Thẩm Mộng trầm mặc, hắn mang theo chút nghi hoặc hỏi, “Có nghiêm trọng như vậy sao?”
Có thể làm cho con nhện như Chu Húc nói ra loại lời nói nếu như chúng ta có thể còn sống đi ra ngoài như vậy, chẳng lẽ đây là nơi nguy hiểm có chết chứ không có sinh? Tại sao hắn chưa từng nghe nói đến chỗ này?
“Có lẽ vậy.” Thân hình của Chu Húc nhấp nháy hai cái, Thẩm Mộng mở to mắt.
“Này, cậu làm sao vậy?” Lúc này Thẩm Mộng mới phát hiện, đứng trước mặt mình cũng không phải thật sự là Chu Húc, hoặc là nói không phải Chu Húc hoàn chỉnh, bất đồng với hoàn cảnh, đây là yêu lực thuộc về chính mình có thể tùy ý Chu Húc khống chế.
Không có bất kỳ một yêu quái nào nguyện ý làm cho yêu lực của chính mình rời khỏi chính mình.
“Cậu đang ở chỗ nào?” Thẩm Mộng đột nhiên cảm thấy khẩn trương, rốt cuộc nơi này là chỗ nào? Ngay cả yêu quái cấp bậc như Chu Húc đều phải cảnh giác như thế, thậm chí bị buộc phóng yêu lực ra.
Nhìn Thẩm Mộng lập tức cảnh giác, Chu Húc che miệng cười, trong mắt không hề có sợ hãi cùng lo lắng, y nói: “Tiểu Hồ điệp đừng sợ, tôi không sao, cũng không phải dễ dàng chết như vậy, anh đợi tôi, tôi sẽ trở về tìm anh nhanh thôi.”
“Vậy lời cậu nói vừa rồi là đang trêu chọc tôi?” Thẩm Mộng có chút tức giận nói: “Đầu óc cậu đều đang nghĩ cái quái gì vậy hả?”
“Vậy anh sẽ đáp ứng tôi sao?” Chu Húc nhìn hắn.
Trầm mặc lại lan tràn, Chu Húc thở dài, trong mắt mang theo cô đơn, trong giọng nói có một chút mất tự nhiên, “Tôi biết ngay, thầy Thẩm ghét tôi nhất, sẽ không nguyện ý ở bên tôi.”
“Cho nên rốt cuộc cậu xảy ra chuyện gì? Cậu nói cho tôi biết.” Thẩm Mộng quả thật phiền chết con nhện không ngừng nói sang chuyện khác này, hắn day day trán, đưa chân đá một cái lên gốc đại thụ bên cạnh.
Rầm một tiếng, gốc cây già vốn đã khô héo lập tức ngã xuống.
Chu Húc liền vội vàng tiến lên ngăn lại cơn giận của Thẩm Mộng, “Thầy Thẩm, tiểu tổ tông của tôi ơi, tuyệt đối đừng làm bậy, những người kia đang tìm anh, tìm một chỗ chờ tôi, tôi sẽ nhanh chóng trở về.”
“Cậu nói là thật?” Ánh mắt Thẩm Mộng sắc bén, hắn đời này ghét nhất đợi, đợi tới đợi lui, cái gì cũng không đợi được, đợi hai bàn tay trắng.
Còn không bằng ngay từ đầu liền ra tay đánh cược một lần*.
(*Nguyên văn 放手一搏 phóng thủ nhất bác: buông bỏ tất cả, liều mình cho một trận chiến.)
Trấn an được tiểu Hồ điệp bạo động, Chu Húc rốt cuộc có tinh lực đối phó với tình huống trước mắt, y cong môi, đôi mắt chậm rãi tràn lên huyết sắc, y nhìn người trước mặt mình, thật đúng là đã lâu không gặp.
“Chu tiên sinh, hoặc là nói, bạn nhỏ Chu.” Người mặc áo choàng đen ngồi trên cao nhìn xuống Chu Húc, nhưng nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện người này kỳ thật chỉ là một ảo cảnh mà thôi.
Người nọ màu da trắng bệch, gầy đến giống như da bọc xương, bàn tay đặt trên đầu gối có thể nhìn đến từng khớp xương, giống như là người bệnh nặng mới khỏi.
“Thì ra là các ngươi đang làm trò quỷ.” Tơ nhện dính ở xung quanh tạo thành một bậc thang, y bước lên bậc thang này đứng ngang bằng cùng với người kia, Chu Húc chán ghét nhìn vào người khác, ngoài tiểu Hồ điệp ra.
Người nọ không đeo mặt nạ, khuôn mặt tái nhợt liền lộ ra ngoài không khí, người nọ khụ một tiếng, giọng nói khàn khàn, “Chúng ta, đã mấy nghìn năm không gặp đi.”
“Chúng ta đã từng gặp sao?” Chu Húc căn bản không thèm để ý người này nói gì đó, y đùa nghịch móng tay mình, trong giọng nói mang theo chán ghét nồng đậm.
Khôi Chu, con nhện độc nhất trong tộc Tri Chu* ở Yêu giới, tộc trưởng Khôi Chu đương nhiệm là ông ngoại của Chu Húc, người ông ngoại này của y chỉ có một người con gái, chính là mẹ của Chu Húc, Chu Húc là người thừa kế huyết mạch duy nhất trong tộc.
(*蜘蛛 tri chu chỉ là con nhện thui, để nguyên hán việt cho hay :D. Còn cái khôi chu hình như k phải tên riêng đâu, là một loại nhện trong tộc ak.)
Nhưng này thì sao? Chu Húc có được yêu lực cường hãn, thiên phú không có người có thể với tới, cùng với huyết mạch duy nhất.
Ngược lại là, ông ngoại của y chán ghét y, tộc nhân của y chán ghét y, mẹ của y... muốn giết y.
Nguyên nhân tạo thành tất cả những thứ đó, chính là người trước mặt này.
Chu Húc cười lạnh một tiếng, “Loại người giống như ngươi, nên vĩnh viễn sống ở nơi địa ngục rét lạnh.”
Người nọ không nói gì, nhưng Chu Húc biết, gã tuyệt đối sẽ không bởi vì một hai câu liền tức giận, người này có thể chịu đựng tích góp sức mạnh từ đám phế vật kia, trổ hết tài năng, vậy sẽ không làm ra hành động thừa thãi gì đối với một câu nói bình thường.
“Trước khi ta đến có gặp được cha ngươi, cha ngươi rất nhớ ngươi.” Người nọ rốt cuộc mở miệng, gã nhìn chằm chằm vào Chu Húc, miệng nói ra lời khiến Chu Húc ghét nhất, “Ngươi là đứa con của tộc ta, là vinh quang của tộc ta, tại sao ngươi phải phản bội chứ ?”
“Ngươi thật phiền,” Chu Húc lạnh lùng nhìn gã, “Ngươi nói một câu ta chỉ muốn chọc ngươi một dao.”
Người nọ trầm mặc một lát, “Thật sự là đứa nhỏ không có lễ phép.”
Trong khoảnh khắc những lời này được nói ra, chán ghét của Chu Húc đối với gã đã tăng tới cực điểm, chất độc theo sợi tơ chảy về phía bốn phương tám hướng.
“Nhân loại bên trong rừng rậm kia là người ngươi thích sao?” Người kia nhỏ giọng hỏi, khóe miệng cong lên một độ cong ác liệt, “Ta đã nói sớm, ngươi nên tiếp nhận con gái của tộc ta, mà không phải tùy ý đi tìm một tạp chủng.”
Chu Húc ngẩng đầu lên, “Ngươi nói… tạp chủng?”
Chu Húc ghét nhất từ tạp chủng này, bởi vì nói thế nào, y cũng xem như một tạp chủng… mẹ của y là thiên kim công chúa của tộc Khôi Chu, cha y rốt cuộc là ai không có người nào biết.
Bọn họ chỉ biết một điều, công chúa của tộc Khôi Chu ham chơi ra ngoài chơi đùa lại cả đêm không về, tộc trưởng của tộc Khôi Chu dốc hết tài nguyên của toàn tộc đi tìm con gái, cuối cùng vào nửa năm sau, tìm về con gái mình của mình.
Chỉ là lúc đó, con gái ông liền mang thai thứ tạp chủng Chu Húc này.
Con gái của ông điên rồi, mỗi ngày đều là tan vỡ cùng khóc thút thít, mỗi ngày đều muốn giết chết đứa con trong bụng, nhưng mỗi khi bắt đầu liền khóc rống sám hối, cuối cùng liền gập ghềnh sinh ra Chu Húc.
Nhìn tình huống này của con gái, tộc trưởng Khôi Chu cũng hiểu ra con gái mình rốt cuộc gặp phải chuyện gì.
Chu Húc chính là sinh ra dưới tình huống đó.
Không được người chờ mong, không được người yêu thích, dùng một loại thân phận dơ bẩn, lưu giữ máu của Khôi Chu, dùng đến hình của Khôi Chu, Chu Húc từ nhỏ đã biết rõ không có người yêu y, y cũng sẽ không yêu bất luận người nào.
Năm đầu tiên sau khi người phụ nữ kia chết vì điên, Chu Húc gặp được người tự xưng là cha y.
Chu Húc nhớ tới lời của mẹ mình, mỗi khi bà thút thít suy sụp, miệng luôn nhỏ giọng nỉ non, mang theo tuyệt vọng cuồng loạn.
Cho nên ngay vào lúc người đàn ông kia nói gã là cha mình, Chu Húc liền giết chết ông ta.
Thật kỳ lạ chính là, máu của người đàn ông kia không phải màu đỏ cũng không phải màu xanh lục, càng không phải màu trắng, máu của ông ta là màu đen, nhuộm đen một mảng đất lớn, Chu Húc không quá nguyện ý để cho mảng máu đen này dính đến phần mộ của mẹ y.
Vì vậy y liền đốt người này thành tro, rải vào khe nước thối.
Về sau, Chu Húc mới phát hiện, y căn bản chưa giết chết người kia, giết chết chỉ là thế thân đi vào nơi này của ông ta mà thôi.
Nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là, y sẽ giết chết người đó, lại khiến cho ông ta đi xuống dưới sám hối với mẹ y.
Thẩm Mộng chờ ở chỗ này nửa tiếng, đợi không thấy Chu Húc, lại đợi đến một người mặc áo choàng đen kỳ quái, gã lẳng lặng đứng ở bên cạnh, trên mặt đeo mặt nạ, Thẩm Mộng không nhìn thấy được mặt gã, nhưng có thể xác định người này tuyệt đối không phải đến chào hỏi mình.
“Xin chào tiên sinh, chủ nhân nhà tôi muốn tán gẫu với ngươi một chút.” Người nọ phát ra tiếng nói từ phía dưới mặt nạ.
Thẩm Mộng lùi ra sau một bước, “Chủ nhân nhà các ngươi là ai?”
Người đeo mặt nạ xoay người, giống như là cảm thấy Thẩm Mộng nhất định sẽ đi theo, “Chủ nhân nhà tôi, là người nhà của Chu tiên sinh.”
Vừa nghe đến ba chữ Chu tiên sinh kia, Thẩm Mộng lập tức nghĩ đến Chu Húc, hiện tại hắn cũng không thật sự hiểu rõ Chu Húc, đương nhiên hắn chỉ chính là thân phận cùng với bối cảnh tại Yêu giới của y.
Nhìn bộ dạng cảnh giác của Chu Húc đối với đám người kia, cách nói người nhà này, chỉ sợ phải suy giảm nhiều.
“Chu Húc là yêu quái của yêu tộc, chẳng lẽ các ngươi cũng là yêu quái sao? Ta nhìn nhưng lại không thấy giống.” Thẩm Mộng không động, hắn đứng tại chỗ nhìn người kia một cách lạnh lùng, trong con ngươi màu đỏ sậm dường như bốc lên một mồi lửa.
Dường như người kia có chút kỳ quái, gã dừng bước nhìn về phía Thẩm Mộng, “Một nhân loại như ngươi vì sao phải quản chúng ta có phải là yêu quái hay không?”
Thẩm Mộng sửng sốt một chút, ánh mắt mang theo chút quái lạ.
Hình như đúng là như vậy, tất cả mọi người nhìn thấy hắn, cho dù là ai đều cảm thấy hắn là một nhân loại bình thường, cho dù hắn và Chu Húc đi cùng một chỗ cũng sẽ chỉ cảm thấy Chu Húc đổi tính thích nhân loại.
Dường như chỉ có mình Chu Húc từ lúc bắt đầu... liền không xem hắn như nhân loại bình thường.
Cái này không thích hợp, vì sao Chu Húc có thể nhận định hắn thật kỳ lạ, cho dù biết rõ hắn là yêu quái cũng không hề kinh ngạc.
Vì sao hiện tại mới phát hiện? Có lẽ bởi vì Chu Húc người này quá không đứng đắn, y giấu tất cả cảm xúc cùng suy nghĩ thật sự đằng sau hành vi quỷ dị cà lơ cà phất, làm giảm đi mọi điểm đáng ngờ.
“Chu Húc ở chỗ nào?” Giọng điệu của Thẩm Mộng bình tĩnh, hắn nhìn người phía trước, “Ngươi nói cho ta biết y ở chỗ nào ta liền đi theo ngươi.”
“Y đang ôn chuyện với chủ nhân nhà ta.” Người áo đen nói như vậy, “Về phần ngươi, không đi cũng phải đi cùng ta.”
Sương đen xông tới, người nọ mang theo dương dương đắc ý, trong mắt tràn đầy khinh thường, rất có thể gã cho rằng, chỉ một nhân loại mà thôi, tùy tùy tiện tiện có thể giết chết, tùy tùy tiện tiện có thể trực tiếp mang đi.
Nhân loại là một loài động vật quần cư, bọn họ bắt tay nhau nghiên cứu chế tạo ra những vũ khí uy lực mạnh mẽ, nhưng khi bọn họ chỉ đơn độc một mình thì lại vô cùng nhỏ yếu, thậm chí không hề có sức chiến đấu, đó chính là nhân loại.
Thẩm Mộng vươn tay, trong mắt lóe lên một tia ác liệt, đôi mắt màu đỏ sậm giống như thiêu đốt, tóc đen cũng bởi vì sóng nhiệt mà bay lên, trong khoảnh khắc này, giận dữ của Thẩm Mộng nháy mắt phá tan cực hạn.
Người này quá rõ ràng, gã muốn bắt mình đi uy hiếp Chu Húc, bắt mình, uy hiếp Chu Húc? mặc kệ có phải ngược lại hay không, nhưng rõ ràng trực tiếp đâm trúng tử huyệt của Thẩm Mộng, uy hiếp? Trò hề này rốt cuộc đến khi nào mới có thể biến mất!
Ngọn lửa nổ tung lập tức phá hủy rừng rậm không còn một mảnh, ở chính giữa lửa nóng hừng hực, bóng dáng của ngọn lửa khổng lồ, có thể nghe thấy tiếng tách tách không dứt của ngọn lửa đốt cháy rừng hoang.
Người áo đen ngã xuống đất, gã muốn chạy trốn, lại bị ngọn lửa vây ở chính giữa.
Chu Húc nghiền nát phần cặn bị ăn mòn còn sót lại trên mặt đất, ngay giây tiếp theo liền cảm giác được yêu lực cùng nhiệt độ kinh khủng quen thuộc, y nghiêng đầu nhìn về phương xa, quả nhiên thấy ngọn lửa bùng cháy đang điên cuồng thiêu đốt.
Ngạo mạn tùy ý đến cực điểm.
Chu Húc cong môi, cười một cách không kiềm chế được, đúng, như vậy mới là Thẩm Mộng mà y biết, chưa bao giờ sẽ quản người khác, tức giận đánh là được, dù sao không ai có thể đánh thắng hắn.
“Mộng Điệp? Không đúng, là Hỏa phượng?” Người trắng bệch xuất hiện ở cửa động, gã nhìn phương xa, bóng đen mờ ảo chậm rãi lan rộng từ dưới chân, “Nhưng cho dù là thứ gì, đám lão bất tử của tứ đại yêu tộc thế nhưng còn có truyền thừa*.”
(*Nguyên văn 遗留 di lưu: để lại, còn sót lại, truyền lại….)
Chu Húc cười lạnh một tiếng, “Các ngươi muốn kéo tộc Thương long cùng nhau bước vào mộ, căn bản không nghĩ tới bọn họ còn có thể để lại con nối dõi đi.”
“Vận khí của ngươi cũng thật không tồi, như vậy cũng có thể làm ngươi tìm được.” Người trắng bệch quay đầu nhìn chằm chằm vào Chu Húc, “Sớm biết như vậy, ngay vào lúc ngươi được sinh ra, bóp chết ngươi.”
Kiểu nói này Chu Húc không phải nghe qua lần một lần hai, bọn họ tự cho rằng sẽ để lại một mật thám bên trong Yêu giới, chỉ cần tiếp xúc vào lúc y khổ sở bi thảm, từ nhỏ truyền bá cho y tư tưởng mà bọn họ muốn là được.
Ai cũng không nghĩ tới, Chu Húc ai nói đều không nghe, y chỉ làm chuyện chính mình nguyên ý làm mà thôi.
Chất độc ăn mòn thế thân, trước khi người ở bên kia biến mất Chu Húc rõ ràng nghe được tiếng cười nhạo, mặc kệ giết chết bao nhiêu lần, chỉ cần không giết chết bản thể của gã, liền căn bản không cách nào khiến cho bọn họ tan thành mây khói.
Nhưng đây không phải là vấn đề, dù sao…. cũng không sai biệt gì lắm.
Chu Húc nhảy ra khỏi động, y đứng trên đỉnh núi cao nhất, ngắm nhìn ngọn lửa cháy hừng hực đằng xa, những ngọn lửa kia hợp thành một đôi cánh xinh đẹp, đung đưa trong gió.
“Thật là đẹp mắt.” Chu Húc say mê che mặt, trong đôi mắt đỏ tươi mang theo xuân sắc* rõ rệt, “Quá dễ nhìn, những thứ màu đỏ này, có sức sống như vậy, giống như là… tiểu Hồ điệp, ha ha ha, thật muốn có được .”
(*春色 chỉ dung nhan kiểu diễm, hình dung sắc mặt vui mừng, sắc mặt ửng đỏ.)
Ngọn lửa biến mất, Thẩm Mộng đứng tại chỗ, một lúc sau hắn duỗi tay nhìn về phía lòng bàn tay mình.
Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn luôn cảm thấy… yêu lực của hắn dường như cao hơn vạn năm trước rất nhiều.
Trong khoảng thời gian ở nhân giới này hắn căn bản không dùng yêu lực của mình, bởi vì cũng không xảy ra chuyện gì phải sử dụng yêu lực mới có thể thắng lợi, nhưng vừa rồi, hắn bởi vì phẫn nộ bùng nổ, lúc này mới phát hiện.
Không thích hợp, lúc nào thì yêu lực của hắn mạnh mẽ như vậy?
Thả tay xuống, tạm thời đè xuống nghi hoặc đối với chuyện này, hắn nhìn sau lưng mình, vốn là rừng rậm đã bị san thành đất bằng, theo tầm mắt có thể nhìn thấy mấy dãy núi hết lớp này đến lớp khác ở phía cuối, trên đỉnh núi cao nhất đứng một bóng dáng nho nhỏ.
Thẩm Mộng theo bản năng cảm thấy, đó là Chu Húc.
Dường như người kia phát hiện mình đang nhìn y, vì vậy giơ tay lên vẫy vẫy hắn.
Tuyệt đối là Chu Húc, chỉ có người này mới có thể đứng ở địa bàn của người khác, làm chuyện mình muốn làm không chút kiêng kỵ.
Thẩm Mộng day day thái dương, vượt qua mặt đất xám tro, hội tụ với người đàn ông không đáng tin cậy kia.
“Cho nên thầy Thẩm có thể cùng tôi ở bên nhau không?” Người đàn ông được xưng là không đáng tin cậy đang ngồi xổm trên đỉnh núi suy nghĩ, “Mình thích thầy Thẩm như vậy, anh ấy nhất định sẽ không từ chối mình!”
Nghĩ như vậy, Chu Húc vui vẻ nhảy xuống khỏi đỉnh núi, “Đúng, thầy Thẩm nhất định sẽ không từ chối mình!”
Đối với một loại chuyện này Thẩm Mộng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, thậm chí có chút không hiểu thấu, đột nhiên liên tục xảy ra nhiều chuyện như vậy, đột nhiên liền đến địa phương khác, đột nhiên liền xuất hiện một kẻ địch chưa biết là gì.
Cùng với hắn vô duyên vô cớ trọng sinh đều là chẳng hiểu ra sao.
Nghĩ như vậy Thẩm Mộng khi vừa nhìn thấy Chu Húc liền đè y lại đánh một trận, tuy rằng không biết vì sao, nhưng nhất định người này biết rõ, đánh một trận lại để cho y nói ra là được rồi!
Vô duyên vô cớ bị đánh một trận, Chu Húc núp người vào trong bóng tối, thỉnh thoảng lộ ra đôi mắt tràn đầy ủy khuất, “Thầy Thẩm, vì sao lại đánh tôi? Tôi thật vất vả còn sống đi ra, anh vậy mà đánh tôi.”
“Đánh cậu là bởi vì cậu phạm tiện*.” Thẩm Mộng lôi người này ra khỏi bóng tối, “Nói đi, chuyện này rốt cuộc là sao?”
(*犯贱: tự rước lấy nhục.)
Chu Húc giả bộ như không biết gì hết, nhưng vừa thấy Thẩm Mộng lại muốn ra tay, lập tức giơ hai tay lên, “Tôi sai rồi, thầy Thẩm buông tay đi, hiện tại tôi liền nói, hiện tại liền nói.”
Buông tay ra, Thẩm Mộng ngồi xuống tảng đá, ánh mắt đáng sợ, ra hiệu Chu Húc mau nói.
Ho nhẹ một tiếng, Chu Húc mở miệng nói: “Trên thực tế, tôi cũng không biết.”
Thẩm Mộng cười lạnh: “Tôi xem cậu là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
“Chỉ cần thầy Thẩm đồng ý với tôi, tôi sẽ nói cho anh biết, từ đầu đến cuối đều nói cho anh biết.” Chu Húc ngẩng đầu, trong mắt mang theo khẩn thiết*, giọng của y trầm thấp, mang theo một loại mùi vị tăm tối, “Thầy Thẩm, lựa chọn đi.”
(*Nguyên văn 势在必得 thế tại tất đắc.)
Lựa chọn? Thẩm Mộng tỏ vẻ hắn trước giờ không biết chọn, chỉ biết dùng tay.
Có rất nhiều người không sợ chết, nhưng Thẩm Mộng chưa từng gặp không sợ chết như thế này, Chu Húc không phản kháng cũng không cãi lại, y chính là không nói một câu, lẳng lặng ngồi xổm ở đó nhìn hắn, dường như chỉ cần hắn không đồng ý liền không nói thêm gì nữa.
“Thật là có bản lĩnh.” Thẩm Mộng cười nhạo một tiếng, “Người đời này tôi ghét nhất ngay cả bản thân mình cũng không xem ra gì.”
Ngay cả mình đều không thương tiếc chính mình, chẳng lẽ còn trông chờ người khác tới thương yêu?
“Thầy Thẩm đừng đi .” Chu Húc đi theo, “Đừng chán ghét tôi, tôi nói cho anh biết được không.”
“Chậm rồi.” Thẩm Mộng đẩy người ra, “Hiện tại tôi không muốn biết.”
Chu Húc thở dài tiếc nuối, ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Thật sự là đáng tiếc, tôi vốn định nói cho thầy Thẩm một tin tức vô cùng thú vị.”
Mắt thấy Thẩm Mộng không chút hứng thú rời đi, Chu Húc cong môi, “Biết vì sao tôi có thể chữa lại sách Luân Hoàn không? Bởi vì, trong tay tôi cũng có Thánh vật.”
Dựa theo lời của Chu Húc, sau khi đại chiến Nhân Yêu kết thúc, Yêu Hoàng chia Thánh khí cho những người khác nhau bảo vệ, dựa theo thực lực của Chu Húc, y có thể có một Thánh vật cũng là chuyện rất bình thường.
“Anh biết tôi giấu nó chỗ nào không? Tôi giấu nó trong thân thể của một người.”
Chu Húc giống như đang khoe khoang giống như đang nỉ non, “Tôi biết, chỗ đó tuyệt đối là nơi an toàn nhất, không có ai sẽ phát hiện, không có người sẽ chú ý, chỉ đợi đến một giây cuối cùng nó mới có thể trở thành đạo cụ mấu chốt nhất.”
“Tôi không muốn nghe những thứ này.” Thẩm Mộng trực tiếp cắt ngang lời Chu Húc, “Cút cho tôi, tôi không muốn gặp cậu nữa.”
“Tuyệt tình như vậy sao?” Chu Húc cười khanh khách, “Nhưng mà tôi không muốn rời khỏi thầy Thẩm.”
“Rất nhiều lời tôi sẽ không nói lại lần thứ hai.”
Chu Húc liền trầm mặc, y nhìn Thẩm Mộng, dường như đang phán đoán lời hắn nói rốt cuộc là thật hay giả, một lúc sau, y cong môi, là một nụ cười bất đắc dĩ, y thở dài một hơi.
“Được rồi, tiểu Hồ điệp của tôi, ai bảo tôi không từ chối được anh chứ? Hiện tại tôi liền nói cho anh biết.”