Trong tiệm tiểu nhị bận rộn, liếc nhìn Thẩm Lạc tiến vào, vội mới hắn ngồi xuống bàn, rót cho một chén trà nóng trước, rồi mới mở miệng hỏi: "Khách quan uống ngụm trà nóng cho ấm thân thể trước, không biết là ngài nghỉ chân hay là ở trọ?"
"Ở trọ." Thẩm Lạc lên tiếng, lấy xuống mũ rộng vành để lên bàn.
"Được rồi, trong tiệm còn có mấy gian phòng trống, một hồi ngài ăn uống no đủ, ta liền mang ngài đi nghỉ ngơi." Tiểu nhị cũng lanh lợi, vội vàng nói.
"Trong tiệm có đồ ăn uống gì?" Thẩm Lạc hỏi.
Tiểu nhị kia đang định trả lời, liền nghe một tiếng kinh hô từ bên cạnh truyền đến: "Thẩm công tử, là ngài sao?"
Thẩm Lạc nghe thanh âm có chút quen thuộc, vội quay đầu nhìn lại, kết quả thấy được một gương mặt quen thuộc.
"Tiểu Tam Tử?" Lông mày hắn nhíu lại, kêu lên.
"Thật đúng ngài nha, Thẩm công tử." Một tên tiểu nhị trẻ tuổi mang trường sam vải xanh vội vàng tiến lên nghênh đón, kinh hỉ nói.
"Các ngươi nơi này..." Tay Thẩm Lạc chỉ bốn phía, chần chờ hỏi.
"Biến hóa hơi lớn, đều là nhờ phúc Thẩm công tử ngài đó." Tiểu Tam Tử mừng rỡ kêu lên.
Thẩm Lạc nghe vậy, lông mày cau lại, có chút không rõ cho lắm.
"Thẩm công tử, ngài chờ chút, ta đi gọi chưởng quỹ. Nếu người biết ngài tới, nhất định sẽ sướng đến phát rồ đó." Tiểu Tam Tử ý cười đầy mặt, vội vàng đi lui sau.
Những thực khách trong tiệm nhìn nhau, không biết xảy ra chuyện gì, tên tiểu nhị lúc trước cũng có chút choáng váng.
Gã là tiểu nhị mới trong tiệm, trước kia chưa từng thấy qua Tiểu Tam ca kích động như vậy.
Chỉ chốc lát sau, một tên nam tử trung niên đầu đội mũ viên ngoại vội vã từ sau sảnh đường chạy ra.
Thẩm Lạc xem xét, chính là vị Hầu chưởng quỹ kia, chỉ là dáng người y mập thêm một vòng so với lúc trước, không còn gầy gò nữa.
"Ôi, thật đúng là Thẩm công tử, đi đi đi, chúng ta lên nhã gian trên lầu đi. Tiểu Tam Tử, phân phó bếp chuẩn bị thêm rượu và thức ăn ngon." Hầu chưởng quỹ nhìn thấy Thẩm Lạc, thần tình càng thêm kích động hơn so với Tiểu Tam Tử.
"Đây là thế nào?" Thẩm Lạc thấy thế, càng có chút mơ hồ.
Dưới ánh mắt mọi người tràn đầy nghi ngờ soi mói, Thẩm Lạc theo Hầu chưởng quỹ lên lầu hai, tiến vào nhã gian.
"Tiên sư lại quang lâm lần nữa, tiểu điếm cảm thấy bồng tất sinh huy* đó." Thẩm Lạc vừa mới ngồi xuống, Hầu chưởng quỹ liền cung kính cúi đầu với hắn, miệng nói.
"Ha ha, cái này thật là ứng câu "Quý nhân hay quên sự tình đã làm". Thẩm tiên sư, ngài chính là quý nhân Thần Tiên cư này. Ngài có nhớ lúc trước từng giúp ta vẽ một tấm "Chiêu Tài Tiến Bảo Phù" không?" Hai tay Hầu chưởng quỹ chà một cái, nói.
"A, là chuyện này." Được Hầu chưởng quỹ nhắc nhở, Thẩm Lạc lập tức nhớ ra.
"Thẩm tiên sư, từ khi ta theo lời ngài dán lên trong tiệm tấm Chiêu Tài Tiến Bảo Phù kia. Sau đó không lâu, sinh ý trong tiệm này vốn không nóng không lạnh đột nhiên khá hơn, bình quân mỗi ngày dòng người tiến vào càng đông, tất cả cái này đều là công lao của ngài đó." Hầu chưởng quỹ vui mừng đầy mắt, nói.
"Phù lục bất quá là chiêu tài dẫn vận, có thể lưu được hay không, vẫn phải nhìn nơi tài vận tụ tập có tích thiện hay không. Có câu nhà tích thiện tất có dư khánh, Hầu chưởng quỹ vốn là người tích phúc, nên có lợi này." Thẩm Lạc nghe vậy, cười nói.
Lúc trước vẽ Chiêu Tài Tiến Bảo Phù, Thẩm Lạc hoàn toàn là làm theo yêu cầu của Hầu chưởng quỹ, mặc dù lúc vẽ bùa ẩn ẩn có cảm ứng, nhưng vẽ ra phù lục có hiệu quả hay không, cũng không nắm chắc.
Dù sao chuyện tài vận, cũng giống như vận khí, đều quá mức hư vô mờ mịt, khó mà suy đoán.
Bất quá, Hầu chưởng quỹ hiển nhiên tin tưởng chuyện này không thể nghi ngờ.
Trong khi hai người nói chuyện, Tiểu Tam Tử đã mang theo hai tên tiểu nhị đến, bưng tới trân tu mỹ thực đầy bàn.
Thẩm Lạc bây giờ đã là Tích Cốc sơ kỳ, cho dù không ăn ngũ cốc, cũng có thể thông qua hấp thu thiên địa linh khí no bụng, trong thời gian ngắn cũng sẽ không có cảm giác đói khát, nhưng cái này cũng không có nghĩa mỹ thực sẽ mất đi lực hấp dẫn.
Hắn và Hầu chưởng quỹ lúc này nâng ly cạn chén, ăn no một trận.
Cuối cùng, Hầu chưởng quỹ lâng lâng trở về phòng một chuyến, lúc quay lại, trong tay đã nhiều ra một bản sách cũ bìa xanh đóng chỉ, trên sách có nhiều vết trùng đục, trang giấy cũng đã ố vàng, nhìn có chút cũ kỹ.
"Thẩm tiên sư, đây là một quyển phù thư tổ tiên Hầu gia lưu lại, không có danh mục gì, chúng ta giữ lại cũng không có tác dụng gì nữa. Hôm nay liền tặng ngài, coi như là kết một thiện duyên, cũng không để cho sách này mai một." Hầu chưởng quỹ đã hơi say rượu, gương mặt ửng đỏ, nói.
"Vật tổ tiên lưu truyền há có thể tuỳ tiện tặng người, cái này Thẩm mỗ tuyệt không thể nhận." Thẩm Lạc ngược lại không có men say, vội khoát tay cự tuyệt.
"Thẩm tiên sư còn nhớ không, lúc trước nói nếu ta có thể phát tài, ngài lại đến thu lấy thù lao? Vàng ròng bạc trắng chắc cũng không lọt vào pháp nhãn tiên sư, ta có thể dùng để báo đáp tiên sư, cũng chỉ có vật này." Hầu chưởng quỹ vội khoát khoát tay, nói thêm.
Thẩm Lạc nghe vậy, cũng lộ vẻ do dự.
"Thẩm tiên sư chớ ghét bỏ, chúng ta trước kia ngay cả phù thư này là thật hay giả, cũng không thể phân biệt, đặt ở trong nhà bất quá là vô cớ làm lợi côn trùng. Thực không dám giấu giếm, lúc trước tiên sư vẽ "Chiêu Tài Tiến Bảo Phù" chính là lấy từ trên sách này xuống đấy, bởi vậy cũng có thể thấy sách này là thật. Bây giờ giao cho tiên sư, cũng coi là việc thiện không để minh châu bị long đong, mong rằng ngài không nên chối từ." Hầu chưởng quỹ thấy thế, ngôn từ khẩn thiết, tiếp tục nói.
"Nếu vậy, Thẩm mỗ còn từ chối, cũng có chút bất cận nhân tình." Thẩm Lạc thấy thế, nói cám ơn.
Nói xong, hắn tiếp nhận sách cũ bìa xanh kia, hơi lật ra, kiểm tra một hồi, phát hiện chữ viết bên trong dùng bút lông nhỏ viết thành, chữ viết lúc mới nhìn thấy viết ngoáy, xem kĩ lại thì có chương pháp vô cùng.
Bất quá, Thẩm Lạc cũng không tinh nghiên đạo này, đối với cuồng thảo thư pháp trong cuốn sách cũng nhìn không ra quá nhiều môn đạo.
Trong sách ghi chép phù lục không nhiều, chỉ có bảy tám đạo mà thôi, đại thiên văn tự bên trong lại viết kỹ càng phương pháp và công hiệu những phù lục này, tấm "Chiêu Tài Tiến Bảo Phù" bị xé xuống kia, cũng bị kẹp ở chỗ cũ trong đó.
Rượu no cơm đủ, Hầu chưởng quỹ say khướt cao hứng trở về. Thẩm Lạc ở lại phòng khách, sáng sớm ngày thứ hai, liền cáo từ rời đi.
Rời Tùng Phiên huyện xong, hắn cũng không trực tiếp về Xuân Hoa huyện thành, mà đi thẳng đến Thanh Hoa sơn.
Dưới núi Thổ Tập trấn, ngược lại không chút cải biến, vẫn bộ dáng cũ, trên đường phố vãng lai, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy một hai gương mặt quen thuộc.
Bất quá, trên đầu Thẩm Lạc đội mũ rộng vành, người khác ngược lại không thể nhận ra hắn.
Hắn ở trên trấn Hồng Vận lâu ăn cơm trưa, sau đó vội vàng lên núi.
Trên núi tuyết lớn bao trùm, cơ hồ đã tìm không thấy con đường thông hướng Xuân Thu quan trước kia, rất nhiều nơi càng không thể cưỡi ngựa đi qua.
Cuối cùng, hắn đành phải buộc ngựa giữa khu rừng, tự mình đi bộ lên.