Đại Mộng Chủ

Chương 265: Đồng tử Ngọc Quan



Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Người áo bào tro cũng nhìn lại nơi đó, hiển nhiên cũng nghe được thanh âm dị hưởng.

"Đi qua xem một chút?" Thẩm Lạc mở miệng đề nghị.

"Được. Nơi này có chút quỷ dị, chúng ta còn phải ở chỗ này tìm kiếm quỷ thị, tốt nhất điều tra rõ nguyên nhân dị thanh kia." Người áo bào tro suy nghĩ một chút, sau đó tán đồng nói.

Thế là hai người cầm vũ khí trong tay, đi đến hướng âm thanh truyền tới. Đi một khoảng, một tảng đá màu đen cao khoảng một trượng xuất hiện ở phía trước, thanh âm bắt đầu từ phía sau tảng đá lớn truyền đến.

Người áo bào tro nhìn về phía Thẩm Lạc, đưa tay làm một động tác bọc tả hữu.

Thẩm Lạc hiểu ý, nắm Quỷ Khiếu Hoàn cẩn thận đi qua bên trái tảng đá lớn, người áo bào tro thì bọc qua bên phải, rất nhanh đi đến phía sau tảng đá.

Hai người đều ngẩn ở nơi đó, chỉ thấy một đứa bé trai nằm ở chỗ này, nhìn chỉ khoảng bốn năm tuổi, đầu tròn, mặt tròn, da đồi mồi, nhìn khoẻ mạnh kháu khỉnh, đáng yêu cực điểm, đang ngủ say, cái bụng phình lên trên, thanh âm phì phò kia chính là tiếng ngáy của nam hài.

Thẩm Lạc kinh ngạc, rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, dò xét kỹ lại đứa bé trai này. Trên đầu tiểu nam hài sạch sẽ, một sợi tóc cũng không có, chỗ mi tâm lại có một ấn ký hình giọt nước màu đỏ tươi, khuôn mặt nhỏ, dáng dấp đáng yêu đến cực điểm, nhìn không khác gì hài đồng bình thường.

Mà nam hài mặc một bộ đạo bào xám trắng, phía trên thêu một đồ án Thái Cực Âm Dương Ngư, phía sau lưng còn đeo một cái bao vải màu xám, tròn trịa, không biết bên trong chứa cái gì.

Lông mày Thẩm Lạc rất nhanh nhíu lại, nơi đây hoang vu như vậy, không hề có dấu chân người, không hiểu tại sao lại xuất hiện một đứa bé, tuyệt không bình thường.

Cũng may trên thân nam hài này không có sóng pháp lực truyền ra, cũng làm cho hắn yên tâm hơn chút.

"Hồng đạo hữu, ngươi xem đứa bé này nên xử trí thế nào?" Thẩm Lạc nhìn về phía người áo bào tro, nhẹ giọng hỏi.

Nhưng không đợi người áo bào tro đáp lại, cái đầu tròn vo tiểu nam hài lúc lắc hai cái, há miệng ngáp lớn một cái rồi từ từ mở mắt ra.

Thẩm Lạc hơi biến sắc, lập tức lui về sau một bước, nắm Quỷ Khiếu Hoàn đưa tới trước người.

Người áo bào tro cũng lui về phía sau một bước, nắm chặt Quỷ Đầu Chiến Đao trong tay.

"Các ngươi là ai?"

Tiểu nam hài từ từ ngồi dậy, nhìn Thẩm Lạc và người áo bào tro, không có vẻ gì sợ sệt hay kinh ngạc, vuốt vuốt mắt hỏi, thanh âm mập mờ, tựa hồ còn chưa thanh tỉnh.

"Tiểu đồng tử, ngươi là ai? Tại sao lại ở chỗ này?" Thẩm Lạc nhìn người áo bào tro một cái, thấy gã không có ý lên tiếng, hơi trầm ngâm, sau đó hỏi.

"Ta là Ngọc Quan, các ngươi tới tham gia quỷ thị à?" Tiểu nam hài hỏi.

"Đúng vậy. Chỉ là chúng ta lần đầu tiên tới quỷ thị này, còn chưa tìm ra ở nơi nào. Ngọc Quan tiểu đồng ngươi có thể nói cho chúng ta biết quỷ thị ở đâu không?" Ánh mắt Thẩm Lạc sáng lên, hỏi.

"Các ngươi truyền tống tới đây, không có Dẫn Lộ Đăng Hồn dẫn đường cho các ngươi sao?" Tiểu nam hài gãi gãi cái ót, có chút kỳ quái hỏi.

"Dẫn Lộ Đăng Hồn? Không nhìn thấy." Thẩm Lạc khẽ giật mình, cùng người áo xám nhìn thoáng qua nhau, lắc đầu nói.

"A, xem ra là những tuần tra binh kia lại lười biếng rồi." Tiểu nam hài lầm bầm một câu.

"Bất quá các ngươi cũng không tìm nhầm nơi, quỷ thị ở trong sơn cốc phía trước, các ngươi..." Tiểu nam hài lập tức đưa tay chỉ về phía sơn ảnh sương mù phía trước, đang muốn nói gì, thanh âm đột nhiên im lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn biểu lộ vẻ ngưng kết.

Thẩm Lạc nhìn thấy thần sắc biến hoá của tiểu nam hài, lông mày cũng nhíu một cái.

"Các ngươi tới tham gia quỷ thị? Như vậy nói cách khác quỷ thị đã bắt đầu rồi? Hiện tại là giờ nào?" Tiểu nam hài đột nhiên thay đổi thần sắc, nhìn Thẩm Lạc hỏi.

"Giờ Tý một khắc." Thẩm Lạc cảm ứng một chút khí huyết thể nội nó lưu động, nói.

"Ai nha! Ta lại ngủ lâu như vậy! Sư phụ chắc là sẽ rất tức giận, sẽ đánh Ngọc Quan, Ngọc Quan phải nhanh trở về!" Thân thể tiểu nam hài lăn lông lốc từ dưới đất bò dậy, chạy tới phía trước, tốc độ khá nhanh, thân ảnh nho nhỏ rất nhanh biến mất trong sương mù.

Thẩm Lạc và người áo xám sững sờ, không rõ xảy ra chuyện gì.

Bất quá từ trong miệng đứa bé biết chỗ quỷ thị, cũng coi là có thu hoạch.

Ngay lúc hai người chuẩn bị tiếp tục xuất phát, trong sương mù phía trước liền vang lên tiếng bước chân lịch bịch, một thân ảnh nho nhỏ chạy tới, lại là bé trai kia chạy trở về. Nó chạy thẳng đến trước người Thẩm Lạc.

"Sư phụ dạy Ngọc Quan, được người trợ giúp phải hồi báo, vừa rồi cám ơn ngươi đánh thức ta, cái này cho ngươi." Tiểu nam hài lấy từ trong ba lô sau lưng ra một vật giống như lệnh bài, nhét vào tay Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc chợt gặp việc này, ngơ ngác một chút.

Người áo xám bên cạnh nhìn qua, bất quá đứng ở góc gã, lại không thể nhìn thấy tiểu nam hài kín đáo đưa cho Thẩm Lạc đồ vật gì.

"Còn có, ta vừa mới nhìn một chút, ngươi muốn đạt mục đích đến quỷ thị, cần đi Vô Danh Dã Điếm quỷ thị một chuyến." Tiểu nam hài lại nói nhanh một câu, sau đó lập tức quay người chạy về phía trước.

"Đi?" Thẩm Lạc lần nữa sửng sốt, đang muốn hỏi thì thân ảnh tiểu nam hài đã biến mất trong sương mù phía trước.

Hắn nhìn lệnh bài trong tay một chút, nhét vào trong ngực, cùng người áo bào tro nhìn thoáng qua nhau, sau đó tiếp tục đi tới.

Hai người rất nhanh tới chỗ bóng tối phía trước.

Đúng như Thẩm Lạc trước đó đã đoán, bóng tối kia là hai tòa sơn phong cao lớn, ở giữa có một cái sơn cốc, diện tích khá lớn, chừng hai ba mươi mẫu, bất quá bên trong nhìn cực kỳ hoang vu, một người ở cũng không có, chớ nói chi là quỷ thị.

"Hẳn là tiểu nam hài kia gạt chúng ta? Hay là bên này còn có sơn cốc khác?" Thẩm Lạc nhíu mày nói.

"Hẳn là nơi này không sai, chúng ta đi tới trước nhìn xem." Người áo bào tro cũng đang quan sát tình huống trong sơn cốc, trong miệng nói.

Thẩm Lạc nghe vậy gật gật đầu, cùng người áo bào tro cất bước đi vào sơn cốc.

Kết quả là hai chân bọn hắn vừa bước vào, tình hình trong sơn cốc đột nhiên đại biến. Hư không trên đỉnh đầu hai người trống rỗng hiện ra một tấm biển hơi mờ, lơ lửng giữa không trung, phía trên viết hai chữ to: "Quỷ thị".

Trên không phía sau tấm biển của sơn cốc hiện ra một màn sáng màu xanh lục, bao trùm phía trên sơn cốc.

Vô số phù văn và hoa văn to to nhỏ nhỏ hiển hiện ở phía trên, hình thành các loại đồ án huyền diệu, đồng thời không ngừng chớp động.

Mà phía dưới màn sáng, một mảng lớn kiến trúc cung điện lầu các trống rỗng xuất hiện giữa sơn cốc.

Những kiến trúc này nhìn đa số đều là cửa hàng, so với các cửa hàng Kiến Nghiệp thành lớn hơn gấp mấy lần, mà đại môn và trên vách tường đều vẽ từng đạo đường vân, tản mát ra các loại quang mang. Mặc dù lấy màu huyết hồng, u lục làm chủ đạo, nhìn vẫn rất âm u, ngẫu nhiên còn phát ra thanh âm quỷ khiếu, nhưng vẫn khó nén cảm giác tráng quan.

Rất nhiều thân ảnh ra ra vào vào những kiến trúc này, tất cả đều là quỷ vật, hình thái khác nhau, có thân cao tám thước, mặt xanh nanh vàng, nhìn dị thường hung ác. Cũng có thân thể thấp bé, hình dáng như người lùn, có chút buồn cười, còn có Khô Lâu Quỷ, Kiền Thi Quỷ, U Hồn Quỷ, chỗ nào cũng có.

Những quỷ vật này mặc dù bề ngoài hung ác, ánh mắt lại lộ ra vẻ thanh minh, hoàn toàn khác biệt với những quỷ vật chỉ biết giết chóc mà Thẩm Lạc gặp lúc trước.