Đại Lão Yêu Tộc Ở Hiện Đại

Chương 69



Ngọn lửa ngang ngược điên cuồng cháy quanh Thẩm Mộng, màu đỏ cam kia nhuộm cả đất trời thành một loại màu sắc, Quỷ vương sững sờ, “Là như thế này sao? Vừa rồi là ngươi cố ý?”

“Chỉ cần ngươi chết rồi, toàn bộ tộc Quỷ sẽ rút lui.” Thẩm Mộng nhìn Quỷ vương, trong mắt mang theo chút xíu hờ hững, “Ta nói không sai chứ.”

Quỷ vương trầm mặc lắc đầu, “Cho dù là giết chết ta, ngươi cũng không ngăn được tộc ta, đây là quyền lợi tộc ta nên có.”

“Người nào Yêu nào cũng có thể sống ở nơi này, chỉ có tộc ta sinh tồn ở khe gió lạnh, này không công bằng, tộc của ta giống như tộc các ngươi, đều là chủng tộc có sinh mệnh.” Quỷ vương ngẩng đầu nhìn hắn, “Với tư cách Tứ đại Yêu tộc, ngươi nói thật, đó có phải công bằng hay không.”

Thẩm Mộng nheo mắt, đôi mắt đỏ sậm mang theo một loại cảm xúc không dễ dàng nhận ra.

“Cho nên ngươi cảm thấy mình rất ủy khuất?” Thẩm Mộng gằn từng chữ một, hắn ở trong ngọn lửa thoạt nhìn càng có vẻ bất cận nhân tình* hơn bình thường.

(*不近人情 Không gần với lòng người.)

“Tất nhiên.” Quỷ tộc nói rất đương nhiên: “Vùng đất này vốn phải có một phần cho tộc ta, lần này chúng ta tới chỉ là vì quyền lợi thuộc về bản thân chúng ta, này rất công bằng.”

Thẩm Mộng cười lạnh một tiếng, “Ta sống lâu như vậy, mới phát hiện thế nhưng thật sự có người tin tưởng thế giới này rất công bằng, hay là nói, ngươi chỉ muốn kéo dài thời gian mà thôi.”

“Công bằng là tự mình giành lấy.” Quỷ vương ngẩng đầu, trên khuôn mặt tái nhợt đều là hồi ức, “Tộc của ta cầu nguyện công bằng, cho nên tộc của ta đang giành lấy.”

“Nói dễ nghe hơn hát*, nhưng đáng tiếc ta không nghe.” Thẩm Mộng giang hai tay, ngọn lửa bốc lên trước người hắn, khối lập phương lập tức phóng đại, lại tách ra trong không trung, trực tiếp vây xung quanh Quỷ vương, “Làm thịt ngươi trước rồi hẵn nói.”

(*说的比唱的还好听: Lời nói tuy êm tai nhưng đều là gạt người nói suông.)

Sương mù phun ra, Quỷ vương cảnh giác xung quanh, lão biết rõ thứ này, Thánh khí của tộc Mộng Điệp, thủ hạ của lão tốn hết sức cũng không thể mang nó ra khỏi chỗ kia.

Cho nên, quả nhiên là Mộng Điệp sao? Đồ vật thuộc về Mộng Điệp, ai cũng không thể cầm đi.

“Vì sao phải giết chóc?” Quỷ vương rầm rì, “Với tư cách Yêu tộc không bị ảnh hưởng, ngươi căn bản không cần phải một thân một mình đến cản trở chúng ta, hay là nói, người bên ngoài kia khiến ngươi cam tâm tình nguyện trả giá?”

Thẩm Mộng biết lão đang nói Chu Húc.

“Ngươi xác định y là vì thiên hạ thương sinh*? Hay là vì chính y?”

(*天下苍生 dân chúng, bá tánh trong thiên hạ.)

Tay Thẩm Mộng tạm dừng lại, một lúc sau hắn tiếp tục công kích, ngọn lửa thuộc về Hỏa Phượng khiến cho Quỷ vương tương đối bị động, nó khắc chế sức mạnh của tộc Quỷ rất lợi hại, cũng bởi vì như vậy lão mới muốn nghĩ hết biện pháp tiêu diệt chủng tộc này.

“Ngươi luống cuống, bởi vì ngươi cũng không chắc chắn y nghĩ như thế nào đúng không!”

“Y nghĩ thế nào không liên quan tới việc ta nghĩ thế nào.” Thẩm Mộng cong môi, “Hiện tại ta nghĩ chính là làm sao vùi ngươi xuống lòng đất.”

“Tuy rằng không biết y là người thế nào, nhưng thứ duy nhất ta có thể chắc chắn, y vô cùng hận cha mình, thật sự là một đứa con hư hỏng, rõ ràng là cha của mình, rồi lại chán ghét như vậy.” Giọng của Quỷ vương trầm thấp, nói liên tục ngữ điệu vẫn không hề có chút phập phồng.

“Cho nên? Này không đáng để chán ghét sao?” Thẩm Mộng cười lạnh.

Lúc này Quỷ vương mới cong môi, “Y muốn giết chết cha y, nhưng nếu như chúng ta không đi ra, Tử Thường sẽ vĩnh viễn không chết, ngươi đoán, lúc này chúng ta thành công rời đi có mấy phần là y thiết kế vì báo thù?”

Thẩm Mộng nhìn lão, đôi mắt đỏ sậm không mang theo chút cảm xúc nào.

“Ngươi biết, y sẽ làm ra loại chuyện như vậy, bởi vì y vĩnh viễn tồn tại vì lợi ích cá nhân, chỉ cần vì dục vọng của bản thân mình.”

Siết chặt tay, Thẩm Mộng nhìn chằm chằm vào Quỷ vương phía trước mặt, “Nói như vậy, ngươi hiểu y rất rõ.”

“Bởi vì y là đứa con của tộc ta.”

“Y không phải.” Thẩm Mộng nheo mắt, trong mắt mang theo trào phúng.

“Trước khi tới Chu Húc nói ta phải cẩn thận bẫy trong lời nói của ngươi, lúc ấy ta còn khinh thường, hiện tại rốt cuộc ta đã thấy được công phu miệng lưỡi của ngươi, thật sự thú vị.”

“Nhưng rất đáng tiếc, ta không tin một chữ.” Ngọn lửa tụ lại sau lưng hắn, cuối cùng hình thành một đôi cánh xinh đẹp, ánh sáng tụ lại trong lòng bàn tay hắn, tổ hợp lập phương, lại bắt đầu biến ảo,

“Thì ra là vậy, đã bị tình yêu giả dối che mắt, này thật đúng là quá phiền toái, ta cũng không muốn làm như vậy.” Quỷ vương thở dài, “Ta yêu chuộng hòa bình, ta hy vọng công bằng.”

Thẩm Mộng nhìn lão, “Sau khi chết tất cả mọi người đều là công bằng, đó mới là công bằng ngươi nên có được.”

Thẩm Mộng lao xuống, bức tường trong suốt đột ngột mọc lên từ bốn phía của Quỷ vương, Quỷ vương muốn né tránh, lại phát hiện mình đã không có đường để trốn, ngọn lửa trong tay hung hăng nện xuống, răng rắc, ngay cả không gian cũng phát ra âm thanh rách nát không thể chống đỡ.

Ngọn lửa đang thiêu đốt, Thẩm Mộng thở phì phò nhìn ngọn lửa bốc cháy trước mặt, đột nhiên, hắn chợt ngẩng đầu, lập tức trở mình, sau khi ổn định thân thể nhìn lại chỗ vừa đứng, mặt đất đã bị lõm sâu vào.

Quỷ vương đi ra từ ngọn lửa, xung quanh là khí đen uốn lượn, “Ta vốn không muốn, đều tại ngươi quá khó chơi.”

“Quả nhiên không phải dễ dàng đối phó như vậy.” Thẩm Mộng đứng thẳng, “Khó giải quyết hơn ta nghĩ.”

“Vậy cũng chỉ có thể khiến ngươi chết đi!”

Ngọn lửa bị đồ vật kỳ quái cắn nuốt, bao gồm toàn bộ ảo cảnh, chờ đến khi Thẩm Mộng phản ứng lại, xung quanh đã đen kịt, hắn không nhìn thấy kẻ địch, cũng không nhìn thấy ranh giới, chỉ có thể nhìn thấy chính mình.

“Đây là nơi nào?” Thẩm Mộng quay đầu, “Không giống như ảo cảnh… là kỹ năng riêng của người kia?”

“Nhưng cho dù là gì.” Thẩm Mộng cười lạnh, “Đều phá cho ta!”



Chu Húc ngửi ngửi mùi máu tươi trên người mình, sau khi hao phí một chút thời gian, y rốt cuộc giết chết người đàn ông kia, không có bất kỳ ai quấy rầy, bởi vì lúc Thẩm Mộng rời đi đã ngăn cách chiến trường của y với người xung quanh, giống như bọn họ đột nhiên biến mất.

Lại xuất hiện trước mặt người khác, Chu Húc lau máu dính trên mặt mình, lạnh lùng nhìn những người bởi vì Quỷ vương biến mất mà không dám tiến lên trước.

Không có mệnh lệnh của Quỷ vương không ai dám tiến lên, này là tộc Quỷ.

Thẩm Mộng chậm chạp chưa về, nhưng Chu Húc cũng không lo lắng, sức chiến đấu của bản thân Thẩm Mộng chính là cực hạn ở vạn năm trước, dưới sự ôn dưỡng của Đá Công Đức khiến cho thực lực của hắn lại tăng vọt, ít nhất chính mình căn bản không đánh lại hắn.

Cho nên lúc này, chỉ đua thực lực, Thẩm Mộng nhất định có thể thắng.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên không gian chấn động, vạt áo màu đen xuất hiện trước tiên, là Quỷ vương.

Chu Húc nheo nheo mắt, Thẩm Mộng đâu? Tiểu Hồ điệp của y ở nơi nào?

“Hắn rất mạnh, nhưng dĩ nhiên, hắn thua.” Quỷ vương nhìn Chu Húc, “Ngươi giết chết cha của mình sao? Tử Thường thật sự đáng thương.”

“Ngươi còn đang chờ hắn xuất hiện? Không thể nào, hắn đã bị ta giết chết trong hỗn độn.”

Tộc Quỷ phát ra tiếng hoan hô, bọn họ nhìn Quỷ vương giống như đang nhìn Thần Minh, trong miệng mang theo kinh ngạc thán phục, đám người kia thật sự sùng bái Quỷ vương giống như Thần Minh.

“Một đứa con giết chết chính cha mình, nhưng không sao, ta sẽ thông cảm ngươi.” Quỷ vương vươn tay, “Đến đây nào con trai, trở về vòng tay của tộc ta.”

Chu Húc nhìn khuôn mặt tái nhợt cùng đôi mắt lạnh lùng của lão, y cười lạnh một tiếng, “Cút.”

Thật sự là buồn cười, sao Thẩm Mộng có thể chết được, không nói đến thực lực của Thẩm Mộng cường hãn bao nhiêu, cho dù là Quỷ vương này lừa gạt hắn, Thẩm Mộng cũng sẽ không tin, dù sao hắn cũng bị người trong nhà đâm bị thương ở sau lưng, đương nhiên sẽ duy trì cảnh giác.

“Ngươi còn chờ mong đối với một chuyện không có hy vọng nào?” Quỷ vương nhìn y, “Con trai, không nên như vậy, người như vậy là đáng thương nhất.”

“Đừng tiếp tục dùng loại giọng điệu này nói chuyện với ta.” Chu Húc nhìn lão, “Nghe giọng điệu này khiến ta muốn nôn mửa.”

“Đứa trẻ hư.” Quỷ vương nhìn y, “Nếu như ngươi đã nói vậy, vậy thật có lỗi, ta chỉ có thể loại bỏ ngươi.”

Quỷ vương vươn tay ra, sương mù đen nhánh tụ lại trong lòng bàn tay lão, vào lúc thứ này sắp sửa phun ra ngoài, Quỷ vương đột nhiên mở to hai mắt, tay lão đang run rẩy.

“Không có khả năng! Không có khả năng!”

Vẻ trấn định lão vẫn luôn duy trì trên mặt rốt cuộc rách nát, lão kinh hoàng đong đưa tay, rầm một tiếng, một tiếng nổ mạnh vang lên, cả cánh tay lão bị nổ tan, ngọn lửa đỏ cam thiêu đốt chỗ cánh tay bị cụt của lão.

Dường như ánh sáng tụ thành một con bướm bay tới từ không trung, lại trong nháy mắt hóa thành bộ dạng vốn có của Thẩm Mộng.

“Lão gia hỏa, thật sự cho rằng chỗ kia có thể nhốt được ta, hiện tại khiến cho ngươi biết được cái gì gọi là nghiêm túc.”

Ngọn lửa trong tay nện mạnh xuống mặt đất, trong tiếng gào đau đớn của Quỷ vương hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt vốn chỉ là màu đỏ sậm bình thường lúc này biến thành hai ngọn lửa rực cháy, tràn đầy ngông cuồng.

Hỏa Long chui lên từ dưới mặt đất, trực tiếp cuốn Quỷ vương lên trời, Thẩm Mộng vươn tay nắm đuôi của Hỏa Long, đạp lên ngọn lửa liền xông tới.

“Những thứ thuộc về ngươi, ta muốn ngươi nhận lại toàn bộ!”

“Vương!”

“Chúng ta lập tức đi giúp ngài, kiên trì!”

“Đi chỗ nào? Đối thủ của các ngươi, là ta.” Chu Húc giang hai tay ngăn cản bọn họ, trong tay là một sợi tơ nhện, bọn họ giật mình nhìn xung quanh, khắp đất trống đều bị sợi tơ mảnh giăng kín, một bước đạp sai sẽ rớt vào cạm bẫy của con nhện này.

Đạp ngọn lửa xông lên tận trời, Thẩm Mộng vung tay hất mạnh Quỷ vương xuống mặt đất, lực đánh cùng sự bá đạo của bản thân ngọn lửa khiến cho Quỷ vương phun ra một ngụm máu đen đặc.

“Hỏa Phượng bị vây chết vào thiên tai.” Thẩm Mộng bắt một tia sáng đâm vào thân thể lão, răng rắc một tiếng, lưỡi dao ánh sáng vỡ vụn, Qủy vương ngăn cản công kích muốn xoay người trốn, lại trực tiếp đụng tới một bức tường trong suốt.

“Mộng Điệp bị loài người nguyền rủa chết?” Thẩm Mộng cười lạnh, hắn giơ tay, ngọn lửa lập tức bò lên trên bức tường, ngọn lửa điên cuồng mang theo độ nóng kịch liệt khiến cho Quỷ vương hét thảm một tiếng, tay trái máu thịt be bét.

“Ngươi nói ngươi muốn công bằng?” Sáu mặt tường răng rắc một tiếng ngăn cản Quỷ vương ở bốn phương tám hướng, Thẩm Mộng thả người nhảy lên, bước vào bên trong khối lập phương, ngọn lửa điên cuồng đủ để chứng minh hiện tại hắn phẫn nộ đến cỡ nào.

“Chúng ta rút lui!” Quỷ vương rốt cuộc nhận ra thực lực của người trước mặt là cường hãn nghịch thiên bao nhiêu, loại cường hãn này là sự tồn tại không thể ngăn cản bởi bất luận công cụ nào.

“Không phải ngươi muốn công bằng sao?” Thẩm Mộng không chút dao động*, “Vậy tính tính toán toán diệt tộc của Mộng Điệp cùng Hỏa Phượng với ta trước, như vậy mới là công bằng!”

(*不为所动 bất vi sở động: Không bị bất cứ việc gì làm xúc động.)

Quỷ vương vội vàng mở ra sương đen, trong đó trộn lẫn một chút hỗn độn, lão cắn răng dùng đến lực lượng mạnh nhất của mình, hy vọng có thể ngăn cản công kích lúc này.

Ánh sáng trong tay đồng thời nứt vỡ, cùng với khối lập phương xung quanh, chúng nó hóa thành lưỡi dao thật nhỏ, điên cuồng theo Thẩm Mộng lao về phía trước, mang theo lực đánh phẫn nộ, thả ra tiếng rống giận động trời.

Ngọn lửa nổ tung, va chạm mãnh liệt nổ tung, Chu Húc quay đầu, y mở to mắt, thiếu chút nữa bị chấn đến đứng không vững.

Bóng dáng kia dừng lại thật lâu trong mắt y, mang theo kinh diễm không thể diễn tả bằng lời, hắn giống như bụi gai mọc ra từ trong chiến trường, mang theo hy vọng cùng mong đợi của hai chủng tộc, tại giờ phút này, nở ra đóa hoa xinh đẹp.

“A!!!” Tiếng kêu thảm của Quỷ vương bị ngọn lửa nuốt trọn, lão giống như vặn vẹo trong ngọn lửa, vươn tay muốn kéo theo người khác vào vực sâu, Thẩm Mộng híp mắt, phịch một tiếng, lão bị bức tường trong suốt ngăn cản.

Người của tộc Quỷ hoảng sợ nhìn Vương của mình đập tường, cuối cùng chỉ có thể hóa thành tro tàn trong biển lửa.

Đuôi tóc đều mang theo lửa, Thẩm Mộng quay đầu nhìn về phía bọn họ, trong nháy mắt, ngay cả thân thể của Chu Húc cũng cứng đờ, y kinh ngạc cảm thán nhìn Thẩm Mộng, vì cường thế khó gặp của người này.

Y nhìn người kia lạnh mặt tiến về phía này, ngọn lửa hóa thành một con rồng lửa nhanh chóng quấn quanh người hắn, khối lập phương trong suốt cũng biến về cỡ bàn tay trôi lơ lửng ở trên vai hắn.

Hắn nhìn thấy người kia đứng trước mặt mình, nghe thấy hắn mở miệng nói: “Vương của các ngươi đã không còn, không muốn chết, cút về.”

Chu Húc căn bản không nghe thấy tiếng đáp lại của tộc Quỷ, cả người y đều không cách nào khống chế được tầm mắt của mình, y chỉ có thể nhìn chằm chằm người trước mặt, vẫn luôn nhìn, đầu óc oong oong tác hưởng, y biết rõ trạng thái hiện tại của mình không đúng, nhưng mà…

Nhưng mà, mặc kệ nó, y chỉ cần người trước mặt mình đây.

Đúng, chính là người này! Con bướm xinh đẹp, trừ hắn ra, ai cũng không cần!

Kết cục cuối cùng chính là toàn bộ tộc Quỷ cùng đến đây thậm chí muốn báo thù cho Vương của mình, nhóm đầu tiên lao tới bị Thẩm Mộng dọn sạch, một mồi lửa đi lên ngay cả chút cặn cũng không còn, dưới sự uy hiếp của cái chết, những người còn lại mới lựa chọn trở về.

Một đường đuổi người trở về chỗ phong ấn, Thẩm Mộng dùng phương pháp tộc Mộng Điệp lưu truyền tới nay vá lại phong ấn, tiếp theo bọn họ mới có tinh thần đến Nhân giới.

Nhân giới bị xâm chiếm dưới tình huống không ngờ tới, nhân loại xem như đây là virus xác sống bùng nổ, phản ứng nhanh chóng, còn làm ra mấy phương án đối phó, ngoại trừ giao thông không thuận lợi, thương vong ít vô cùng.

Dọn sạch sẽ toàn bộ tộc Quỷ, phong ấn lại tất cả những kẻ không muốn chết, lúc này Thẩm Mộng mới thả lỏng thần kinh căng thẳng của bản thân.

“Kết thúc rồi.” Thẩm Mộng nhìn lên bầu trời, “Xem như là… báo thù cho mọi người đi.”

“Anh nói là tộc Mộng Điệp cùng Hỏa Phượng?” Chu Húc nhìn hắn, “Có một người nối dõi ưu tú như anh thế này bọn họ nhất định rất vui vẻ.”

“Dường như tôi mạnh hơn trước rất nhiều.” Thẩm Mộng giang hai tay, một ngọn lửa bốc lên từ lòng bàn tay hắn, “Nếu như là vạn năm trước, có lẽ tôi sẽ không thể đánh bại người kia một cách dễ dàng như vậy.”

“Đương nhiên là bởi vì Đá Công Đức!” Chu Húc tỏ vẻ đắc ý, “Đá Công Đức không chỉ ôn dưỡng linh hồn của anh, còn có thể tích góp sức mạnh cho anh, cuối cùng anh còn dùng lực lượng của Đá Công Đức làm của riêng, đương nhiên lợi hại hơn anh lúc trước nhiều!”

Thẩm Mộng cười một tiếng, “Đúng đúng đúng, thật sự là cảm ơn cậu.”

“Cho nên lúc nào thì cưới tôi vào cửa.” Chu Húc tiến đến bên cạnh Thẩm Mộng, “Tục ngữ nói ân cứu mạng vô cách nào hồi báo, chỉ có thể lấy thân báo đáp, tôi đã cứu anh hai lần, vì sao anh còn chưa lấy thân báo đáp?”

Thẩm Mộng nhìn y, một lúc sau mới gõ y một cái, “Đừng lúc nào cũng nói loại lời này.” Nói xong hắn xoay người đi thẳng, “Mệt chết đi được, về nhà nghỉ ngơi trước.”

“Này, có phải anh muốn đổi ý hay không!” Chu Húc vội vàng đuổi theo sau, “Không cho phép đổi ý biết không?”

“Được được được, tôi biết rồi, tôi sẽ không đổi ý.” Thẩm Mộng thở dài, “Cậu không mệt sao? Tôi cảm thấy tay chân mềm nhũn như sợi mì rồi.”

Lúc này Chu Húc mới thở ra một hơi, “Mệt, siêu cấp mệt mỏi.”

Kết thúc của một chuyện, có lẽ chính là bắt đầu của một chuyện khác.

Dưới hoàng hôn hai người sóng vai đi về phương xa, Chu Húc giang hai tay, như là đang nghênh đón ánh mặt trời.