Edit: Mei A Mei
Ăn trưa đơn giản xong, Vệ Trường Diêu hơi mệt mỏi, đồng thời cũng muốn ngày mai hắn phải đi đọc sách ở Quốc Tử Giám nên không giữ hắn lại mà kêu hắn đi về trước.
Trái lại Vệ Trường Lăng chẳng muốn về sớm như vậy. Hắn chơi chiêu cũ nũng nịu muốn nán lâu thêm lát nữa. Hai người giằng co một hồi, cuối cùng hắn mới chịu rời đi trước ánh mắt bất đắc dĩ của Vệ Trường Diêu.
Nhìn Vệ Trường Lăng ra khỏi cửa cung Ngọc Dương, Vệ Trường Diêu xoay người sai Tố Kim chuẩn bị chút nước nóng.
Còn Tố Kim cũng nhận ra công chúa nhà mình đã ráng cầm cự từ lâu. Nàng ta đứng bên cạnh thấp giọng đáp một tiếng.
Nói xong, nàng ta bèn lui ra ngoài.
Đợi đến khi không có ai, Vệ Trường Diêu mới thở dài thườn thượt. Hôm nay thật sự quá mệt mỏi. Mắt nàng đã ríu hết lại rồi mà tên đệ đệ ngu ngơ kia vẫn không chịu đi!
Vệ Trường Diêu vừa thầm mắng Vệ Trường Lăng, vừa quay lưng vào thư phòng.
Quay về thư phòng, nàng lấy một tờ giấy Tuyên Thành trải ra bàn. Một tay chống trên mặt bàn, một tay cầm bút viết. Miệng lẩm bẩm. Đầu hơi nghiêng, thoáng trầm tư, rồi nhấn ngòi bút xuống.
Quay đi ngoảnh lại, giấy Tuyên Thành trắng đã có tên rất nhiều người --- Thôi Viện, Vệ Ngữ Đường, Cố Đình Chu.
Vệ Trường Diêu quen viết thể chữ Liễu, nét chữ mạnh mẽ, bút lực chắc chắn, ẩn trong sự sinh động mây bay nước chảy lại lộ vài phần sắc bén như muốn phá giấy bay ra, khiến người ta không dám khinh thường.
Viết xong, nàng đứng thẳng lên, đặt bút về chỗ cũ, vừa uống trà vừa xem mấy chữ này.
Nhìn tên ba người đó mà bỗng thấy hơi phiền lòng. Bất đắc dĩ nàng ngẩng đầu uống một hớp trà lạnh, ép mình tỉnh táo lại.
Hơn nữa thêm một nàng nữ chính đã nhất kiến chung tình với nam chính Cố Đình Chu...
Nghĩ tới Cố Đình Chu, Vệ Trường Diêu hơi híp đôi mắt tròn đầy thâm sâu.
Làm nam chính, Cố Đình Chu cái gì cũng vượt trội. Hắn ta là thế tử của Trấn quốc công phủ. Từ nhỏ đã trưởng thành ở biên quan, thuộc làu binh pháp, võ nghệ khá cao, diện mạo thì khỏi cần phải nói, nhân gian hiếm gặp.
Sau khi yêu Vệ Ngữ Đường ngay từ cái nhìn đầu tiên tại Đại Phật tự, hai người lại bị bổng đả uyên ương*. Cố Đình Chu phải xử lí rất nhiều nữ phụ phản diện tâm cơ ác độc thì cả hai mới cùng đơm hoa kết trái.
*: Gậy đánh uyên ương, chia rẽ các cặp đôi yêu nhau.
Thử hỏi nhân vật phản diện có kết cục tốt được không?
Câu trả lời là không.
Nhưng cứ cho là vậy thì nó còn hơn đi hòa thân thay Vệ Ngữ Đường, nói chung không có nổi một con đường sống.
...
Một khắc sau, Tố Kim tới mời Vệ Trường Diêu ra tắm.
Sau khi tắm rửa, Vệ Trường Diêu lại ngồi trên ghế. Mái tóc mềm như sương thả sau lưng. Ánh nến le lói. Tay nàng nâng một quyển sách, chăm chú đọc.
Chỉ lát sau, Vệ Trường Diêu đã cảm thấy mệt mỏi không thôi. Nàng ngáp một cái, ráng mở mắt khép sách lại, đứng dậy sửa sang ống tay áo rồi xoay người lên giường.
Vừa dính giường đã ngủ thiếp đi thật sâu.
Vệ Trường Diêu lại mơ.
Trong mơ nàng mặc hỷ phục đỏ ngồi trong xe ngựa, đầu cài trâm hoa vòng thúy, lông mày mỏng, cặp mắt đào hoa được trang điểm tỉ mỉ. Môi đỏ tươi. Nét mặt bình tĩnh, xinh đẹp khó bề phủ nhận.
Nhưng đột nhiên xóc nảy một trận, nàng va mạnh vào vách xe. Trâm cài trên đầu lung lay sắp rơi ra. Nàng còn chưa kịp ổn định đã nghe giọng nói hoảng sợ của người xung quanh.
"Đụng phải bọn Hung Nô phục kích rồi! Chạy mau!!"
"Mau bảo vệ công chúa!! Mau!!!"
"Cứu mạng với!!!"
Nàng thầm hoảng hốt, vội vàng ra khỏi xe ngựa, chỉ thấy xung quanh đã là một đống hỗn loạn. Tướng sĩ Đại Ung đang chém gϊếŧ cùng một nhóm người mặc trang phục kì dị. Bốn bề đỏ sậm.
Mùi máu tươi sộc tới khiến người ta buồn nôn. Nàng ráng xuống xe ngựa. Một đám cưỡi ngựa mặt mày thô lỗ đang đứng ngay trước mắt nàng.
Tên cầm đầu có một cặp mắt chim ưng, râu quai nón dài, da dẻ đen nhánh, khí thế hung hãn đập thẳng vào mặt.
Lòng nàng run rẩy, biết hôm nay sợ rằng mình không sống được...