Đại Lục Liên Hoa

Chương 53: Chương 53




Trương Ngọc sau một phút giây ngắn ngủi thân thiết với Trương Vệ, nàng đã chủ động rời khỏi sàn thí luyện.





Với khinh công cơ bản, nàng nhẹ nhàng đáp xuống phía khán đài bên phải. Sau đó chọn cho mình một chỗ thích hợp mà ngồi xuống tiếp đến dùng ánh mắt tựa như biết nói của mình mà hướng về Trương Vệ. Dù cho có đặt nàng ở bất kỳ vị trí nào thì Trương Ngọc vẫn luôn nổi bậc hơn hết thảy.





 Nụ cười mỉm hướng về chàng thiếu niên trong sân của nàng khiến những ai vô tình nhìn thấy cũng đều chết mê chết mệt. Nàng mới chỉ mới mười tám nếu thử hình dung với nhan sắc ấy vào giai đoạn thanh xuân thì sẽ khủng khiếp đến nhường nào nữa đây.





Sẽ có rất nhiều người ghen tỵ với tình cảm mà Trương Ngọc dành cho Trương Vệ. Và ngay lúc này đây nàng không hề để ý đến một ánh mắt của kẻ si tình từ phía đối diện đang nhìn lấy nàng không chớp mắt.





Không biết là nàng vô tình hay cố ý, nhưng nơi mà nàng đang ngồi lại là trong tầm nhìn của Triết Hạn. Khiến hắn dù muồn dù không cũng phải liếc nhìn. 





Bóng hình của nàng khắc sâu vào tâm khảm của hắn. Khiến một chàng thiếu niên đang trong giai đoạn phát dục như hắn làm sao có thể kiềm lòng cho được. Trong cái đầu ấy đã dần mường tượng ra những thứ không hay.





Biết làm sao đây khi hắn như muốn ngay lập tức bay đến ôm nàng vào lòng và làm tất cả những gì mà hắn có thể nghĩ ra cho thỏa cơn thú tính. Nhưng hắn đường đường lại là thiếu gia việc đánh mất phẩm hạnh như thế hắn tuyệt đối không dám làm. Chỉ đành nhìn nữ nhân từ xa mà thèm muốn.





Nhìn vào đôi mắt của nàng với sự dịu dàng ấy chỉ dành cho Trương Vệ khiến sự đố kỵ, thù hận, ghen tuông đã làm Triết Hạn dần mất đi bản chất vốn lương thiện của mình. Mà chỉ còn lại sự mù quáng trong tình yêu. Bàn tay hắn nắm thật chặc chỉ hận không thể kết liễu Trương Vệ để cướp đi đóa hoa kia. 





….





Rất nhanh trên sàn thí luyện chỉ còn lại mỗi mình Trương Vệ, chàng cũng đã thu lại tâm tư tình cảm mà nghiêm túc bước lên. Chàng đã chuẩn bị sẵn sàng cho thử thách đầu tiên sau khi có được nguồn sức mạnh mới.





Khi chàng bước đến vòng tròn đỏ dưới sân.






Vị Hộ Pháp liền nhấn vào cơ quan bên cạnh nhằm khởi động cho cuộc thí luyện chính thức được bắt đầu.





Một cổ âm thanh liên tục được sinh ra, tiếp theo là một vòng tròn màu xanh in hằn lên mặt sàn. Từ bên dưới cái sừng to lớn của Mộc Ngưu dần trồi lên, theo sau là toàn bộ cơ thể to lớn của nó.





Trương Vệ nghe đồn nhiều về Mộc Ngưu rồi, nhưng nay mới được tận mắt chứng kiến. Nó không như trí tưởng tượng của chàng cho lắm, nó hơi ù lì bởi thân hình quá khổ nên chàng có phần hơi ngạc nhiên. Nhưng dù sao nó vẫn là thí luyện bậc cao. Chàng thủ thỉ nhỏ chỉ đủ để Kim Mã nghe thấy.





“Phải không đây. Nó mà là thí luyện cấp cao đó à.”





Hai chân mày Kim Mã liền nheo lại sau câu nói đó, giọng có phần nhắc nhở Trương Vệ.





“Ngươi lại coi thường đối thủ rồi đấy, tiểu tử. Đừng đánh giá thấp thứ trước mặt, vì ngươi thấy đối thủ ù lì. Chẳng qua đây là thí luyện phòng ngự nên nó mới đứng yên cho ngươi đánh, nếu mà ra ngoài thực chiến thì chưa biết ai hơn ai đâu.”





“Lợi hại vậy sao.” 





“Đương nhiên nó được truyền vào nội công tâm pháp Kim Cang Phục Ma Công, trận đấu càng kéo dài thì đối với nó chẳng khác gì cá gặp nước. Cho nên nhanh cái tay lên, đánh nhanh rút rọn cho ta.”Kim Mã chen thêm một câu đùa giỡn”Bò mà còn gặp đồ đỏ chẳng phải đang kích cho máu khùng của nó sao.” Sau đó dùng ánh mắt thăm dò con bò một lúc thấy nó hoàn toàn bình thường khi đứng trước Trương Vệ thì Kim Mã thở bất lực một cái:”Coi chừng con này nó bị mù rồi. Chịu.”





Trương Vê thì vẫn đang đắm chìm vào thế giới quan riêng, không quan tâm đến Kim Mã luôn.





“Chà, Công pháp nghe tên là đã thấy lạ rồi.”





“Ngươi nên chú ý vào công dụng, chú ý tên gọi làm gì, tên gọi cho vui miệng thôi.”Lời nói đi đôi với hành động, lúc này nó mới hiểu chủ mà não tàn thì nguy hiểm thế nào. Câu hỏi không ăn nhập của Trương Vệ khiến Kim Mã vả cả mồ hôi lạnh.






“Thế sao. Vậy ngươi đoán trong mấy chiêu ta có thể thắng.”





“Một.”Kim Mã trả lời rất dứt khoát.”Nhanh dùm ta một cái, lề mề quá.”





“Được. Vậy thì một chiêu.” Vẫn là thói quen củ Trương Vệ đấm song quyền chưởng vào nhau ngay trước ngực một cái “Bộp.” Thể hiên rõ sự tự tin của chàng. Nhưng đột nhiên những âm thanh khác bổng vang lên khiến Trương Vệ phân tâm.





“Nè Trương Vệ đứng yên nãy giờ làm cái gì đấy, đánh đi chứ.”





“Đúng rồi đó đánh đi.”





Những tộc nhân trẻ tuổi đã hét lớn vào trong sân. Khiến Kim Mã phải đưa ánh mắt mà nhìn. Nó nhìn từng biểu cảm, từng cử chỉ, từng hành động của những con người kia. Sau đó nhìn lại Trương Vệ, liền mỉm cười an ủi nói:





“Ngươi từng kể cho ta nghe về sự đối đãi không mấy thiện cảm của gia tộc đối với ngươi. Nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến mới thấy được rằng, nhân tộc vẫn mãi là nhân tộc. Bởi vậy con người vẫn mãi là thứ bị vứt bỏ đi của thần linh.”





Trương Vệ thở dài, cố nặn ra một nụ cười chứng tỏ bản thân đang rất ổn. Chàng đã quá quen thuộc với cảnh này rồi, trước đây có thể chàng sẽ cô đơn, và đau khổ chỉ một mình. Nhưng giờ đã có những người cùng chàng đối diện với nó. Nên chàng không còn tiêu cực như trước nữa. Chậm rãi bình tỉnh trở lại Trương Vệ bắt đầu thủ thế chuẩn bị công kích.





Trương Vệ đặt bàn chân phải lên trước một bước, toàn thân bắt đầu vận lên chân khí. Công lực từ trong kinh mạch luân chuyển nhanh chóng ra bên ngoài bọc lấy đôi bàn tay của chàng bằng ngọn lửa đỏ rực. Khí kình từ người của chàng tỏa ra khiến biểu hiện trên gương mặt của Mộc Ngưu trở nên khó coi. Nó đang hoảng sợ vì đang đứng trước khắc tinh của mình.





Trên nơi cao quan sát, Trương Trung vừa nhìn thấy thì liền run rẩy. Không biết lý do của hắn là gì chỉ thấy hắn cảm thán trong lòng:


“Hỏa công. Nó thực sự đã thành công luyện thành. Sao lại có thể như thế.”






Các trưởng bối khác khi nhìn thấy thì liền vuốt râu mà gật gù. Bọn họ đồng một cảm xúc như nhau.





Hỏa công chính sức mạnh căn nguyên của gia tộc họ Trương. Gia tộc này được biết đến với danh xưng Viêm Đế, danh xưng này xuất phát từ thời chiến tranh cửu giới lần hai. Với ngọn lửa trong tay, Trương gia tung hoành bốn phương không ngán bất kỳ đối thủ nào. Theo dòng thời gian và biến cố lịch sử người có thể luyện được Hỏa công ngày càng ít dần. Nhưng không đến mức tuyệt tự, lý do nằm ở chỗ huyết thống của tộc nhân trong gia tộc đã dần bị lai tạp. Nên sinh ra những thế hệ không đủ khả năng để dung hợp sức mạnh từ thiên nhiên Hỏa hệ vào trong công pháp. 





Dần dà quy định về chức vị tộc trưởng phải bắt buộc có Hỏa công đã bị xóa bỏ. Thay vào đó là những người có tài năng khác. Nói vậy không có nghĩa là Hỏa công đã hoàn toàn biến mất nó vẫn còn tồn tại, tuy nhiên không ai có thể điều khiển thuần thục được nữa mà thôi. Ở thế hệ trước cha của Trương Vệ là Trương Bảo là người hiếm hoi luyện được Hỏa công đến mức cao thâm. Nên ông hiển nhiên ngồi vào vị trí đó, nay có lẽ sẽ đến Trương Vệ rồi.





Các tộc nhân lúc nãy còn hò hét nhưng khi nhìn thấy Hỏa công liền nín lặng. Sau khoảng ngắn thời gian cô đọng, bọn họ liền bàn nho nhỏ với nhau:





“Hỏa công kìa.”





“Trương thiếu gia thực sự đã luyện thành.”





“Vậy chiếc ghế thiếu chủ chả lẽ đã có chủ nhân rồi hay sao.”





“Vậy thì Triết Hạn sẽ như thế nào.”





Những lời bàn tán đó lọt đến tay của Triết Hạn khiến hắn càng trở nên điên tiết hơn. Quả thật cách đây hai năm Trương Vệ cũng đã dùng đến Hỏa công một lần, nhưng lúc đó ngọn lửa của chàng cực kỳ yếu thậm chí có thể nói là bỏ đi, nhưng giờ nhìn nó xem. Một ngọn lửa cường hãn chả thua kém gì Trương Bảo hồi trẻ thậm chí có phần nhỉnh hơn. Điều này khiến chấp niệm hận thù lại gia tăng thêm trong lòng Triết Hạn.





Khả Nhi vẫn còn đang bất ngờ nhưng thấy bọn nịnh bợ bắt đầu gió chiều nào theo chiều đó thì liền tức giận. Dậm tay mạnh lên thành ghế sau đó đứng lên chỉ tay vào lũ tộc nhân đứng gần mà nhếch môi quát lớn:





“Hỏa công thì sao, luyện thành thì hay lắm à. Chẳng phải Trương bảo chủ đã bảo ai là người đứng đầu gia tộc trong đại lễ Trưởng thành sẽ là thiếu chủ hay sao. Đừng nghĩ luyện thành hỏa công là có thể ngồi vào vị trí đó, Ca Ca của ta mới là người xứng đáng.”


Đứng trước thái độ của Khả Nhi mọi người tạm thời nín lặng.





Môt tên hạ nhân tên Trương Hiếu liền niềm nở:


“Phải đó, Hỏa công thì có gì ghê gớm. Chắc gì hắn đã vượt qua được Mộc Ngưu.”






“Đúng đúng.”





Và thế là lũ ô hộp nịnh bợ lại thêm một phen nhìn chàng mà cười nhạo. Giây phút náo động lại được dịp trỗi dậy. Khiến Kim Mã chịu không nổi mà tức giận:





“Cái lũ này thật là không biết tốt xấu. Để ta ra tay thay ngươi. Bảo đảm chúng sẽ im lặng.”





“Hừ không cần thiết. Bản thân ta cũng đủ sức rồi.” Trương Vệ hừ lạnh một cái, sau đó chuyển tầm nhìn về phía Mộc Ngưu. 


Kim Mã hối thúc.





“Vậy thì làm đi.”





Lời vừa dứt, Trương Vệ xoay nhẹ bàn chân trái sang phải. Điểm một cái lên sàn liền phi người lao vút đến.





“Hỏa Trung Sinh Liên.”





Một bàn tay to lớn được Hỏa chân khí ảo hóa mà thành. Cường hãng bay đến Mộc Ngưu. 





“Uỳnh.”





Âm thanh chấn động vang lên, ngay lâp tức khói bụi tựa sương mù lại một lần nữa bủa vây sàn đấu. Tất cả những tộc nhân yếu kém đều chỉ kịp nhìn thấy một đường sáng đỏ lướt đi mà thôi. Nhưng cái cảm giác mà bọn họ nhấn thấy khiến ai nấy đều phát lạnh. Đó là sức mạnh của Trương Vệ đã thay đổi cực lớn chỉ sau hai năm.





Đôt nhiên.





“Hahaha. Vệ nhi con thật không khiến ta thất vọng a.” Tiếng cười của Trương Bảo vọng ra từ trên nơi cao quan sát Linh Cốt Đài. Ông thì rất vui sướng còn Trương Trung thì trưng ra vẻ mặt khó coi vô cùng.