"Phụ thân ngài..." Hai tay Bạch Tiêu Vân khẽ run lên, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, có chút đờ đẫn tiếp lấy.
Thần sắc Lâm Bích Thu và Đỗ An cũng biến đổi, khẩn trương nhìn lại tấm phù lục kia.
"Ngươi nói đó là Phi Độn Phù, chính là Phi Độn Phù sao? Ngươi làm sao chứng minh?" Lâm Bích Thu chau mày, hỏi.
"Hai vị công tử cũng đã trải qua việc đời, dù sao cũng biết phù lục cao giai chứ, chỉ có thể dùng lá bùa cao đẳng mới có thể vẽ ra? Phi Độn Phù này sử dụng Tử Vân Phù Chỉ, có lẽ các ngươi cũng nhận ra? Trong phù văn ẩn chứa linh khí các ngươi cũng nhìn ra chứ?" Thẩm Lạc tựa hồ đã sớm có chủ ý, không nhanh không chậm nói.
"Tử Vân Phù Chỉ chúng ta đương nhiên nhận ra, cũng có thể nhìn ra tấm phù lục kia không phải loại phổ thông, nhưng như vậy cũng không thể nói rằng nó chính là Phi Độn Phù?" Lâm Bích Thu hừ một tiếng, nói.
"Không sai! Trừ phi các ngươi thôi động phù lục, để cho chúng ta nhìn xem mới được." Đỗ An vội phụ họa theo, sắc mặt có chút khẩn trương.
"Như vậy sao được? Phù lục một khi đốt phù đảm, sẽ hao tổn linh khí. Tổn thất này, các ngươi ai bồi đây?" Bạch Tiêu Vân lập tức phản bác.
Lâm Bích Thu do dự một chút, vẫn cắn răng nói: "Ta bồi, chỉ cần ngươi chứng minh đây chính là Phi Độn Phù, ta lại bồi thêm năm viên tiên ngọc."
"Ngươi không sợ nhiều tiền thiêu đến hoảng chứ, ta còn không nỡ để phù lục bảo bối này bị hao tổn! Ngươi ta hay là thối lui một bước đi, vụ cá cược này coi như thôi đi, thế nào?" Bạch Tiêu Vân do dự một chút rồi nói, giờ phút này y đã tin tưởng đại khái phù lục này chính là Phi Độn Phù, tự nhiên không muốn nó bị hao tổn.
Thẩm Lạc nghe vậy, trong lòng thêm mấy phần khen ngợi Bạch Tiêu Vân, gia hỏa này nhìn xem bất cần đời, kì thực vẫn hiểu được lợi hại nặng nhẹ.
Chỉ là biện pháp điều hoà này vừa ra khỏi miệng y, ngược lại làm cho tâm tư hai người Lâm Bích Thu càng thêm chắc chắn.
Bọn họ vốn cảm thấy một khách khanh nho nhỏ, có thể mang theo Phi Độn Phù tới, bản thân đã rất khả nghi, trước mắt tự nhiên cho rằng phù lục trong tay Bạch Tiêu Vân là giả, không dám nghiệm chứng.
"Ta thấy là ngươi chột dạ rồi, nếu không muốn thử nghiệm, cũng nên thoải mái nhận thua đi." Trong lòng Đỗ An thoáng buông lỏng, cười nói.
Lâm Bích Thu mặc dù không nói chuyện, nhưng trong mắt mang theo một tia khiêu khích, ngụ ý muốn Bạch Tiêu Vân nghiệm chứng.
Bạch Tiêu Vân nhíu chặt mày, do dự.
"Nhị công tử, chúng ta thử một lần là được, dù sao gia chủ chịu để cho ta mang phù tới, chính là chấp nhận chuyện ngươi có thể sử dụng phù này. Phù này mặc dù trân quý, nhưng đổi lại năm viên tiên ngọc sử dụng một lần, cũng không xê xích gì nhiều." Thẩm Lạc cười cười, nói.
"Tốt, vậy ta thử một chút. Lâm Bích Thu, Đỗ An, hai người các ngươi mở to mắt chó nhìn kỹ cho ta." Bạch Tiêu Vân nghe xong, lúc này mới định thần, nói.
Thẩm Lạc lập tức đi lên trước, một tay kẹp lấy Phi Hành Phù, một tay bắt lấy cổ tay Bạch Tiêu Vân.
"Lên!" Trong miệng hắn quát nhẹ một tiếng.
Trên lá bùa màu tím, lập tức tuôn ra một mảnh thanh quang, bao phủ thân ảnh hai người vào. Còn không đợi những người khác kịp phản ứng, bọn hắn đã đột ngột từ mặt đất bay lên, thân hình thẳng lướt không trung, như Tiên Nhân ngự phong, cực tốc bay về nơi xa.
Bạch Tiêu Vân cảm thấy thân thể của mình nhẹ nhàng, tiếng gió gào thét bên tai, con mắt bị gió thổi có chút mê man, nhưng trong lòng thoải mái trước nay chưa từng có.
Y cúi người nhìn xuống dưới, chỉ thấy Kiến Nghiệp thành cao mấy chục trượng phía dưới, tựa như phủ phục dưới chân y, ngay cả tường thành lớn cao ở chỗ xa cũng rất nhỏ bé.
Thẩm Lạc thì khác với y, không nhìn cảnh tượng phía dưới, mà tâm thần thu liễm, tinh tế cảm thụ linh khí tiêu hao trên Phi Hành Phù và tốc độ phi hành biến hóa.
Trước đây hắn đã thử qua một lần trong giấc mộng, lúc ấy là tu vi Xuất Khiếu kỳ. Bây giờ lấy tu vi Luyện Khí kỳ thôi động, trên công hiệu tựa hồ cũng không khác biệt quá lớn, pháp lực tiêu hao cũng còn trong phạm vi chịu đựng được.
Chỗ ngõ hẻm bên này, mấy người Lâm Bích Thu ngửa đầu nhìn giữa không trung, thần sắc trên mặt đều khó tin.
"Hắn vậy mà thật mang Phi Độn Phù ra ngoài..." Hầu kết Đỗ An bỗng nhúc nhích một cái, sắc mặt thoáng chốc trở nên khó coi, tự lẩm bẩm.
Ánh mắt Lâm Bích Thu thì thăm thẳm, không biết suy nghĩ cái gì.
Đây là ròng rã mười lăm viên tiên ngọc, cho dù thế gia tử đệ như bọn gã, cũng tuyệt không phải số lượng nhỏ.
Lúc này, một đạo thanh quang trên trời rơi xuống, là hai người Thẩm Lạc lại một lần nữa bay trở về, rơi vào trước mặt hai người.
Bạch Tiêu Vân đang bưng lấy một cái hộp đựng thức ăn, mở ra, bên trong có sáu khối bánh ngọt xếp chỉnh tề đẹp đẽ, vừa cười vừa nói:
"Vì phòng ngừa các ngươi nói ta gian lận, nên cố ý đi thành đông Thanh Nguyệt trai mua
bánh quế đặc hữu, các ngươi muốn nếm thử không?"
"Ngươi thắng." Lâm Bích Thu không có ý chống chế, nói.
"Ha ha, nhận thua thì tốt, về sau gặp ta, ngoan ngoãn gọi "Đại ca"." Ý cười trên mặt Bạch Tiêu Vân dào dạt, đã thật lâu không thoải mái như vậy.
Lâm Bích Thu há to miệng, nhưng thanh âm gì cũng không phát ra.
"Đại... Đại ca." Lúc này, một thanh âm yếu ớt vang lên, là Đỗ An nhận mệnh, mở miệng nói.
So với xuất ra mười viên tiên ngọc bồi thường, gã lại muốn chịu đựng cái nhục nhất thời này hơn.
"Ha ha, Nhị đệ, không tệ không tệ. Lâm Bích Thu, ngươi đã chậm một bước, chỉ có thể xếp làm lão Tam." Bạch Tiêu Vân nghe một tiếng "Đại ca", lập tức cảm thấy thần thanh khí sảng, cao giọng cười to nói.
"Ngươi nghĩ hay lắm! Trên người ta bây giờ không có tiên ngọc, trước thiếu ngươi đã. Mấy ngày nữa, ta sẽ đem tới cho ngươi." Sắc mặt Lâm Bích Thu tái xanh một mảnh, lạnh lùng nói.
Bạch Tiêu Vân nghe vậy, cũng không tức giận, ngược lại có chút ngạc nhiên nhìn về phía Thẩm Lạc, nói:
"Thẩm đại ca, thật đúng là để cho ngươi đoán trúng, phản ứng của hai tên này giống như đúc ngươi nói."
Lúc trước Thẩm Lạc quan sát một chút ngôn ngữ cử chỉ hai người, đại khái đoán ra tính cách bọn họ không sai biệt lắm, cho nên đoán bọn họ sẽ phản ứng thế nào cũng không kỳ quái.
Chỉ là hắn thốt ra lời này, ánh mắt Lâm Bích Thu và Đỗ An đều tập trung vào trên thân Thẩm Lạc, đáy mắt hai người đều hiện lên một chút tức giận, chỉ là Lâm Bích Thu không chút nào che giấu, Đỗ An thì ẩn giấu hơn nhiều.