Đại Lão Yêu Tộc Ở Hiện Đại

Chương 5



Lợn sứ yêu thích bị ném xuống đất, vỡ thành từng mảnh.

Người đối diện đã từng nói sẽ vĩnh viễn ở bên nhau kia nhìn cô đầy mỉa mai, những lời chói tai kia vẫn còn quanh quẩn ở bên tai: “Chỉ là vui đùa với cô một chút mà thôi, cứ tưởng thật như vậy? Thật sự là buồn cười chết tôi rồi, cô cũng không xem lại bộ dạng của mình, một người quái dị như vậy, còn muốn tôi xem trọng cô? Đi phẫu thuật mặt đi!”

Trong ánh mắt mỉa mai của người nọ hiện lên bộ dạng của chính mình, chật vật, xấu hổ. Cô hạ mắt, môi mỏng mím chặt, trước sau đều không nói một câu.

Đây là một cuộc tình sai lầm.

Cái gì mà người con gái được trời cao chiếu cố, cái gì mà vĩnh viễn yêu mình em, đều là giả dối, tất cả đều chỉ là một câu chuyện cười! Nếu quả thật để ý, cũng sẽ không ném vỡ lợn sứ cô vất vả làm ra như vậy, cũng giống như trái tim của cô, rốt cuộc không cách nào khôi phục nguyên vẹn.

Nhưng cô lại có thể làm gì? Chỉ có thể nhìn người con trai này nắm tay người con gái khác bước qua trước mặt mình một cách quang minh chính đại, ngay cả dũng khí gọi bọn họ dừng lại cũng không có, trong lòng dâng lên vô lực thật dày, ngay cả thút thít nỉ non cũng không có sức.

“Cô muốn bọn họ trả giá đại giới không?”

Cô có chút sững sờ, xung quanh không có ai, cô bỗng nhiên ngẩng đầu, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

“Đến khu y học, Ước nguyện hài nhi tại đó, nó sẽ thực hiện nguyện vọng của cô.”

Thanh âm này nói như vậy, nữ sinh mở to hai mắt, trong con ngươi hiện lên vẻ e ngại, nhiều hơn thế, lại là nóng lòng muốn thử vì không cam lòng.

….

Từ lúc Thẩm Mộng nhìn thấy cây kéo kia cho đến khi bọn họ đi đến trên tầng lầu của khu y học bỏ hoang, Chu Húc đã xuýt xoa ba lượt tơ của mình cứng cáp cỡ nào dẻo dai cỡ nào, giống như chim công đang khoe cái đuôi xinh đẹp của mình ra, Thẩm Mộng bẻ bẻ ngón tay, răng rắc một tiếng, tiếng khớp xương va chạm vang lên một cách thanh thúy, ngăn người này đang tính toán dệt một cái lưới ngay tại hiện trường cho Thẩm Mộng xem.

Thẩm Mộng cũng không trông chờ vào một người bị bệnh thần kinh có thể có bao nhiêu bình thường, Chu Húc cũng nằm trong hàng ngũ này.

Niêm phong cửa chính của khu y học là một ổ khóa lớn rỉ sét, mặc dù bị rỉ, ổ khóa này vẫn làm tốt công việc của mình, trừ phi dùng công cụ đặc biệt hoặc là chìa khóa, cái này căn bản không thể mở ra.

Dấu chân là phát hiện ở bên cạnh cửa sổ, nơi đây đã bỏ hoang quá lâu, khắp nơi đều là bụi bặm, dấu chân bên cạnh cửa sổ kia lại đặc biệt rõ ràng, dường như là có người leo vào từ cửa sổ.

“Nhìn xem, tôi nói nơi này có người mà,” Chu Húc rất có tinh thần, “Chúng ta cũng bò vào thôi!”

Nhìn Chu Húc một lúc lâu, ngoài ý muốn phát hiện y thật sự nghĩ như vậy, Thẩm Mộng bực bội bỏ xuống người này, một mình đi tới cửa, một chân đạp qua, cửa lớn không chịu nổi sức nặng phát ra tiếng kẽo kẹt, ổ khóa cũ nát biến hình thê thảm.

Thẩm Mộng chán ghét chuyện phiền toái, cho dù là ở vạn năm trước cũng vậy, nếu không phải tộc Mộng Điệp chỉ còn lại mình hắn, phương đối chiến còn là nhân loại, hắn căn bản sẽ không bon chen vào những việc này, kết quả cuối cùng là chết trận.

Sau khi biến thành nhân loại hắn học được một từ, gọi là phật hệ*, ý tứ chính là được ngày nào hay ngày ấy*, vốn dĩ lập ra cho mình mục tiêu làm một giáo viên phật hệ, không nghĩ tới hắn không chống được ý trời, chết một học sinh, còn là hắn dẫn dắt, ý tứ của hiệu trưởng chính là để cho hắn chịu trách nhiệm.

(*佛系 phật hệ: nói ngắn gọn là lười:)))

(**得过且过 đắc quả thả quả)

Để hắn chịu trách nhiệm? Một đống phiền toái lộn xộn này? Đùa à?

Rắc, ổ khóa vặn vẹo rốt cuộc không cách nào giữ vững chức trách của mình, phát ra tiếng rên rỉ thê thảm. Sau tiếng rên liền đứt đoạn, cánh cửa cũng vô cùng thê thảm, miếng móc* của ổ khóa rớt xuống đất, cánh cửa kétttttt một tiếng, chậm rãi mở ra, Thẩm Mộng bước vào khu lầu đã bị bỏ hoang mấy chục năm này.

(*挂锁的门鼻 cái thanh kim loại cố định để ổ khóa móc qua khóa lại ak, các nàng search. hình đểi hiểu nha chớ tui k, biết cái đó gọi j nữa.)

Khắp nơi đều là bụi bặm, phủ một lớp thật dày, dưới đất cũng không phát hiện dấu chân, mũi Thẩm Mộng ngửi được đều là mùi mốc của bụi đất, tuy rằng bụi bặm có chút nhiều, nhưng dáng vẻ của nơi này không giống như mấy chục năm không có người đến.

“Lúc mới đầu, bọn họ muốn xây lại khu lầu này thành ký túc xá cho học sinh, liền đặc biệt thuê người quét dọn định kỳ, không đợi học sinh vào ở liền đã xảy ra rất nhiều chuyện kỳ quái, dưới sự khiếu nại của nhà trường cùng học sinh mới hoàn toàn bỏ hoang.” Chu Húc từ cửa đi vào, dường như đang giải thích, y nhìn bụi bặm thật dày dưới đất cùng mạng nhện ở góc tường một lời khó nói hết.

Nhện đều là có thói ở sạch, bọn chúng thích sạch sẽ, nhưng sạch sẽ này chỉ giới hạn trong một mảng không gian nhỏ nơi bọn chúng dệt lưới, cũng không biết có bao nhiêu mạng của nhện được dệt trong nhà xí, đương nhiên giống như Chu Húc vừa sinh ra chính là yêu có hình người liền bắt bẻ hơn nhiều.

Khu nhà này mang theo một loại hương vị già nua, như thể đang nói lên nỗi đìu hiu bị bỏ rơi mấy chục năm, Thẩm Mộng đạp qua bụi cỏ đi về phía cầu thang, không để lại dấu chân. Chu Húc nhìn Thẩm Mộng một cách thưởng thức, càng cảm thấy hứng thú đối với người phía trước này, thật sự rất thú vị không phải sao?

Lần trước nhìn thấy hắn, cũng là cái dạng này, có được đôi cánh xinh đẹp, làm người ta hâm mộ, lại khiến cho y muốn xé cái cánh của người này xuống, nhìn hắn thút thít nỉ non cầu khẩn mình trả lại cánh cho hắn.

Không biết có cơ hội này hay không.

Chu Húc cong miệng, trong con ngươi màu đen tràn đầy ý cười quái dị, dường như Thẩm Mộng cảm nhận được cái gì, dừng bước chân xoay đầu nhìn thoáng qua, một cái liếc mắt liền thấy được Chu Húc cười giống như bệnh tâm thần, cả người đen như mực, giống như một con quạ đen, mang theo một loại hơi thở không rõ ràng lắm.

Phát hiện tầm mắt của Thẩm Mộng nhìn về phía y, lúc này Chu Húc mới thu lại nụ cười, chạy chậm đuổi theo, tương tự không để lại dấu chân, giống như không có bất kỳ người nào vào đây. Đợi đến khi hai người đều không thấy bóng dáng, một cơn gió thổi qua đại sảnh trống rỗng, xào xạo xào xạo, cánh cửa đã không đóng được nữa lung lay hai cái, một nữ sinh sợ hãi nhìn vào trong, tiếp theo thận trọng đi vào.

Vừa lên đến tầng hai, hai người cũng cảm giác được phía dưới có một loại dao động, không có yêu khí, hẳn là nhân loại, không đợi bọn họ đi xuống xem người tới là ai, một cái bóng màu đen từ trước mặt bọn họ xông ra ngoài, Chu Húc phản ứng nhanh, lập tức đuổi theo, Thẩm Mộng đứng tại chỗ, không nhúc nhích.

Bóng đen vừa rồi hắn không có cảm giác gì, không giống như là nhân loại, cũng không giống như yêu quái, giống như là một ảo ảnh.

Mấy giây mà thôi, lại một bóng người xuất hiện ở góc tường, nó mặc trang phục của bệnh viện, sắc mặt xanh trắng, bọng mắt thâm đen, nó giống như một con thú nhỏ khóc nức nở, khẽ hô: “Thầy.”

Ngũ Thanh Hòa, học sinh bị chết kia.

Nhìn ảo ảnh giả dạng thành người khác ý đồ tìm kiếm an ủi một cách lạnh lùng, Thẩm Mộng cười lạnh một tiếng, “Chơi ảo thuật ở trước mặt ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách.”

Vừa dứt lời, giọng nói đứt quãng giống như mắc kẹt, giống như một đoạn ghi âm bị kẹt, động tác vốn trôi chảy của Ngũ Thanh cũng biến thành cứng ngắc, cố gắng nói ra hai câu, nó liền ôm đầu của mình, ọc ọc ọc ọc, chất lỏng màu đen chảy ra từ ngũ quan của nó, dính bẩn cả khuôn mặt, nó ôm lấy mặt của mình, gào thét trong im lặng, hóa thành một sợi khói biến mất trong không khí.

Tay cắm trong túi quần, Thẩm Mộng chậm rãi đi tới bên tường, quanh thân tản ra một luồng ánh sáng đỏ, giống như lửa đỏ đang thiêu đốt, Rắc, bức tường trước mặt xuất hiện một vết nứt, tiếp theo chính là toàn bộ bức tường vỡ nát, Thẩm Mộng vặn vặn cổ, phát ra một tiếng thở dài.

Bức tường vỡ nát biến mất, đằng sau bức tường này còn một bức tường khác, bức tường phía sau không bình thường, Thẩm Mộng nhìn thấy mấy dòng chữ ở phía trên, trên đó viết tên của Ngũ Thanh Hòa, Thẩm Mộng híp mắt, nhặt một cục đá dưới đất lên cạo tường, vôi tường rơi xuống đất một mảng, lộ ra dòng chữ phía sau.

“Ngũ Thanh Hòa, hoan nghênh về nhà.” Những lời này giống như chữ viết nguệch ngoạc của đứa bé, chữ viết rất khó coi cũng rất non nớt, có vài nét bút rất kỳ lạ, giống như là… dùng tay trái viết.

Dùng ngón tay đụng nhẹ vào chữ trên tường, để dưới mũi ngửi ngửi, một mùi tanh hôi, giống như là máu khô, Thẩm Mộng nhìn mặt tường này như có điều suy nghĩ, ngọn lửa màu đỏ quét sạch, toàn bộ vôi tường đều rơi xuống đất, lộ ra bộ mặt không muốn người biết phía dưới.

Chằng chịt những tên viết đầy cả bức tường, sau một cái tên đều có một câu: Hoan nghênh về nhà, giống như một nghi thức hiến tế của tà giáo, lộ ra quỷ dị cùng kinh sợ, Thẩm Mộng giang hai tay, một ngọn lửa nhảy nhót trong tay hắn, không đợi hắn quan sát kỹ càng, một tiếng hét chói tai từ dưới lầu truyền đến, là nữ sinh mới vừa nãy.

Thu lại ngọn lửa trong lòng bàn tay, Thẩm Mộng quay đầu nhìn chỗ cầu thang, một nữ sinh run rẩy đi ra, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía trước, mắt chỉ có tròng trắng, thấy thế nào cũng không phải là người bình thường, cô nhào lên giống như một con mãnh thú, miệng phát ra tiếng gào rống của động vật, Thẩm Mộng nắm tóc cô, phòng ngừa cô cắn được mình, nữ sinh này là bị ảo thuật mê hoặc.

Không đợi hắn phá bỏ ảo thuật, một đám người đột nhiên xông lên, người đằng trước chính là hiệu trưởng Vương, phía sau là một đội giáo viên.

“Thầy Thẩm? Tại sao lại là thầy?” Trên mặt hiệu trưởng Vương hiện lên kinh ngạc, “Thầy Thẩm thầy đang làm gì đó?! Mau buông người ra!”

Lúc tất cả mọi người rời khỏi chỗ này, Chu Húc chậm rãi thò đầu ra, y đứng ở tầng năm, lẳng lặng nhìn mọi người rời đi, đặc biệt là nhìn thấy vẻ mặt nhẫn nại đến cực điểm của Thẩm Mộng, y nhếch môi lên, chậm rãi nở nụ cười, lệch đầu, là một loại tự tin nhất định sẽ có được.

Ra khỏi phòng hiệu trưởng sắc trời đã tối, nữ sinh kia đột nhiên hôn mê, đến bây giờ còn chưa tỉnh, nhưng đây không phải thứ để cho hắn bực bội, khiến hắn muốn phát hỏa chính là, hắn vừa về đến nhà, liền thấy con nhện nào đó đang ngồi trên ghế của hắn lật xem quyển sách lịch sử trường học hắn mang về.

“Cậu là cố ý đi.” Thẩm Mộng dẫm chân lên bàn, từ trên cao nhìn xuống Chu Húc, “Cậu tính kế tôi.”

Chu Húc cầm quyển sách lịch sử trường học kia, che lại mặt của mình, Thẩm Mộng có thể cảm giác được, y đang cười, “Thầy Thẩm đang nói gì, tôi không nghe rõ.”

Không phải rất rõ sao? Thẩm Mộng bật cười, được lắm, hy vọng một chốc nữa, y vẫn có thể nói ra lời như vậy.