốn nói gì nói nhanh một chút, không muốn nói liền chạy nhanh đi.” Thẩm Mộng ghét nhất kiểu nửa muốn nói nửa không muốn nói này, thế nào cũng phải giữ lại để người hồi hộp.
Lén ngắm Thẩm Mộng một cái, Phương Sướng vội vàng thốt ra, “Trước khi Ngũ Thanh xin nghỉ có chút là lạ, một tuần trước đó tối nào cũng đi ra ngoài, hỏi cậu ta đi ra ngoài làm gì cậu ta cũng không nói, nhìn qua rất hưng phấn, em cho là cậu ta đã tìm được bạn gái.”
“Nhưng mà buổi tối trước ngày cậu ấy xin nghỉ, cậu ấy tìm em, nói mình đã tìm được một thứ tốt có thể thực hiện được nguyện vọng, cậu ấy có thể dựa vào thứ kia trở thành nhân sinh người thắng.” Phương Sướng nói xong có chút run rẩy mà nói tiếp, “Lúc nói những lời này, em có thể cảm giác được, cậu ấy hưng phấn hơi quá.”
Thẩm Mộng nhìn cậu, nhìn một lúc lâu mới hỏi, “Nói cho cảnh sát chưa?”
“Không có.” Phương Sướng nhìn chằm chằm mũi chân mình, nhìn qua có chút lúng túng, “Em cảm thấy không thích hợp, bọn họ cũng sẽ không tin tưởng em, liền không nói.”
Đuổi Phương Sướng đi, Thẩm Mộng thu dọn sách mình mang tới, ôm giáo án đi về. Ngũ Thanh cùng cái chết rất kỳ quái, kỳ thật cũng không kỳ quái, trên thế giới này không chỉ có người, còn có yêu quái.
“Thầy Thẩm cũng cảm thấy là yêu quái giết chết vị bạn học kia sao?” Một giọng nói xuất hiện sau lưng hắn, Thẩm Mộng dừng bước, phía sau hắn, Chu Húc đứng ở nơi đó, mặt không biểu tình, giọng nói lại cao lên, không khác biến thái là bao.
Thẩm Mộng quay người lại, tiếp tục đi về phía trước, “Cậu cho rằng như vậy?”
“Không phải tôi cho là vậy, mà là bọn họ cho là vậy.” Chu Húc đuổi theo đi song song với hắn, giọng nói lộ ra lạnh lẽo.
Cách đó không xa, hai nữ sinh ôm sách xuống lầu, hai người đang nói chuyện thi thể, dưới lầu, một đám nam sinh đang ngồi cùng nhau, bọn họ đang trò chuyện bộ thi thể kia, trong phòng học, nhân lúc giáo viên còn chưa tới, các học sinh ở trong lớp cũng bàn tán chuyện này.
“Nếu tớ nói, này nhất định là yêu quái làm!”
“Đám yêu quái kia vừa tới đây liền chết người, tại sao trường này phải nhận yêu quái.”
“Nhất định là bọn họ làm, trên sách đều nói, những yêu quái kia đều là ăn thịt người.”
“Tớ nghe nói, phát hiện yêu khí trên thi thể, được kiểm tra ra, trường học của chúng ta cũng chỉ có mấy yêu quái kia.”
Hiện tại Thẩm Mộng đã quá hiểu biết nhóm yêu quái tới trao đổi sinh, ngoaif con nhện Chu Húc này ra, cũng không có yêu quái nào có tính chất uy hiếp, nhiều nhất đều là một vài tiểu động vật ăn chay, thậm chí còn có một gốc hoa hồng, thiên tính của chủng tộc bọn họ chính là hướng việc lợi tránh việc hại*, chỉ có thủ đoạn tự bảo vệ mình, nói là bọn họ làm, Thẩm Mộng thật sự không tin.
(*趋利避害 xu lợi tị hại.)
Nếu như là con nhện này mà nói còn có thể, nhưng con nhện này, thực lực của y rất mạnh, mạnh đến độ không cần phải giết chết một học sinh tay trói gà không chặt không một lý do.
“Ngũ Thanh là học trò của tôi.” Thẩm Mộng quan sát Chu Húc, ánh mắt sắc bén, “Cậu rõ chưa?”
“Đám tiểu yêu tinh kia cũng là học trò của tôi.” Chu Húc đối mặt với Thẩm Mộng, “Hiện tại bọn chúng bị oan uổng, làm thầy giáo như tôi rất đau lòng.”
Không tiếp tục đáp lời, Thẩm Mộng ôm giáo án đi ra, hiện tại hắn bắt đầu hoài nghi Chu Húc có quan hệ với chuyện này rồi.
Chu Húc mỉm cười, “Đúng vậy, bọn chúng chính là học trò của tôi, thật là một lý do tốt.”
Nói xong, y nhìn người bên cạnh mình, đưa mắt nhìn về phía một khu dạy học bỏ hoang không dễ thấy ở đằng xa, “Tôi đang tự hỏi sao bọn họ lại dễ dàng để cho tôi đi ra như vậy, thì ra nơi này có cái hố đang chờ tôi.”