Edit: Mei A Mei
Sau khi ra khỏi phủ Man Di, Vệ Trường Diêu lên xe ngựa, Tố Kim và sứ thần Nguyệt Thị đi theo phía sau.
Tố Kim cẩn thận, sợ để lộ tiếng gió nên đã cố tình tìm một bộ xiêm y rộng thùng tình choàng qua người sứ thần Nguyệt Thị, tay trái giữ cánh tay sứ thần, tay phải cầm một thanh chuỷ thủ gí sát bên hông hắn ta.
Vệ Trường Diêu vừa ngồi xuống, Tố Kim đã đẩy sứ thần lên xe ngựa. Hai chân phu xe cũng nhảy theo sau.
Trên xe, Vệ Trường Diêu nhắm mắt lại, trong lòng thử diễn tập một hồi trước trường hợp có nguy cơ xảy ra. Người ở Thôi Phủ đều là hồ li, trong đó Thôi lão thủ phụ và Thôi Hào càng xảo quyệt hơn. Nàng cần phải biểu hiện cứng cỏi, ép sát từng bước mới được.
Tố Kim thấy Vệ Trường Diêu đang nhắm mắt nghỉ ngơi, biết thời tiết vừa trở rét nên lấy bình nước nóng đã được chuẩn bị sẵn từ trước, đặt trên tay Vệ Trường Diêu, miệng dặn dò: "Công chúa vừa mới khỏi ốm được một chút, đừng để bị lạnh nữa."
Tố Kim nhìn sắc trời bên ngoài, nói: "Chắc đến giờ Thìn rồi ạ."
Vệ Trường Diêu: "Giờ Thìn?" Giờ thìn, Thôi Hào đã hạ triều.
Tầm một khắc đồng hồ trôi qua, xe ngựa dừng lại. Giọng gã sai vặt truyền đến từ ngoài xe: "Công chúa, đến Thôi phủ rồi ạ."
Tố Kim dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa rồi đỡ lấy Vệ Trường Diêu.
Vệ Trường Diêu phân phó Tố Kim: "Trông chừng người cho tốt, đừng để hắn chạy." Tố Kim cúi đầu tuân lệnh.
Gã sai vặt vừa đi thông báo trước. Chỉ một lát sau, Thôi quản gia đã xuất hiện, mời Vệ Trường Diêu vào nhà chính rồi đi mời Thôi phu nhân ra tiếp khách.
Thôi phu nhân là mẫu thân của Thôi Hào. Trong lòng bà ta cũng không tán thành hỉ sự giữa Thôi Hào và Vệ Trường Diêu.
Thứ hai là do trong triều đại này công chúa không được trọng dụng. Con trai bà ta là nhân trung long phượng*, không thể bị ngáng chân.
*: rồng phượng giữa loài người, ý nói những bậc kiệt xuất, phi thường giữa những người tầm thường. Vì quan niệm ngày xưa cho rằng rồng, phượng là loài cao quý, linh diệu.
Trước kia Thôi phu nhân bị chính thất ức hiếp, ngay cả nhi tử cũng chẳng bảo vệ được tiểu thiếp, trước mắt có thể trở thành phu nhân chính thất, hẳn cũng vì mấy năm nay Thôi Hào ra uy ở Thôi phủ.
Lão thủ phụ tuổi đã cao, nhi tử chỉ biết chơi nữ nhân, Thôi phủ to như thế mà còn mỗi Thôi Hào chống đỡ.
Thôi phu nhân đến nhà chính, vừa nhìn thấy Vệ Trường Diêu đã vội vàng hành lễ: "Thần phụ tham kiến công chúa. Công chúa thiên tuế."
Bằng không thì, nguyên chủ sẽ chẳng ngốc lâu như vậy dưới mí mắt con cọp mẹ kia.
Vệ Trường Diêu khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Thôi phu nhân không cần đa lễ. Lần này bản cung tới vì muốn tìm Đô chỉ huy sứ." Dứt lời nàng nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của Thôi phu nhân, không bỏ qua bất kì một nét biểu cảm nào.
Quả nhiên Thôi phu nhân tái mặt, lại chấn chỉnh ngay lập tức, mỉm cười nói: "Hào Nhi đã đến Cẩm Y Vệ. Nếu công chúa có lời gì, chi bằng cứ nói cho thần phụ. Đợi khi Hào Nhi về phủ, thần phụ sẽ truyền đạt lại cho nó."
Vệ Trường Diêu vốn chẳng thèm quan tâm tới lời bà ta nói: "Chuyện của bản cung chắc Thôi phu nhân không truyền đạt được đâu. Chỉ có thể đàm luận trước mặt Thôi chỉ huy sứ."
Nàng không nói dối. Một khi lấy lá thư này ra, Thôi phủ sẽ đứng mũi chịu sào.
Thôi phu nhân cười gượng, nhưng vẫn duy trì phong thái: "Vậy thần phụ sẽ phái người đi mời Hào Nhi về." Nói rồi cũng kêu sai vặt đi tìm Thôi Hào.
Ngay sau đó lại bảo với Vệ Trường Diêu: "Công chúa cứ uống trà một lát trước đã. Chốc nữa Hào Nhi sẽ trở về." Song bèn ngồi vào ghế chủ vị, chờ cùng Vệ Trường Diêu.
Nghe lời bà ta nói, Vệ Trường Diêu mỉm cười trong lòng. Thôi Hào sẽ không về nhanh vậy đâu. Trong nguyên tác Vệ Trường Diêu chờ từ sáng tới tối, đến tận giờ Tuất Thôi Hào mới trở về. Sau khi trở về nàng ta cũng chẳng nhìn thấy hắn, mãi đến khi cửa cung sắp đóng mới quay lại.
—————————————————
Chấp chưởng nhà tù ở Cẩm Y Vệ, có quyền tuần sát truy bắt, còn lập nên trấn phủ riêng, trước giờ đều nổi tiếng là lấy khổ hình.
Thôi Hào thuận lợi lên làm chỉ huy sứ khi tuổi còn rất trẻ, chứng tỏ lòng dạ thâm hiểm, lạnh lùng quyết tuyệt, làm việc tàn nhẫn.
Mấy ngày gần đây kinh thành có án kiện đặc biệt rắc rối, lan truyền một căn bệnh oái oăm. Rất nhiều dân chúng nóng ran, nôn mửa, thuốc không cứu được. Thậm chí ngay cả vài vị quan giữ chức trọng yếu trong triều đình cũng bị nhiễm bệnh. Điều này khiến người ta không thể không cảnh giác. Đại lí tự chưa tìm thấy bất kì manh mối nào, gây hoang mang cho dân tình.
Hoàng thượng quyết định giao vụ án này lại cho Cẩm Y Vệ tiến hành. Thôi Hào đi tra án thì bắt gặp một kẻ đang lén lút, giải về, vậy mà phát hiện là người Hung Nô, nên bắt đầu thẩm vấn.
Đương định thẩm vấn người Hung Nô thì thủ hạ tìm đến: "Đại nhân, ở nhà có người tới tìm ngài."
Thôi Hào nhướng mày, không nghĩ ra được là ai tìm hắn, bèn kêu thủ hạ gọi sai vặt đến trước mặt: "Tìm ta có chuyện gì?"
Gã sai vặt cúi đầu cung kính thưa: "Bẩm đại nhân, có khách quý tới phủ, nói muốn thương lượng với ngài chuyện quan trọng."
Trong lòng gã sai vặt cũng hoảng sợ nha. Đại nhân nhà bọn họ chủ động từ hôn. Công chúa đến ắt muốn hỏi tội. Chuyện thương lượng rõ là Tu La tràng*.
*: Chiến trường thảm khốc.
Thôi Hào ngẩng đầu nhìn sai vặt. Mặt mày khó lường, mũi thẳng, môi hồng, giọng nói như ngọc thạch ma xát: "Vị khách quý nào?"
Lúc này sai vặt mới cẩn thận ngẩng đầu, đáp: "Là Sùng Huy công chúa ạ."
Nói rồi thầm căng thẳng. Vậy mà hắn lại dám đắc tội với người như thế. Nghĩ tới việc công chúa đang chờ đại nhân ở trong phủ, gã không khỏi thấy hơi đồng cảm. Người khác không biết lí do từ hôn, nhưng người trong phủ lại biết rất rõ.
Nghe lời sai vặt vừa nói, nét mặt Thôi Hào hờ hững. Hắn sẽ không đi gặp một người chẳng quan trọng.
Nghĩ đến đây, khoé môi hắn khẽ nhúc nhích: "Cứ nói ta quất roi thúc ngựa tới nơi khác rồi, không ở phủ trấn riêng."
Sai vặt nghẹn họng, nghĩ thầm lại mạo hiểm đắc tội với người ta. Mặt muốn tái mét, nhưng vẫn phải trở về truyền lời.
Dẫu sao đám quý nhân còn đang chờ.
Tại gian chính Thẩm phủ, Vệ Trường Diêu và Thôi phu nhân đợi đã lâu. Đổi mấy lần trà mới thấy sai vặt trở về.
Nhưng không thấy bóng Thôi Hào đâu.
Sai vặt thuật lại nguyên lời của Thôi Hào.
Vệ Trường Diêu biết giờ phút này Thôi Hào đang tận lực điều tra vụ án quái bệnh, làm sao đi nơi khác được, tám chín phần mười là Thôi Hào không muốn gặp nàng nên mới nói dối. Thầm nghĩ trong lòng: "Thiên đường có lối ngươi không đi, vậy đừng trách ta nhé."
Nghe sai vặt nói xong, Thôi phu nhân sợ hãi nhìn về phía Vệ Trường Diêu. Còn Vệ Trường Diêu thì đường hoàng đứng dậy nói với Thôi phu nhân: "Nếu Thôi đại nhân không ở đây, ta sẽ không quấy rầy phu nhân nữa."
Thôi phu nhân chưa kịp nói lời tiễn biệt, nàng đã xoay người rời khỏi nhà chính.
Thôi phu nhân kinh ngạc. Hoài nghi sao Vệ Trường Diêu lại khinh địch rời đi vậy? Nhưng ngoài mặt vẫn tiễn nàng ra khỏi cửa như thường.
Thấy Vệ Trường Diêu đã đi xa, lúc này Thôi phu nhân mới xoay người hỏi thầm gã sai vặt: "Hào Nhi đến nơi khác thật à?"
Sai vặt nuốt nước bọt cái ực: "Bẩm phu nhân, đại nhân không đi nơi khác, vẫn ở trong phủ trấn riêng ạ."
Thôi phu nhân hiểu ý Thôi Hào nên không nhiều lời nữa, để sai vặt lui xuống.
Đợi khi đi xa, sai vặt mới đột ngột thở phào một hơi, quệt mồ hôi lạnh. Nghĩ thầm lại thoát được một kiếp rồi.
Ở đằng kia, Vệ Trường Diêu được nha hoàn dẫn ra ngoài, chờ khi đi ngang qua hoa viên mới hỏi nha hoàn: "Không biết Thôi thủ phụ có ở trong phủ không nhỉ?"
Nha hoàn vội vàng hành lễ: "Bẩm công chúa, lão thủ phụ đang ở trong phủ ạ."
Vệ Trường Diêu liếc nhìn chung quanh: "Sắc trời còn sớm. Hiếm khi làm chuyến tới Thôi phủ, bản cung muốn bái kiến Thôi thủ phụ một chút."
Nha hoàn nghe xong lập tức đưa Vệ Trường Diêu tới sân của Thôi lão thủ phụ.
Vệ Trường Diêu vừa vào cửa thuỳ hoa thì thấy trong viện trồng hoa mai, nhìn rất thanh nhã trong lành, cực kì thoải mái.
Nàng được dẫn vào thư phòng của Thôi lão thủ phụ. Ông ta đang vẽ tranh, nghe Vệ Trường Diêu tiến vào cũng không chiêu hô, tay tiếp tục vẽ, chầm chậm phác hoạ.
Lão thủ phụ mặc một chiếc trường bào cổ tròn màu đen, mái tóc hoa râm nhưng ánh mắt trong trẻo, tinh thần phấn chấn.
Vệ Trường Diêu cũng chẳng mở miệng, biết mình không vội được nên ngồi một bên, ngắm từng khóm mai hồng bên ngoài cửa sổ.
Sau tầm một nén hương, lão thủ phụ mới dừng bút, nhìn Vệ Trường Diêu, mặt mày bình tĩnh hỏi: "Không biết công chúa đến làm gì?"
Vệ Trường Diêu nhìn lão già này, điềm nhiên nói: "Đến vì chuyện hôn ước."
Lão thủ phụ nâng tay trầm mặc một thoáng, buông bút lông, đứng dậy đến rửa mặt ở chậu kia, vốc nước, rửa tay, lau tay.
Thở dài một hơi rồi trầm giọng nói: "Chuyện của mấy người trẻ, tại sao lại muốn tới tìm lão già này vậy?"
Miệng thì thở dài, nét mặt lại không hề thay đổi chút nào.
Nhưng Vệ Trường Diêu không tin ông ta chẳng hay biết gì về nguồn cơn vụ đổi người hoà thân. Mẹ Thôi Vũ Đường là con gái của lão thủ phụ. Thậm chí năm đó còn được ông ta yêu chiều. Bằng không thì cũng chẳng đời nào chưa cưới đã có thai, sinh con gái, mà vẫn sống tốt như thế được. Yêu ai yêu cả đường đi. Đối với Vệ Ngữ Đường, hẳn ông ta mến nàng mười phần.
Chỉ e vụ đổi người hoà thân cũng do ông ta mở một mắt, nhắm một mắt.
Nàng nhìn lão già trước mặt, thật là một lão hồ ly khó dây dưa, không thể đoán được ông ta đang nghĩ cái gì.
Tuy nhiên nàng cũng chẳng sợ, nhìn không chớp mắt: "Dẫu vãn bối biết không nên quấy rầy ngài, nhưng vãn bối còn nhớ ngoại tổ phụ từng nói, ngài và ngài ấy đã cùng thương lượng, xin thánh chỉ ban cho tờ giấy hôn ước này. Bây giờ, sao lại từ hôn vậy?"
Vệ Trường Diêu chuyển hướng sang ngoại tổ phụ của nàng là Ninh quốc công. Ninh quốc công trấn thủ biên cương hơn 50 năm. Tuy tuổi đã già nhưng không ai dám coi khinh, mang ra đè người cũng được phết đấy.
Quả nhiên, vốn đang bình thản, Thôi lão thủ phụ nghe thế lập tức dựng đứng. Rốt cục là người đã ở chốn quan trường nhiều năm, ông ta không thể chấp nhận nàng khiêu khích như vậy được. Vừa toát ra khí thế, tức thì Vệ Trường Diêu đổ mồ hôi lạnh. Nàng cố gắng khống chế cảm xúc, tránh để mình rụt rè.
"Chẳng lẽ, bản cung là thứ đám Thôi gia các ngươi muốn là muốn, lui là lui sao?"
Một tiếng này, Vệ Trường Diêu phải cất cao tới tận cổ họng.
Vừa dứt lời, ánh mắt lão thủ phụ lập tức thay đổi. Ông ta im lặng một thoáng, thu liễm khí thế, ngồi về ghế chủ vị, cầm lấy chén trà, dùng nắp ly đẩy lá trà, thổi thổi, nói bâng quơ: "Nam nữ kết hôn, tuy rằng cha mẹ đã định liệu từ trước, thế nhưng nếu Hào Nhi không muốn thì người làm tổ phụ như ta đây cũng chẳng thể ép nó."
Ý là Thôi Hào tự nguyện từ hôn, ông ta không có quyền can thiệp.
Vệ Trường Diêu cười lạnh: "Từ Thôi Hào đến Thôi lão thủ phụ, đám Thôi gia các ngươi thật khiến Sùng Huy phải mở mang tầm mắt."
Thôi lão thủ phụ hừ lạnh một tiếng: "Hôn sự là chuyện giữa công chúa và Hào Nhi. Hào Nhi từ hôn thì công chúa nên thương nghị cùng nó mới phải. Tìm lão hủ, lão hủ cũng bất lực."
Vệ Trường Diêu chọc khoáy: "Thủ phụ cho rằng bản cung luyến tiếc Thôi Hào, không muốn từ hôn với Thôi Hào sao?"
Thôi lão thủ phụ từ chối cho ý kiến, nói: "Nếu không vì thế, thật sự lão hủ chẳng đoán ra được nguyên nhân nào đã khiến Sùng Huy công chúa phải ở lại Thôi phủ ta một ngày."
Vệ Trường Diêu bị chọc tức đến nỗi nở nụ cười. Chẳng lẽ Thôi Hào là một cái bánh sao? Nàng không thèm loại nam phụ si tình này đâu nhé.
Nàng đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc ngoài kia rồi lạnh giọng nói: "Hôm nay bản cung đến Thôi phủ vì có hai mục đích. Thứ nhất, trước khi từ hôn, Thôi Hào chưa từng thương lượng cùng bản cung, để bản cung phải mất mặt mũi. Thôi Hào cần phải cho bản cung một câu trả lời hợp lí."
Vệ Trường Diêu xoay người, tiếp: "Thứ hai, bản cung muốn biết rốt cục cánh tay của quý phủ dài được bao nhiêu, từ khi nào quý phủ đã có quyền làm chủ hôn sự của công chúa vậy? Từ khi nào tới lượt Thôi gia làm chủ Đại Ung thế?"
Lời nàng nói lúc này mang ngữ điệu tràn ngập khí phách. Trong khoảnh khắc, gian phòng yên tĩnh, nghe được cả tiếng kim rơi.
Thấy ánh mắt khiếp sợ của lão thủ phụ, nàng càng hăng hái hơn: "Hôm nay bản cung đến cửa vì hai chuyện đó. Theo như lời thủ phụ nói, việc này vốn nên hỏi Thôi Hào để xác nhận. Nhưng hắn cứ lánh mặt không thấy đâu, bản cung bất đắc dĩ, chỉ biết tìm thủ phụ đại nhân ngài đây. Nếu ngài vẫn không thể cho bản cung một công đạo thì bản cung đành bất đắc dĩ, chỉ có thể đi tìm phụ hoàng thôi."
Lời Vệ Trường Diêu nói sặc mùi uy hiếp, tiếp tục ném thêm bom: "Mặt khác, trong tay bản cung đang có thư từ qua lại giữa Thôi Hào và nhị vương tử Nguyệt Thị. Dám chắc không cần bản cung phải nhiều lời, thủ phụ đại nhân vẫn đoán ra được nội dung ha."
Dĩ nhiên ông ta đoán được. Đơn giản chính là chuyện của Vệ Ngữ Đường. Nhưng ông ta không ngờ rằng Vệ Trường Diêu sẽ có chứng cứ. Qua lại thư từ với nhị vương tử Nguyệt Thị, nếu người có ý đồ khui cái bức thư này, vậy Thôi gia bọn họ chạy trời không khỏi nắng. Đây là thông đồng với địch!
Lão thủ phụ nhắm chặt mắt, thở dài một hơi, nói: "Công chúa muốn thế nào? Chuyện hoà thân ván đã đóng thuyền. Thánh thượng đã hạ chỉ, không thể thay đổi. Lão hủ, thật sự bất lực."
Giọng nói thành khẩn rất nhiều.
Người già rồi mà vẫn lưu luyến mấy món đồ như vậy, một là vinh quang gia tộc, hai là hưởng thụ niềm vui gia đình. Vệ Trường Diêu nắm chắc nhược điểm của ông ta, ép ông ta bỏ xe bảo vệ soái.
Vệ Trường Diêu nhẹ giọng, không nghe ra hỉ nộ: "Bản cung chả thế nào cả. Chỉ là ta đã nghĩ ra một kế."
Tác giả có lời muốn nói:
Mong lương mong lương mong lương