Dải Lụa Đào Và Tú Xuân Đao

Chương 20



Edit: Mei A Mei

Buổi sớm ngày 15, trời còn chưa sáng Tố Kim đã chuẩn bị xong đồ đạc cần xuất hành.

Sau khi sắp xếp hết, nàng ta bèn lấy y phục cho Vệ Trường Diêu.

Nàng ta lấy xiêm y Khổng Tước màu lam, không phải kiểu dáng truyền thống của Đại Ung mà kết hợp với đai lưng ngoại tộc, bó eo làm tôn dáng người.

Đại Ung giao du với ngoại tộc rất lâu, bởi vậy kiểu dáng y phục ngoại tộc có thể được bắt gặp ở Đại Ung. Nhưng nữ nhi bình thường không thích mặc kiểu xiêm y này lắm. Trái lại công chúa nhà nàng ta, cực kì thiên vị, mặc vào khá dứt khoát.

Thường thì công chúa tự chọn phục sức. Nhưng dạo gần đây tinh thần công chúa không phấn chấn, chẳng có tâm trạng gì, nên nàng ta tự chủ trương chọn giúp công chúa, hy vọng sau khi mặc vào có thể khiến công chúa vui vẻ hơn chút.


Trang điểm cho công chúa nhà mình xong, Tố Kim lui về sau vài bước, nhìn về phía công chúa nhà mình.

Quần áo tương đối vừa vặn, làm tôn dáng người mảnh mai. Vai áo không một nếp nhăn, lộ ra cần cổ thon dài.

Làn da trắng nõn. Dung mạo tinh xảo như tỏa hào quang. Sống mũi cao thẳng. Môi hồng. Cằm nhỏ.

Cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, Tố Kim lại cài một cây trâm màu xanh sẫm lên đầu công chúa rồi lấy ra một bộ khuyên tai đeo lên.

Song bèn để Vệ Trường Diêu soi gương. Vệ Trường Diêu sửng sốt, bấy giờ mới nhìn mình trong gương.

Xinh thật đấy, nhưng hơi thiếu sức sống.

Nàng lấy son trong hộp trang điểm, dùng đầu ngón tay thoa lên môi.

Xong.

Nàng buông tay, nhìn Tố Kim: "Vậy khá hơn chút nào không?"

Tố Kim gật đầu.

"Chuẩn bị xong chưa?"

Tố Kim chợt nhớ ra công chúa nhà mình vẫn chưa nói là đi chùa miếu nào, bèn đến trước mặt Vệ Trường Diêu, cẩn thận hỏi: "Điện hạ muốn đi miếu nào ạ?"


Vệ Trường Diêu cũng sửng sốt trước lời Tố Kim nói, đi miếu nào á?

Quanh hoàng thành có hai ngôi chùa. Một cái là Đại Phật tự, nơi nam nữ chính nhất kiến chung tình. Cái còn lại xa hơn một chút, là Phổ Tề tự...

"Tới Phổ Tề tự đi."

Vệ Trường Diêu nhíu mày. Cặp mắt thoáng vẻ khó chịu. Vừa nghĩ đến Cố Đình Chu và Vệ Ngữ Đường, nàng bỗng đầy phiền muộn, sao dám đến Đại Phật tự được nữa?

Sau khi ăn sáng, Vệ Trường Diêu xuất cung. Nàng không muốn hưng sư động chúng* nên chỉ dẫn Tố Kim theo để tiện xuất hành, xuất cung xong thì thuê một chiếc xe ngựa là được.

*: Việc nhỏ nhưng phải kêu gọi hết mọi người.

Hai người lần lượt đi trong thành cung. Mấy ngày trước tuyết tan. Sáng sớm hôm nay sương sớm dày hơn một chút, giăng kín đường. Xung quanh sương mù mênh mông. Gạch dưới chân cũng thấm nước. Không khí ẩm ướt. Bức tường ven đường càng đỏ hơn.


Nhưng vẫn hơi lạnh lẽo ẩm ướt. Vệ Trường Diêu khẽ mím bờ môi lạnh, duỗi tay nắm áo choàng thật chặt rồi tiếp tục bước về phía trước.

Đi tới đi lui thì nhận ra một bóng dáng cao ngất mơ hồ xuất hiện trước mắt, càng ngày càng gần mình...

Người kia mặc một cái áo cổ tròn màu xanh đen và đeo thắt lưng màu mực. Thân hình gầy nhưng thẳng như một cây cung đang kéo, đầy sắc sảo, khí thế.

Người này...hơi quen quen.

Dường như người kia cũng thấy mình. Thân hình khựng lại rồi từ từ đi tới.

Vệ Trường Diêu ngừng bước, nheo mắt muốn nhìn rõ hơn. Bóng người càng ngày càng gần, thoáng thấy được cái cằm trắng nõn của đối phương.

Gần hơn chút nữa, con ngươi Vệ Trường Diêu co lại.

Là hắn ta!!!

Vệ Trường Diêu hận không thể tự chọc hai mắt. Vậy mà lại là gã Thôi Hào chó chết này!
Nhưng hôm nay hạ triều, sao hắn vẫn muốn vào cung một chuyến chứ? Chẳng lẽ...Vệ Ngữ Đường lại muốn giở trò?

Cũng đúng, ngày nào thánh chỉ chưa truyền tin thì ngày đó nàng khó bề an ổn.

Vệ Trường Diêu vẫn mải suy đoán Vệ Ngữ Đường và Thôi Hào. Thôi Hào cũng suy đoán nàng.

Thôi Hào nhìn vị tam công chúa này. Vì tập võ từ nhỏ nên thị giác luôn tốt hơn người thường. Bởi vậy vừa nãy hắn đã nhìn rõ người ở xa là nàng?

Cơ mà, nàng lại muốn làm gì?

Bữa trước vừa xuất cung đã tát hắn một phát. Vậy lần này....