Thẩm Lạc liếc mắt liền thấy, bạng yêu kia vậy mà lần nữa hiện ra chân thân, đang hợp lấy vỏ sò, muốn nuốt Nhiếp Thải Châu.
Trên vỏ sò, có thể nhìn thấy một vết rách dài hơn một tấc, bốn phía rõ ràng có vết cháy màu đen, hiển nhiên là dấu vết lúc trước bị đạo Lạc Lôi Phù kia đánh trúng lưu lại.
"Dừng tay!" Thẩm Lạc quát lớn một tiếng, trong tay áo xuất ra một đạo Lạc Lôi Phù.
Bạng yêu đã nếm qua một lần thua thiệt, đã sớm phòng bị, mắt thấy phù quang sáng lên, trong vỏ sò mở ra đột nhiên xuất ra một đạo hào quang màu tím nồng đậm, xuyên vào không trung chiếu ra một mảnh tử hà, lại thoáng như phật quang vậy.
Lạc Lôi Phù vừa mới nổ tung, lôi quang màu trắng kia liền bị mảnh tử hà này ngăn trở, tất cả uy thế tiêu tán, lại không thể đả thương được bạng yêu này.
Theo lôi quang dần dần biến mất, tử hà kia cũng bắt đầu tiêu tán dần.
Nhưng mà, ngay lúc tất cả quang mang thu liễm, trong nháy mắt một bóng người đột nhiên từ trong quang mang tro tàn nhảy ra ngoài, hai thanh đồng chuỳ trong tay đồng thời đập mạnh lên chỗ vết rách vỏ sò.
Bạng yêu hiển nhiên không dự liệu được Lãng Sinh tập kích, hào quang màu tím kia mặc dù lần nữa sáng lên, nhưng không thể thi triển ra toàn lực, liền bị hai chuỳ Lãng Sinh đập xuống.
"Ầm ầm"
Theo hai tiếng nổ mạnh truyền đến, một cỗ lực phản chấn to lớn bắn lên, làm Lãng Sinh bay ngược ra sau, rơi xuống một bên.
Bạng yêu cũng bị đánh cho vỏ sò hợp lại, truyền đến một trận thanh âm rung mạnh.
Thẩm Lạc thừa cơ tiến lên, dưới chân thi triển Tà Nguyệt bộ, mang theo một mảnh ánh trăng, thân như mị ảnh vọt tới trước con trai lớn, một tay nắm lấy eo nhỏ Nhiếp Thải Châu, một chưởng vỗ lên thân con trai.
Lực đạo Thanh Dương Thủ trong cơ thể tuôn ra, đánh vào trên thân thể con trai, đồng thời tạo ra một lực phản chấn.
Thẩm Lạc mượn nguồn lực này, mang theo Nhiếp Thải Châu lui về sau, dùng Tà Nguyệt bộ kéo dài khoảng cách với bạng yêu. Nhiếp Thải Châu được hắn ôm trong ngực, lại là trực tiếp bị chấn động ngất đi.
"Các ngươi muốn chết..."
Bạng yêu rốt cuộc giận dữ, phấn quang trên thân thu liễm, tử quang đại thịnh.
Chỉ thấy thân hình nó cực tốc thu nhỏ, đúng là trực tiếp huyễn hóa thành một thiếu nữ váy tím tư thái lung linh, trước ngực phía sau lưng cùng tứ chi, đều bao trùm lấy từng khối giáp trắng hồng lớn chừng bàn tay, tựa hồ do vỏ sò biến thành.
Ở trên tay, còn mang theo một cây miêu đao màu trắng dài khoảng ba thước, nhìn giống như cũng là vỏ sò biến thành.
Thẩm Lạc không dám khinh thường, đặt Nhiếp Thải Châu bên tường sau lưng, một tay nắm Quỷ Khiếu Hoàn, một tay kẹp lấy một tấm Lạc Lôi Phù, đầy mắt cảnh giác nhìn chằm chằm bạng yêu.
Bạng yêu Tích Cốc hậu kỳ này, sức phòng ngự thực sự cường hãn, chỉ sợ ít nhất phải bốn tấm Lạc Lôi Phù đồng thời kích phát, mới có thể cưỡng ép phá vỡ phòng ngự vỏ sò của nó, đáng tiếc trên người hắn cũng chỉ còn lại hai tấm Lạc Lôi Phù.
Bất quá, cho dù hắn có đủ nhiều Lạc Lôi Phù đối địch, lấy tu vi Tích Cốc sơ kỳ bây giờ, cũng vô pháp đồng thời kích phát. Dù sao trong hiện thực, pháp mạch trong đan điền cách biệt quá xa trong mộng cảnh, thể nội pháp lực cũng như vậy.
Mà muốn lách vỏ sò, trực tiếp công kích chỗ yếu hại của nó, lại khó càng thêm khó.
Thẩm Lạc có chút hối hận, lúc trước đuổi theo quá mức sốt ruột, không mang theo tấm thông linh khế ước Địa phủ kia, nếu không trước mắt có thể thử triệu hoán Câu Hồn Mã Diện tới hỗ trợ.
Hắn cũng không phải không nghĩ tới, dùng Phi Hành Phù mang theo Nhiếp Thải Châu chạy trốn. Hoà thượng có thể chạy nhưng miếu không chạy được, bạng yêu kia nếu có thể khống chế Nhiếp Thải Châu mộng du, chắc hẳn cũng biết rõ tình huống trong nhà hắn.
Nếu hắn mang theo Nhiếp Thải Châu đi thẳng một mạch, bạng yêu kia không tìm được, khó đảm bảo sẽ không xuất thủ với người nhà hắn.
Cho nên, Thẩm Lạc gặp tình thế khó xử, cũng chỉ có thể cứng rắn đối đầu, không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ, sẽ không trốn chạy.
Đang cân nhắc, bạng yêu kia biến thành thiếu nữ áo tím đột nhiên thân hình khẽ động, bay thẳng tới Thẩm Lạc.
Tốc độ kia nhanh chóng vượt xa lúc trước, chỉ bóng người lóe lên, đao nhọn trong tay đã tới ngực Thẩm Lạc, trên lưỡi đao hiện lên một chút hàn mang, đúng là muốn đâm thấu tim Thẩm Lạc.
Sau khi hoá thành thiếu nữ áo tím, tốc độ nó lại thình lình tăng nhanh hơn gấp đôi!
Bất quá, trong nháy mắt lưỡi đao đâm vào cơ thể, thiếu nữ áo tím nhận ra không đúng, trong mắt lóe lên vẻ kinh nghi.
Quả nhiên, thân ảnh "Thẩm Lạc" bị đâm trúng kia đột nhiên tan rã ra, từ bên cạnh trượt ra từng đạo tàn ảnh mơ hồ, mà dưới chân tàn ảnh cũng giống như có ánh trăng vỡ vụn, huyễn hóa ra từng mảnh từng mảnh ánh trăng sáng tối giao nhau, lướt ngang qua một bên.
Thân ảnh Thẩm Lạc từ trong tàn ảnh một lần nữa hiển hiện, trên thân hoàn hảo không chút tổn hại, căn bản không bị nửa điểm thương tích.
Bây giờ Tà Nguyệt Bộ của hắn đã đạt đến đại thành, mặc dù khoảng cách thi triển Ất Mộc Tiên Độn còn cực lớn, nhưng trong khi thực chiến cũng đã có thể tự do phát huy, giúp ích thực sự rất nhiều.
Thẩm Lạc lần nữa vạch ra một chuỗi tàn ảnh, lần này trực tiếp vây quanh người bạng yêu. Quỷ Khiếu Hoàn trong tay phát ra một trận tiếng rít, từng vòng từng vòng sóng âm mãnh liệt mắt thường có thể thấy được tuôn ra, thẳng đến dưới nách bạng yêu.
Thiếu nữ hoá thân bạng yêu, khuỷu tay trầm xuống phía dưới, giáp phiến vỏ sò bám vào trên cánh ta trực tiếp ngăn trở sóng âm quỷ khiếu, thoáng chấn động, liền đánh tan tất cả sóng âm.
Nó lập tức vung tay, một thanh phi đao màu trắng, từ lòng bàn tay bắn nhanh ra, đâm thẳng đến tim Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc đành phải vội vàng vận chuyển Tà Nguyệt Bộ, mau né tránh.
Lúc này, Lãng Sinh cũng đã một lần nữa đứng lên, vọt tới bên cạnh Thẩm Lạc.
"Tu vi kẻ này vượt xa ngươi ta, chỉ có thể dùng trí, không thể dùng sức..." Thẩm Lạc hạ giọng, nói với Lãng Sinh một phen.
"Cứ theo chủ nhân." Lãng Sinh liên tục gật đầu.
Gã vừa dứt lời, thiếu nữ áo tím đã lao đến hai người, miêu đao màu trắng vung lên, đột nhiên sinh ra liên tiếp hư ảnh lưỡi đao, liên tục không ngừng, bao phủ Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc lần này không tiếp tục dùng Tà Nguyệt Bộ tránh thoát, mà cổ tay rung lên, mười mấy thủy tiễn đồng thời từ trong tay áo bắn nhanh ra, đánh về phía hư ảnh lưỡi đao đang bao phủ bốn phương tám hướng.
Lúc cả hai chạm vào nhau, mũi nhọn thuỷ tiễn bỗng nhiên có tiếng sấm đại tác, mười mấy đạo Tiểu Lôi Phù đồng thời lóe sáng, dẫn tới mười mấy đạo lôi quang tuyết trắng từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt nổ cho phòng ốc tường viện gạch đá bay tán loạn, khói bụi nổi lên bốn phía.
Trong sương mù, ánh mắt thiếu nữ áo tím bị ngăn trở, khí thế lao tới trước hơi dừng lại, chợt nghe bên tai tiếng gió đại tác, vội vàng quay qua, đúng là sử xuất một tư thế Thiết Bản Kiều, lộn ngược xuống dưới.
Hai đạo chùy ảnh lúc này quét ngang qua thân thể nàng, mang theo hai đạo gió lốc gào thét, cũng quét ngang khói bụi.
Hai tay thiếu nữ áo tím chống đất, thân hình đột nhiên xông lên, lưỡi đao trong tay bỗng dưng quét ngang ra, muốn cắt ngang thân thể quân tôm Lãng Sinh.
Nhưng lúc này, thân thể quân tôm bị một sợi thủy thằng quấn quanh lấy, đột nhiên kéo về phía sau, khó khăn tránh thoát lưỡi đao thiếu nữ áo tím, lui vào trong bụi mù, biến mất không thấy gì nữa.
Thiếu nữ áo tím hừ lạnh một tiếng, thân hình bỗng nhiên nhảy lên trước, đuổi theo phía Lãng Sinh thối lui.
Nhưng mới đuổi tới hai bước, dưới chân nàng bị vấp thứ gì đó, cúi đầu nhìn lại, là một cây thuỷ thẳng dài mấy trượng nằm ngang treo đầy Tiểu Lôi Phù trên đó.