Nhiếp Thải Châu đến trước Quan Âm điện, nhưng không vào điện, mà đi theo hành lang cạnh đại điện ra sau hậu viện.
Thẩm Lạc theo tới xem xét, phát hiện nàng đã ngừng lại, giờ phút này đang đưa lưng về phía hắn, đứng bên cạnh miệng giếng.
"Quả nhiên có gì đó quái lạ!" Thẩm Lạc thấy cảnh này, càng thêm khẳng định phỏng đoán của mình.
Đúng lúc này, Nhiếp Thải Châu đột nhiên quay người lại, vẫn hai mắt nhắm nghiền "nhìn" qua hướng Thẩm Lạc bên này.
Trong lòng Thẩm Lạc xiết chặt, lập tức nghiêng người trốn sau một cây cột trụ hành lang, giấu lại thân hình.
Chỉ là không đợi hắn kịp xem, hậu viện bên kia liền truyền đến một thanh âm "Bõm", dường như có đồ vật gì rơi xuống nước.
Trong lòng Thẩm Lạc run lên, vội vàng đuổi tới, lại không thấy thân ảnh Nhiếp Thải Châu đâu cả.
Hắn lập tức đi tới bên cạnh giếng, cúi người nhìn, liền thấy trong giếng bọt nước dập dờn, mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang chìm xuống đáy nước.
Thẩm Lạc kinh hãi, lập tức hai tay bóp ra một cái pháp ấn cổ quái, trong miệng lẩm bẩm.
Niệm chú xong, quanh thân hắn nổi lên trận trận lam quang, rất nhanh bên ngoài thân hình thành một tầng lam mang mơ hồ, phía trên có thể nhìn thấy một tầng hoa văn sóng nước, phảng phất quanh người mặc vào một tầng thủy y, thình lình chính là Tị Thủy Quyết.
Chỉ là Tị Thủy Quyết này khác hắn với trong mộng cảnh, chênh lệch thực sự quá nhiều, có sức phòng ngự hay không cũng khó mà nói.
Trước mắt Thẩm Lạc cũng không lo được nhiều, chỉ có thể nhảy lên, vượt qua thành giếng, rơi vào trong giếng.
Trong nháy mắt rơi vào nước, trong lòng của hắn có chút vui mừng, Tị Thủy Quyết này mặc kệ phòng ngự thế nào, vào nước thuộc tính lại không bị hao tổn, thậm chí ngay cả sóng nước cũng không ảnh hưởng bao nhiêu.
Hắn hô hấp dưới nước tự nhiên, thậm chí còn thoải mái như cá gặp nước, lập tức lặn xuống phía dưới, truy tìm về phía dưới đáy giếng.
Giếng này so với hắn dự đoán sâu hơn rất nhiều, Thẩm Lạc lặn xuống mấy chục trượng, mới tới đáy giếng.
Nhưng mà, đáy nước kia ngoài nước bùn tích luỹ bao năm, nào thấy thân ảnh Nhiếp Thải Châu?
Hắn còn đang nghi hoặc, bỗng nhiên phát giác sau lưng có sóng nước cuốn tới, vội vàng xoay người tra xét. Lúc này mới phát hiện trên vách giếng tối tăm sau lưng, thình lình có một cửa hang nằm ngang cao cỡ nửa người.
Thẩm Lạc không chần chờ, lập tức tiến vào trong hang, một đường tiến lên.
Đi một đoạn ngắn, thông đạo đột nhiên bắt đầu dần dốc lên, cũng xuất hiện mấy khúc quẹo.
Theo địa thế càng ngày càng cao, mực nước trong thông đạo dần dần hạ xuống, cuối cùng triệt để rời khỏi mặt nước.
Thẩm Lạc nhờ ánh sáng trên người, nhìn thấy trên mặt đất có một hàng dấu chân ướt nhẹp, một mực kéo dài vào chỗ sâu thông đạo, liền tiếp tục đuổi theo.
Đi nửa nén hương, hắn bỗng nhiên nhíu mũi một cái, trong không khí ngửi thấy một mùi hương không giống bình thường.
Mùi vị đó hắn cũng không lạ lẫm, ngày đó theo Nhiếp Thải Châu đến Viên Châu tự dâng hương, ngay lúc "Phật quang" hiện thế hắn đã ngửi thấy, chẳng qua lúc đó không chờ hắn tra được nơi phát ra, hương khí kia liền biến mất.
Thẩm Lạc lúc ấy cũng không quá để ý, trước mắt mới hiểu ra, mùi vị đó có liên quan rất lớn với giếng cổ này.
Hắn càng đi về trước, phát hiện mùi kia càng nồng đậm, trong lúc nhất thời ngay cả thức hải cũng có chút mê huyễn.
Thẩm Lạc vội vàng vận chuyển công pháp vô danh, một cỗ khí thanh lương bay thẳng vào não hải, mới hòa tan mấy phần cảm giác mê huyễn kia.
Hắn lấy lại bình tĩnh, lấy trong tay áo ra mấy tấm Tiểu Lôi Phù, đuổi về phía trước mấy bước, do dự một chút, lại lập tức đổi thành một tấm Lạc Lôi Phù, lúc này mới tiếp tục đuổi theo.
Cách phía trước không xa, thông đạo đột nhiên bắt đầu rộng ra, cũng có một mảnh ánh sáng từ đó chiếu tới.
Thẩm Lạc thu hồi Tị Thủy Quyết, cẩn thận đi theo, tới gần xem xét, mới phát hiện phía trước lại có một tòa thạch thất.
Thạch thất đang mở cửa, bên trong có thể nhìn thấy một cái bàn đá, một bóng người xinh đẹp giờ phút này đang nghiêng người ngồi ở chỗ đó, không nhúc nhích, chính là Nhiếp Thải Châu.
Đối diện với nàng, ngồi một lão phụ tóc trắng lưng còng, trên thân mặc một bộ trường bào màu hồng, trên tóc cắm một trâm châu màu đỏ thẫm, trên mặt đầy nếp nhăn thật sâu, nhìn như đã già trên tám mươi tuổi.
Chỉ là giờ phút này trên mặt lão phụ chất đầy ý cười, một đôi mắt nhìn chằm chằm gương mặt Nhiếp Thải Châu, phảng phất thưởng thức một kiện đồ sứ tuyệt mỹ, thần sắc chuyên chú tới cực điểm, tựa như trong mắt không cho phép bất cứ vật nào khác tiến vào.
Thậm chí Thẩm Lạc đang nhìn trộm, cũng không mảy may phát giác.
Thẩm Lạc cũng đánh giá lão phụ kia, lại không phát hiện trên thân có âm sát khí, hắn lặng lẽ lấy ra tấm "Quá Sơn Phù" kia, muốn tìm ra hư thực.
Kết quả, lá bùa trong tay áo vừa ra, đúng là "Vù" một cái, bốc cháy rừng rực.
"Yêu khí thật mạnh!" Thẩm Lạc vội vàng lách mình ẩn núp, nhưng trong lòng thì giật mình.
Phẩm cấp Quá Sơn Phù có hạn, khả năng dò xét yêu khí cũng có hạn, một khi yêu vật mạnh hơn Tích Cốc hậu kỳ, lá bùa sẽ không thể thừa nhận, tự bốc cháy.
Thân thể Thẩm Lạc dán trên vách đá, trong lòng khiếp sợ không thôi, lão phụ trong phòng kia chí ít cũng là một yêu vật Tích Cốc hậu kỳ.
Cũng may vừa rồi bối rối, cũng không làm lão phụ trong phòng để ý. Thẩm Lạc lại lặng lẽ dò xét trong phòng, kết quả nhìn thấy tay lão phụ kia đang bưng lấy một gốc Cửu Diệp Thảo đỏ như máu, đưa đến miệng Nhiếp Thải Châu.
Trong lòng Thẩm Lạc xiết chặt, vốn định lập tức ngăn cản, nhưng phát giác trên Cửu Diệp Thảo kia có linh khí mờ mịt, cũng không phải là độc vật, mới cố nhịn không xuất thủ.
Chỉ thấy hai mắt Nhiếp Thải Châu vẫn nhắm chặt, miệng khẽ mở ra ngậm lại, nhai cây linh thảo màu đỏ như máu kia, từng chút từng chút nuốt vào.
Theo cổ họng nàng nhấp nhô một trận, cây linh thảo kia đã hoàn toàn rơi vào trong bụng nàng.
Ngay sau đó, trên thân nàng vậy mà dâng lên một tầng yêu khí màu vàng mắt thường có thể thấy được, đồng thời trở nên càng lúc càng nồng đậm.
Thẩm Lạc thấy thế, lập tức có chút hối hận.
Nhưng đúng vào lúc này, trong miệng Nhiếp Thải Châu bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu thống khổ, hai mắt trong nháy mắt mở ra, một cỗ khí tức vô hình từ trên thân toả ra, sau lưng của nàng lập tức sáng lên tia sáng màu vàng.
Thẩm Lạc đang kinh ngạc, đột nhiên ngửi được một cỗ hương khí nồng đậm như trăm hoa từ trên thân nàng phiêu tán ra, trực tiếp che đậy dị hương vốn đang tràn ngập bốn phía.
Lúc này, một màn khiến cho người kinh ngạc xuất hiện.
Chỉ thấy sau lưng Nhiếp Thải Châu, tia sáng màu vàng kịch liệt dâng trào, một đôi cánh màu vàng như cánh bướm ló ra, phía trên thỉnh thoảng có óng ánh quang phấn rơi xuống, như ẩn như hiện.
"Thành, xong rồi... Huyết mạch này rốt cuộc đã thành thục, ha ha..." Lão phụ kia thấy thế, bỗng nhiên tuỳ ý cười điên cuồng.
Nhiếp Thải Châu mặc dù đã mở hai mắt ra, nhưng trong đôi mắt lại không nhìn thấy thần thái, vẫn không nhúc nhích tí nào ngồi tại chỗ, phảng phất đủ loại biến hoá lúc trước không cảm giác được.
Đúng lúc này, lão phụ tóc trắng bỗng nhiên ngừng cười, toàn thân bắt đầu sinh ra một trận sương mù màu hồng phấn, rất nhanh toả ra mờ mịt tràn ngập cả gian thạch thất.