Đại Mộng Chủ

Chương 190: Tặng linh thảo



Dịch: Vì anh vô tình

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông


***

Hai người rất nhanh đã tới nơi ở của Thẩm Lạc, rời đi hơn một năm, nhưng trong viện vẫn sạch sẽ như lúc ban đầu, tất nhiên là do có người thường xuyên đến quét dọn.

"Thẩm đại ca, hơn một năm nay ngươi đã đi nơi nào? Sao lại không truyền một chút tin tức về thôn, ta cứ tưởng là ngươi đã bị chết tại trong miệng của Phệ Thiên Hổ rồi chứ." Anh Lạc có chút oán trách nói.

"Anh đạo hữu thứ lỗi, hôm đó ta bị Phệ Thiên Hổ đuổi theo, trong lúc vô tình đã rơi vào một hang động bí ẩn. Mà chỗ hang động đó lối ra lại có cấm chế, nên ta bị vây khốn ở trong, mãi tới gần đây mới có thể đi ra." Ánh mắt Thẩm Lạc khẽ chớp, nói.

Hắn dấu diếm chuyện trong Tà Nguyệt Tam Tinh động, không nói cho Anh Lạc biết.

Bởi vì đối với bọn người Anh Lạc, Tiên Nhân trên Phương Thốn sơn là hi vọng duy nhất trong lòng của bọn họ. Cũng chính bởi vì sự hi vọng này, nên trong thôn mặc dù cực khổ, họ vẫn có thể cắn răng kiên trì. Nhưng nếu để bọn họ biết được Phương Thốn sơn đã bị diệt môn, chỉ sợ mọi người sẽ thật sự lâm vào tuyệt vọng.

"Thì ra là như vậy, nhưng tu vi của Thẩm đại ca hình như lại có tiến bộ nhiều." Anh Lạc giật mình, sau đó đánh giá Thẩm Lạc, trong mắt lóe lên một tia dị sắc.

Nàng không có thần thức, nên không cảm giác được tu vi cảnh giới của Thẩm Lạc. Nhưng khí chất cả người hắn, nhất là sức mạnh thân thể đã phát sinh biến hóa long trời lở đất so với trước. Mà nàng đối với luyện thể chi thuật cũng không hiểu rõ, thành ra lầm tưởng là do tu vi của Thẩm Lạc gây nên, xem như chó ngáp phải ruồi.

"Những năm này ta bị nhốt trong động, chỉ có cách khổ tu mới có thể mau thoát khốn. Tu vi của Anh đạo hữu cũng tiến rất nhanh, đã đến Luyện Khí hậu kỳ nha." Thẩm Lạc cười nhạt một tiếng.

Trước đó khi hai người bọn họ lần thứ hai lên Phương Thốn sơn, tu vi của Anh Lạc đã tăng lên tới Luyện Khí trung kỳ. Bây giờ hơn một năm, nàng vậy mà lại có tinh tiến, thiên phú quả thực bất phàm.

Mà Thẩm Lạc có thể cảm giác được, không chỉ tu vi của Anh Lạc tinh tiến, trên thân dường như còn phát sinh một chút biến hóa khác.

"Ta tăng lên chút điểm ấy cùng ngươi so sánh thế như là tiểu vu gặp đại vu, không đáng nhắc tới." Anh Lạc lắc đầu cười một tiếng.

Thẩm Lạc không tiếp tục nói về vấn đề tu vi, hỏi tình hình của thôn hơn trong một năm nay. Hắn từ trong miệng Anh Lạc biết được, hơn một năm nay trong thôn coi như yên ổn, mặc dù thường xuyên có yêu vật đột kích. Nhưng yêu vật thực lực đều không mạnh, mà Anh Lạc tu vi lại tiến nhanh, nên đều miễn cưỡng ứng phó được.

Hai người nói chuyện một hồi, Anh Lạc liền đứng dậy cáo từ.

"Anh đạo hữu, ngươi chờ một chút." Thẩm Lạc mở miệng nói một tiếng, từ trong Thất Tinh Bút lấy ra gốc Tứ Diệp Hoa và một gốc linh thảo tuổi thọ không ít.

"Tứ Diệp Hoa! Bồi Nguyên Thảo!" Gương mặt xinh đẹp của Anh Lạc biến đổi, la lên thất thanh.

"Không nghĩ tới Anh đạo hữu đối với linh thảo cũng có nghiên cứu, những linh thảo này là ta tại trong hang động kia phát hiện, Tứ Diệp Hoa liền cho bọn nhỏ nấu canh bổ dưỡng thân thể. Còn về phần Bồi Nguyên Thảo này xin tặng cho Anh đạo hữu, có thể giúp ngươi củng cố, bồi bổ bản nguyên, có lẽ sẽ trợ giúp ngươi đột phá bình cảnh." Thẩm Lạc cầm hai gốc linh thảo nhét vào trong tay Anh Lạc, cười nói.

"Tứ Diệp Hoa ta có thể thay mặt bọn nhỏ nhận lấy, nhưng còn Bồi Nguyên Thảo này dược tính có vẻ vượt qua hai trăm năm, quá mức trân quý, ta không thể nhận." Anh Lạc chỉ nhận lấy Tứ Diệp Hoa, mặt lộ vẻ do dự đưa Bồi Nguyên Thảo trở về.

"Một gốc linh thảo mà thôi, Anh đạo hữu không cần để ý, ta tại hang động kia thu hoạch tương đối khá." Thẩm Lạc không nhận lấy Bồi Nguyên Thảo, vỗ bên hông, vừa cười vừa nói.

Sắc mặt của Anh Lạc khẽ biến ảo, có chút do dự.

"Anh đạo hữu, ngươi vốn là người sảng khoái, sao giờ lại lề mề chậm chạp. Nếu còn coi ta là Thẩm đại ca, thì hãy nhanh nhận đi." Gương mặt của Thẩm Lạc nghiêm túc, tức giận nói.

"Nếu Thẩm đại ca nói như thế, ta sẽ mặt dày nhận lấy." Anh Lạc bị Thẩm Lạc nói vậy thì sững sờ, than khẽ một hơi, gật đầu nói.

"Vậy mới được, thực lực của ngươi tăng lên, đối với thôn cũng có chỗ tốt." Lúc này Thẩm Lạc mới cười nói.

Khi trước Hắn lên núi, dưới sự trời xui đất khiến ở trong Tà Nguyệt Tam Tinh động nhặt được vô số chỗ tốt, xem như đã chịu đại ân của Phương Thốn sơn. Nếu bản thân không thể bồi thường một chút, trong lòng khó có thể an ổn.

Nhưng từ những việc đã thấy, thì Phương Thốn sơn sợ là đã bị người diệt môn, nên giờ hắn muốn làm chút gì để trả lại cũng không được.

Cũng may Trường Thọ thôn dưới núi cũng coi như là truyền nhân của Phương Thốn sơn, nên tăng lên thực lực cho Anh Lạc, cũng coi là trả lại một chút ân tình.

Nhưng chỉ mỗi cây Bồi Nguyên Thảo thì còn không đủ, hắn dự định mang thu hoạch trong người triệt để kiểm tra một lần, rồi sau đó sẽ từ từ trả lại ân nghĩa cho Trường Thọ thôn.

Tiễn Anh Lạc trở về, Thẩm Lạc đóng cửa viện lại, quay người trở lại trong phòng ngời. Hắn lật tay lấy ra Thất Tinh Bút, lấy tất cả đồ vật bên trong ra.

Khi ở trên núi, hắn vì muốn nhanh chóng lục soát xong Tà Nguyệt Tam Tinh động, nên rất nhiều thứ đều không có cẩn thận xem xét, bây giờ trở lại thôn, cuối cùng có thể từ kiểm tra lại.

Đầu tiên Thẩm Lạc cầm lấy khối ngọc giản màu trắng, thả ra thần thức, lần nữa cẩn thận nghiên cứu năm tấm phù lục trên đó.

Lúc trước hắn chỉ mới xem một chút, đối với nắng lực của năm tấm phù lục này cũng không hoàn toàn hiểu hết.

Thời gian trôi qua, thần sắc trên mặt hắn hiện ra vẻ nửa vui nửa buồn.

Năm tấm phù lục này nhìn như bình thường, nhưng xem kĩ lại, thì tất cả đều là linh phù bất phàm, đều có công dụng riêng.

Phi Hành Phù không được miêu tả nhiều, chỉ riêng việc có thể làm cho người ta trong thời gian ngắn bay lên trời, đã đủ để hắn vui mừng.

Định Thân Phù có thể bỏ qua nhục thể phòng ngự, trực tiếp phong ấn các khiếu huyệt, không chỉ hữu hiệu với tu sĩ, mà đối với một số Yêu thú cũng hữu dụng.

Lúc trước hắn hao hết trắc trở mới đánh chết Mỹ Nhân Xà có lân giáp cứng rắn kia, nếu khi đó có Định Thân Phù, cũng không cần vất vả như vậy!

Toái Giáp Phù, tên như ý nghĩa, là dùng để phá hư áo giáp địch nhân, hoặc làn da cứng rắn của Yêu thú. Nó là phù lục thần kỳ, trong chiến đấu tác dụng không cần nói cũng biết.

Thất Ức Phù nhìn như có chút gân gà, chỉ có thể sử dụng đối với người tu vi thấp hơn mình hay tu vi bằng mình, hoặc đối phương có thần thức cường đại thì sẽ không có tác dụng quá lớn. Nhưng sau khi Thẩm Lạc cẩn thận suy đoán, thì phát hiện vẫn có diệu dụng khác, như nó có thể trực tiếp tác dụng lên thần hồn đối phương. Nếu trong chiến đấu sử dụng phù này, hai bên tu vi bằng nhau, tuy không cách nào làm cho nó mất đi ký ức, thì Thất Ức Phù cũng có thể làm cho đối phương trong thời gian ngắn trở nên thất thần.

Chiến đấu thay đổi trong nháy mắt, bất kỳ sai lầm gì dù một chút xíu cũng đủ để quyết định thắng bại, chứ đừng nói là thời gian ngắn thất thần.

Về phần tấm phù lục Lôi thuộc tính, tên là "Lạc Lôi Phù", chính là phù lục công kích thuần túy.

Lạc Lôi Phù và Tiểu Lôi Phù hoàn toàn khác biệt, Tiểu Lôi Phù dùng pháp lực bản thân chuyển hóa thành lôi điện công kích, mà Lạc Lôi Phù lại chân chính phong ấn thiên lôi vào trong phù lục, sau đó phóng ra tấn công kẻ địch.

Chân chính lôi điện chính là thiên địa chi uy, mặc dù phong ấn vào phù lục sẽ bị suy yếu, nhưng so với Tiểu Lôi Phù lợi hại hơn rất nhiều.

Thế nhưng uy lực của Lạc Lôi Phù bị ảnh hưởng không nhỏ bởi tu vi người vẽ bùa, cách chế tạo có chút phiền phức, cần tại trong thời tiết dông tố tiến hành.

Nhưng điểm phiền toái nhỏ này, cùng so sánh với uy lực của Lạc Lôi Phù, liền không đáng kể chút nào.