Đại Mộng Chủ

Chương 142: Thỉnh cầu của Anh Lạc



Dịch: Vì anh vô tình

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

"Thật không dám giấu, ta cũng không biết bản thân làm cách nào lại đến đây được, lúc trước cũng do vô tình đi lạc vào đám sương mù, đi một lúc thì đã đến nơi đây." Thẩm Lạc thấy đối phương nói chuyện thành khẩn, thì thần sắc hoà hoãn lại, suy nghĩ một lát rồi nói.

"Đạo hữu do đi nhầm vào sương mù đến đây, vậy chắc hẳn trong sương mù cũng có hướng thông ra ngoại giới?" Hai mắt của Anh Lạc sáng lên, có chút vội vàng hỏi.

"Chuyện này ta cũng không rõ. Anh Lạc cô nương, có thể nói cho ta biết trước, nơi này đến cùng là địa phương nào không?" Thẩm Lạc càng nghe càng cảm thấy mơ hồ, nhíu mày hỏi.

"Nơi này là Trường Thọ thôn thuộc quận Bắc Kiều của Bảo Tượng quốc." Anh Lạc đáp.

"Bảo Tượng quốc, đây không phải là Tây Ngưu Hạ Châu địa giới..." Thẩm Lạc nghe lời ấy, thì giật nảy cả mình.

Trước kia hắn ở trong quan, đã từng đọc qua một quyển du kí của tiền nhân. Ở bên trong nó có ghi Bảo Tượng Quốc cách Nam Chiêm Bộ Châu Đại Đường cực xa, thật không ngờ, lần này mình nhập mộng lại trực tiếp vượt qua một cả một châu?

"Đạo hữu không phải là của bổn quốc?" Anh Lạc hơi kinh ngạc nói.

"Ta đúng là từ nơi khác đến, chuẩn xác mà nói, ta đến từ một nơi gọi là "Đại Đường"." Thẩm Lạc lấy lại tinh thần, cười với Anh Lạc, nói.

"Đại Đường... hèn gì đạo hữu lại ăn mặc có chút cổ quái, không biết nên xưng hô như thế nào? Lần này đa tạ ngươi đã tương trợ, cứu Trường Thọ thôn ngay lúc dầu sôi lửa bỏng, xin nhận một cái bái lạy của Anh Lạc." Anh Lạc nói, trên mặt hiện vẻ tươi cười, chắp tay với Thẩm Lạc.

"Anh cô nương không cần phải khách khí. Ta gọi Thẩm Lạc, cùng lắm hơn ngươi mấy tuổi, không cần quá để ý, gọi ta một tiếng đại ca là được." Thẩm Lạc vội đáp lễ lại, nói.

"Thẩm đại ca." Anh Lạc sảng khoái đáp.

"Anh Lạc cô nương, có thể nói cho ta nghe một chút, những sương mù ở bên ngoài kia là như thế nào? Nghe lời ngươi vừa nói, hình như sương mù này không thể thông ra bên ngoài?" Thẩm Lạc lại hỏi, trên mặt hiện ra một tia ngưng trọng.

"Thẩm đại ca đối với sương mù hoàn toàn không biết gì cả, thế làm cách nào để từ trong đó bình yên đi ra?" Anh Lạc nghe lời ấy, trong mắt lóe lên một tia cổ quái.

"Ta đúng là đánh bậy đánh bạ sau đó tình cờ tới đây, việc này tuyệt đối không có nói dối. Nếu cô nương biết một chút gì, xin hãy nói cho ta biết." Thẩm Lạc nghiêm túc nói ra.

"Thật ra, ta cũng không biết sương mù này là ở đâu ra, chỉ biết khoảng mấy trăm năm trước sau ngày Thiên Ma diệt thế, chung quanh Trường Thọ thôn liền bắt đầu bị sương mù tràn ngập, nơi này cũng bắt đầu bị ngăn cách dịch tại Bạch ngọc sách." Anh Lạc thấy thần sắc của hắn không giống giả mạo, trong mắt lóe lên vẻ thất vọng, chậm rãi nói ra.

"Người đi vào, sẽ như thế nào?" Thẩm Lạc nhíu mày lại hỏi, trong đầu vô tình nhớ tới chuyện trước đây mà hai cha con Vu Diễm đã đề cập "Ma vật thôn thiên, thiên hỏa giáng thế" sự việc này, hình như cũng nói là mấy trăm năm trước, không biết cả hai có phải là cùng một chuyện hay không.

"Nghe nói, một khi người nào bước vào trong đó, liền sẽ mất phương hướng, nếu đi được xa hơn nữa, thì sẽ bị vây chết trong đó. Năm đó ngay từ đầu, có không ít thôn dân không ngừng nếm thử tiến vào bên trong dò đường, nhưng về sau do chết quá nhiều người, thì không có người nào còn dám bước chân đi vào." Anh Lạc có chút đắng chát nói.

"Nói vậy, thì các ngươi bị sương mù này ngăn cách mấy trăm năm? Điều này sao có thể được! Bị nhốt lâu như thế, các ngươi căn bản không có khả năng còn sống sót." Thẩm Lạc khó có thể tin nói ra, trong lòng thầm nghĩ, ruộng ở ngoài thôn cũng không giống như có thể nuôi sống được nhiều người.

"Năm đó khi sương mù vừa mới bắt đầu vây quanh thôn, tình huống còn không có bết bát đến như vậy. Khi đó ngoài thôn còn có ruộng, đất đai tươi tốt có thể trồng trọt, mỗi nhà cũng đều nuôi dưỡng gia súc, trong thôn cũng còn mấy tên đệ tử ngoại môn của Phương Thốn sơn trấn giữ tại bạch ngọcsách. Dưới sự dẫn dắt của bọn họ, mặc dù gian nan, nhưng có thể miễn cưỡng chèo chống, chỉ là sau này, có không ít sự tình phát sinh, tình huống càng ngày càng tệ." Anh Lạc nói đến đây, dừng lại.

"Nghe cô nương nhiều lần nhắc đến Phương Thốn sơn, lại không biết Phương Thốn sơn này cuối cùng là như thế nào?" Thẩm Lạc lại hỏi.

"Trường Thọ thôn chúng ta dựa lưng vào ngọn núi lớn kia, đó chính là Phương Thốn sơn. Khi còn bé ta có nghe phụ thân nhắc qua, trước kia trên núi này có thần tiên ở lại và tông môn tu tiên chân chính tồn tại. Khi đó thôn được nó che chở, một mực mưa thuận gió hoà. Không ít thanh niên trai tráng ở trong thôn, đều có thể thông qua tuyển chọn làm đệ tử của Thần Tiên ở Phương Thốn sơn, học tập pháp thuật." Anh Lạc nói, ánh mắt lộ ra vẻ mong đợi.

"Đã có tông môn tu tiên cường đại như thế, sau khi các ngươi bị nhốt, sao lại không đi cầu viện bọn họ?" Thẩm Lạc cau mày nói.

"Chúng ta không phải là không đi, mà là không có khả năng. Năm đó những đệ tử Phương Thốn sơn ở trong thôn, đã từng lấy thủ đoạn đặc thù đưa tin lên núi, đáng tiếc không ai đáp lại bạch ngọc sách. Sau đó bọn họ từng mạo hiểm lên núi, kết quả là ba người đi, thì chỉ có tiên tổ tiên nhà ta một mình chạy về. Y đã là Ngưng Hồn sơ kỳ tu sĩ, nhưng khi trở về cũng đã trọng thương không thể chữa được, chỉ để lại một câu căn dặn "Tuyệt đối đừng lên trên núi" liền vĩnh biệt cõi đời." Anh Lạc thở dài một tiếng, nói ra.

"Không chừng trên Phương Thốn sơn đã xảy ra biến cố gì." Thẩm Lạc như có điều suy nghĩ nói ra.

"Trên núi xảy ra chuyện gì thì không ai biết được, tóm lại sau Thiên Ma diệt thế, các thần tiên ở đó giống như là biến mất, cũng chưa từng xuất hiện nữa. Nhưng mọi người trong thôn vẫn hi vọng, có một ngày các Thần Tiên trên núi có thể trở lại." Anh Lạc cười khổ nói.

"Trách không được ngươi ở trước mặt các thôn dân, lại nói ta là tu sĩ của Phương Thốn sơn." Thẩm Lạc giật mình nói.

"Đây thật sự là hành động bất đắc dĩ. Yêu thú liên tục đột kích, thôn dân đã sớm mỏi mệt không chịu nổi, gần như tuyệt vọng. Ta cũng chỉ có thể nói ngươi là Thần Tiên trên Phương Thốn sơn xuống, mới có thể gợi lên tia hi vọng cuối cùng của bọn họ. Nếu không, cho dù Yêu thú không còn tập kích quấy rối, bọn họ cũng sống không nổi nữa." thần sắc của Anh Lạc ảm đạm, nói ra.

Thẩm Lạc nhớ lại bộ dáng lúc trước của những thôn dân kia, nghĩ đến thần sắc chết lặng tuyệt vọng đó, đột nhiên cảm giác cũng không thể trách được thiếu nữ trước mắt này.

"Như vậy, cũng coi là lời nói dối có thiện ý, nhưng cuối cùng nó không phải kế lâu dài." Thẩm Lạc thở dài.

"Tâm còn hi vọng đi chiến đấu, cũng tốt hơn so với tuyệt vọng ngồi chờ chết một chút... Nói ra, còn muốn cám ơn ngươi lúc trước đã không có vạch trần lời nói dối của ta." Anh Lạc nói ra.

"Không có gì. Nhưng ta cảm thấy có chút kỳ quái, trong thôn này ngoài ngươi ra, hình như không có tu tiên giả khác?" Thẩm Lạc lắc đầu, nói.

"Thật ra trước kia còn có một người, nhưng sau khi đân điền của nàng bị thương, đã mất tất cả pháp lực, bây giờ không khác người bình thường là mấy." Anh Lạc nghe vậy, ánh mắt chớp lên nói.

"Ngươi nói người kia, có phải là bà lão tóc trắng mang theo một đám hài tử?" Thẩm Lạc suy nghĩ một lát, đột nhiên hỏi.

"Ngươi làm sao biết được?" Anh Lạc hơi kinh ngạc.

"Tất cả thôn dân trong thôn, mặc kệ có tin ta là Phương Thốn sơn tu sĩ hay không, đều nhìn ta bằng ánh mắt, khác với ánh mắt của nàng." Thẩm Lạc nhớ tới ánh mắt của lão bà kia, nói ra.

"Đúng là nàng. Nhưng ngươi cũng không cần quá để ý, tính tình của Mã bà bà có chút cổ quái, ngày bình thường trừ ta và những hài tử kia, thì gần như không cùng những người khác ở trong thôn nói chuyện." Anh Lạc vội nói.

"Những hài tử kia..." Thẩm Lạc nói tới chỗ này, hơi có chút chần chờ.