Đại Lục Liên Hoa

Chương 93: Chương 93



Tiếng bước chân càng gần thì lòng lão già Trương Trung như lửa đốt. Lúc này lão hận vì đã không kết liễu cậu từ sớm, khả năng của Tại Thiên quả thật vượt xa trí tưởng tượng của lão.


Nhưng giờ lão thật không biết nên xử trí thế nào, vì Tại Thiên đang như một con tắc kè ẩn náu vô cùng tốt. Nhờ môi trường băng mà bản thân cậu tạo ra.


Một cơn gió cực mạnh từ hướng những tiếng bước chân. Lướt tới.


Cơn gió đó cuộn thành một vòi rồng, Người đến là Kiếm Bình. Nàng dẫn đầu những tuần tra thủ hạ đã đến nơi được gọi là Khinh Hỉ Cung. 


Nơi này vốn là chỗ ở của Trương Khả Nhi thuộc khu vực sinh sống của Nhị Phòng. Thường Khả Nhi không muốn người khác làm phiền nên chỉ sống một mình không cần hộ vệ. Dạo này tâm trạng của nàng cũng không tốt nên đã đuổi hết thị nữ để bản thân sống một mình. Nên khi có chuyện thì số lượng tuần tra thủ hạ đến nơi này nhằm bảo vệ nàng phải nói rất đông. Đến cả Lục Kiếm Bình cũng đã đến thì phải nói chuyện này không phải chuyện tầm thường.


Vừa xuất hiện, Kiếm Bình liền đảo mắt nhìn quanh quan sát. Thì trước mặt nàng chỉ là cuộc tỉ thí võ nghệ của hai phụ tử nhà Trương Trung. Sau đó đảo mắt quanh xem xét cho kỹ, vách nhà đã  bị phá. 


Nàng chỉ thấy Trương Khả Nhi bên trong đang thư thả uống trà xem hai người đó tỉ thí. Xem ra mọi chuyện không có gì khác lạ. Nếu người ngoài nhìn vào lúc này chỉ thấy rằng bọn họ tỉ thí quá đà mà gây ra âm thanh chấn động như vừa nãy thôi. 


Nhưng Kiếm Bình nào phải người bình thường nàng đã nhận ra có gì đó không đúng. Vì khi nãy nàng đã nhận ra khí của một người mang theo Chân khí của Hàn Băng cực âm. Nhưng chỉ trong một cái nháy mắt nguồn chân khí đó đã hoàn toàn biến mất. 



Lúc này bên trong Khinh Hỉ Cung chỉ tồn tại khí của ba người bọn họ, dù không muốn tin nhưng nàng cũng phải thừa nhận.
Kiếm Bình như một cơn gió lướt nhẹ đến gần Trương Trung, khẽ đưa mắt nhìn Trương Triết Hạn, thấy hắn vẫn khoẻ mạnh. Không giống lời thủ hạ nói hắn đã lâm trọng bệnh rất nặng không thể ra ngoài. Sau đó nàng lạnh lùng nói:


“Xem ra Nhị Trưởng lão đùa có hơi quá tay nhỉ.”


“Haha. Chẳng qua Hạn Nhi nhà ta vừa mới hồi phục, ta mừng quá nên thử sức với nó hơi mạnh một chút. Đã làm phiền Lục Trưởng Lão rồi.”


Kiếm Bình dùng đôi mắt sắc bén dò xét biểu cảm của ba người, nhưng không có gì bất thường thì, liền xoay lưng định rời đi. Nhưng không quên bỏ lai một câu khách khí:


“Đã làm phiền, giây phút tập luyện của Nhị phòng rồi. Kiếm Bình mạn phép cáo từ.” Nói đoạn nàng như một cơn gió. Hình ảnh cơ thể dần biến thành từng mảnh khí. Được cơn gió mạnh thổi dần bay đi. Những tuần tra thủ vệ thấy vậy cũng cúi đầu chào cung kính. Rồi trở về vị trí của mình.


Trả lại Khinh Hỉ Cung bầu không khí tĩnh lặng.


Khi tất cả đã rời khỏi, lão mới đánh giá, không còn ai có thể làm phiền nữa. Mới xoay nữa người phóng tầm nhìn vào bên trong nơi vách nhà bị phá huỷ. Nói:


“Ngươi có thể ra được rồi.”



Sau câu nói đó, một chấm đỏ xuất hiện, cùng với những quần thể mây đen bao bọc xung quanh. Nó mở rộng ra như một cánh cửa, sau đó kẻ từ bên trong bước ra chính là kẻ đeo mặt nạ đã đến Trương phủ mấy ngày trước. Hắn chắp tay sau lưng chậm rãi cước bộ trong gian phòng. Sau đó dừng lại trước mặt Trương Khả Nhi và nói:


“Ngươi lại được bổn toạ cứu thêm một lần nữa. Xem ra mạng của ngươi vẫn còn lớn lắm.”


Trương Trung không hề phủ nhận, gật nhẹ đầu. Trên trán với lớp da nhăn nhúm của lão cũng phải đổ mồ hôi lạnh khi nghĩ đến hoàn cảnh lúc nãy.


….


Quay về khoảng thời gian lúc nãy một tý.


Lúc lão già Trương Trung đang khó khăn trong việc đưa ra quyết định. Thì những đứa con của lão nhìn thấy cũng theo đó mà trở nên căng thẳng. Chúng không chỉ lo cho lão còn lo cho chính bản thân của mình nữa. Vì nếu  việc xấu lão đã làm bị phanh phui. Thì Trương gia nào có để yên cho gia đình của họ.


Nên Trương Khả Nhi có ý định tham chiến, nhưng Hàn khí mà Tại Thiên tạo ra. Khiến khí tức của nàng bị nghẽn lại, không thể bạo phát ra được. Nên chỉ đành bất lực đứng nhìn  Tại Thiên đang đùa giỡn với Trương Trung.


Chiêu thức của Tại Thiên được gọi là Phân Quang Thuỷ Ảnh. Dựa trên môi trường mà cậu đã tạo ra, mà bản thể gốc đã ẩn mình vào đó. Dùng các phân ảnh tấn công đối thủ, thật ra những phân ảnh này sức sát thương không cao. Nhưng có khả năng câu giờ rất tốt, đồng thời mở đường cho hàng loạt liên chiêu tiếp theo. Nếu như đạt đủ điều kiện cần thiết.



Tuy liên chiêu chưa xuất, nhưng những Phân Ảnh này đã khiến lão già Trương Trung khó khăn trong việc kết liểu Tại Thiên. Không phải lão không nhận ra đây là ảo ảnh, nhưng khí của cậu quả thật đã ẩn giấu rất tốt. Lão có thể vung chiêu thức cực mạnh để giải quyết vấn đề này, nhưng nếu làm vậy lão sẽ không kịp thu xếp mọi chuyện.


Nếu làm vậy lão sẽ gọi đến đây không chỉ đám người đang tiến đến kia. Mà còn là các Trưởng lão cùng Trương Bảo. Thập diện mai phục như vậy lão sẽ khó bề mà đào tẩu nếu tình hình diễn biến xấu đi.


Tại Thiên vịn vào điều này, mà thư thả triển khai toan tính của mình. Không có gì là gấp gáp cả.


Khi lão càng phá nhiều Thuỷ ảnh vô tình tạo ra dưới chân lão một vũng nước lớn.


Đây cũng là lúc Tại Thiên tiến lên giành lấy lợi thế.


 Cậu tụ lực vào hai thanh kiếm, khiến chúng phát ra ánh sáng đậm hơn trước. Sau đó từ đằng xa, dậm chân mạnh xuống đất. Lao vút lên như một mũi tên nhắm đến lão mà chém.


“Hàn…”


Chém xẹt qua lão từ hướng Đông một cái. Sau đó xoay người lướt qua hướng Tây. Để lại nơi vừa rồi một phân bóng màu xanh bằng băng.


“Tâm…” 



Cứ như vậy Tại Thiên chém bát phương với tốc độ cực nhanh và mỗi nơi đều để lại một phân ảnh. Sau đó cậu hiện thân cách  đỉnh đầu của lão bảy thước. Xoay người đâm kiếm xuống.


“Hận Tuyết.”


Về phía Trương Trung lão đã nhận ra bản thân đang bị trúng chiêu, nhưng lão không thể phản kháng. Do quá phân vân trong quyết định lão đã mắt phải sai lầm lớn. Khi phá huỷ Thuỷ Ảnh cuối cùng, nó đã không trở thành nước. Mà hoá thành một con thuỷ long trói chặc tay lão. Sau khi Tại Thiên hét chữ “Hàn.” Thuỷ long đã hoá thành Băng. Trói chặc lão lại. Đôi chân cũng bị vũng nước kia kiềm hãm.


Lão vận lên chân khí nhằm phá bỏ xiềng xích. Nhưng tuyệt nhiên không được. Đây chính là điều kỳ diệu của Hàn Băng Chân Khí. Khi đối phương đánh tầm mười chiêu hoặc lãnh mười chiêu sẽ bị tắt nghẽn kinh mạch trong vài giây. 


Lão quá khinh địch cho nên đã tự đẩy bản thân vào thế khó. Lão lúc này như cá nằm trong rọ. Chờ Tại Thiên ra đòn quyết định. Cậu hướng song kiếm đâm từ trên cao xuống.


Tám phân bóng cậu để lại trên đất, đồng loạt nhún người. Nhảy chổm vào người Trương Trung đồng thời điểm Tại Thiên đâm đến đỉnh đầu lão.


Tại Thiên cứ nghĩ mọi chuyện đã được an bài nhưng không. Một hố đen xuất hiện ngay trên đỉnh đầu của Trương Trung. Trực tiếp hút Tại Thiên vào bên trong nó. 


Đang đà lao xuống, TẠi Thiên không sao có thể dừng lại được. Nên đã biến mất vào trong đấy.


Khi cậu biến mất thì môi trường xung quanh đã trở lại bình thường. Chúng tan biến rất nhanh, trước sự kinh ngạc của ba người nhà Nhị phòng.