"Nếu ta không nhớ lầm, nhiệm vụ lần trước, trừ Lục hiền chất, còn có một tán tu họ Thẩm tham dự vào trong đó, hẳn là Thẩm Lạc tiểu hữu ngươi à?" Nam tử đeo kiếm bên cạnh đột nhiên mỉm cười mở miệng hỏi.
Thân hình người này cao lớn, dung mạo uy vũ, nhưng nói chuyện lại cho người ta cảm giác rất hiền lành.
"Cung tiền bối tinh thông tất cả, tại hạ ngày đó xác thực cùng Lục đạo hữu tham gia việc này.." Thẩm Lạc chần chờ một chút, gật đầu nói.
Vừa rồi Lục Hóa Minh bí mật truyền âm, đại khái giới thiệu một chút tính danh những người khác, trọng điểm là giới thiệu hai người bên cạnh Hoàng Mộc thượng nhân. Nam tử đeo kiếm này tên là Cung Điền, thiếu phụ váy xoè bên cạnh là Doãn Nhất Tiên, đều là cung phụng quan phủ Đại Đường.
"Thẩm tiểu hữu đối với chuyện quỷ hồn Kính Hà Long Vương thoát khốn, có đầu mối gì không?" Cung Điền hỏi.
"Tại hạ cũng không hiểu ra sao, thực sự nghĩ mãi mà không rõ." Thẩm Lạc lắc đầu cười khổ.
Cung Điền nhìn Thẩm Lạc, chỗ sâu trong mắt nổi lên một tầng quang mang kỳ lạ như gợn nước, nhẹ nhàng dập dờn.
Thiếu phụ váy xoè và Hoàng Mộc thượng nhân quay đầu nhẹ nhìn lại, Cung Điền lắc đầu nhẹ không dễ thấy.
"Được rồi, hiện tại truy cứu việc Kính Hà Long Vương làm sao thoát khốn Địa Phủ đã không có ý nghĩa, việc cấp bách là làm sao đối phó hắn." Hoàng Mộc thượng nhân khoát tay nói.
"Thượng nhân nói đúng lắm." Cung Điền gật đầu.
"Chư vị tiền bối, nơi này mặc dù không có chỗ cho vãn bối nói chuyện, bất quá trong lòng vãn bối có một nỗi nghi hoặc, không biết có nên nói hay không." Một thanh âm đột nhiên vang lên, lại là thanh niên họ Võ bên cạnh Thanh Hoa tiên tử đi ra, cung kính nói.
Thẩm Lạc nhìn thấy người này đột nhiên nhảy ra, trong lòng nổi lên một tia dự cảm không tốt.
"Ngươi là Võ Minh hiền chất Phổ Đà sơn, có lời gì cứ nói đừng ngại." Cung Điền cười nói.
"Kỳ thật cũng không phải việc đại sự gì, chỉ là vị Thẩm đạo hữu này ngày đó tham dự nhiệm vụ Địa Phủ, hôm nay lại phát hiện tung tích Kính Hà Long Vương trước tất cả mọi người. Vãn bối cảm thấy quá mức trùng hợp, không biết chư vị tiền bối nghĩ như thế nào?" Võ Minh tiếp tục bảo trì thần thái cung kính, nhẹ nhàng nói.
Lời này vừa ra, thân thể mọi người tại đây hơi chấn động một chút, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Lạc nổi lên một tia hoài nghi.
Thẩm Lạc chấn động trong lòng, bỗng nhiên nhìn về phía Võ Minh.
"Tại hạ chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng mình, tuyệt không có ý nghĩ xấu Thẩm đạo hữu, mong Thẩm đạo hữu thứ lỗi." Võ Minh không sợ đón ánh mắt Thẩm Lạc, một mặt khiêm tốn nói.
"Thật sao? Ta còn tưởng Võ đạo hữu bởi vì trước đó tại Uyển Khâu thành, bị ta đánh bại mà ghi hận trong lòng, có ý định trả thù chứ, không có tư tâm thì tốt rồi." Thẩm Lạc mỉm cười nói.
Trên mặt Võ Minh lộ ra một tia kinh sợ, nhưng sau một khắc liền che giấu đi.
Mặc dù ánh mắt của y biến hóa chỉ thoáng qua, nhưng tất cả mọi người ở đây là hạng người có tu vi cao thâm, làm sao để lọt mất, sự hoài nghi Thẩm Lạc cũng giảm xuống, ánh mắt nhìn về phía Võ Minh lại thêm ra mấy phần ý vị thâm trường.
"Tốt, việc này về sau hãy nói, về quan phủ Đại Đường trước đã. Thanh Hoa đạo hữu, Miên Nguyệt đạo hữu, hai vị cũng theo đi, thương nghị việc này một chút." Hoàng Mộc thượng nhân mở miệng, ngữ khí mang theo một tia không vui, nhất là lúc nhìn về phía Võ Minh kia, càng thêm bất mãn.
Làm cao tầng quan phủ Đại Đường, không muốn nhìn thấy nhất chính là tâm tính bọn thủ hạ không đủ, lục đục với nhau.
"Vâng, cứ theo Hoàng Mộc tiền bối an bài." Thanh Hoa tiên tử và Miên Nguyệt cư sĩ phát giác được Hoàng Mộc thượng nhân không vui, vội vàng đáp ứng.
Thanh Hoa tiên tử còn hung hăng trừng Võ Minh một cái. Võ Minh cúi đầu lui qua một bên.
"Cung Điền, ngươi tinh thông thuật dò xét, lưu lại nơi đây dẫn người dò xét bốn phía một chút, xem còn có gì không ổn không." Hoàng Mộc thượng nhân nói với Cung Điền bên cạnh.
"Vâng, thượng nhân yên tâm." Cung Điền gật đầu đáp ứng.
Sau đó, Hoàng Mộc thượng nhân mang theo tất cả mọi người đi về hướng quan phủ Đại Đường, Thẩm Lạc cũng được yêu cầu đi theo.
"Thẩm huynh chớ lo lắng, Hoàng Mộc thượng nhân mắt sáng như đuốc, sẽ không tin tưởng tiểu nhân châm ngòi ly gián đâu." Lục Hóa Minh đi tới bên cạnh Thẩm Lạc, thấp giọng nói.
"Ta tự nhiên tin tưởng Hoàng Mộc thượng nhân, bất quá ta cũng cảm thấy việc này quá trùng hợp, liên tiếp hai lần đụng phải Kính Hà Long Vương kia." Thẩm Lạc khẽ cười khổ.
"Đừng nói như vậy, may mắn hôm nay ngươi gặp việc này, nếu không sẽ có càng nhiều dân chúng bị hại. Lúc đó, bệ hạ sẽ trách tội xuống. Lại nói, ngươi một lần nữa giúp quan phủ Đại Đường ta đó." Lục Hóa Minh cảm kích nói.
"Trùng hợp thôi, Lục huynh, các ngươi rời thành đi Âm Lĩnh sơn mạch à?" Thẩm Lạc cười cười, sau đó nghĩ tới một chuyện, hỏi.
"Đúng vậy, trong cổ mộ nơi đó lệ quỷ đột nhiên bạo động, ra ngoài đả thương người, bỏ ra rất nhiều thời gian, rốt cuộc mới xua đuổi những quỷ vật kia trở về." Lục Hóa Minh lộ vẻ mệt mỏi không chịu nổi.
Thẩm Lạc trước đó không lâu mới từ trong cổ mộ đi ra, muốn hỏi nhiều chút chuyện cổ mộ Âm Lĩnh sơn. Chỉ là do Võ Minh, hiện tại hắn bị hiềm nghi cấu kết quỷ vật, nếu để đám người biết được trước đó không lâu hắn đã từng đi tới cổ mộ Âm Lĩnh sơn, chỉ sợ lại phát sinh thêm sự cố, đành phải nhịn xuống.
"Lại nói, tu vi Thẩm huynh tiến nhanh, đã đặt chân vào Ngưng Hồn kỳ, thật đáng mừng." Lục Hóa Minh dò xét trên người Thẩm Lạc một chút, vừa cười vừa nói.
"Vận khí tốt, may mắn đột phá mà thôi." Thẩm Lạc cười nói.
Hai người vừa đi đường, vừa nói chuyện phiếm.
Một đoàn người rất mau trở lại quan phủ Đại Đường. Hoàng Mộc thượng nhân cùng Thanh Hoa tiên tử, Miên Nguyệt cư sĩ đi chủ điện, tựa hồ có chuyện trọng đại phải thương lượng, để Lục Hóa Minh trước mang Thẩm Lạc xuống dưới nghỉ ngơi, sau lại triệu kiến hắn.
Lục Hóa Minh mang theo Thẩm Lạc trở lại chỗ mình ở, vừa vào nhà, Lục Hóa Minh liền ôm bầu rượu uống cho đỡ thèm, Thẩm Lạc cũng bồi tiếp uống một chút.
Không biết bởi vì quá mệt nhọc, hay là tửu kình xuống, Lục Hóa Minh vậy mà không bao lâu liền nằm nhoài trên mặt bàn ngủ thiếp đi.
Thẩm Lạc đưa gã vào phòng ngủ nghỉ ngơi, mình ở phía ngoài phòng khách ngồi chơi, nhớ kỹ lại chuyện xảy ra hôm nay.
Đây là hắn từ khi bước vào tu tiên giới, một mực bảo trì thói quen, tổng kết lại chuyện gặp phải, tra tìm thiếu sót của mình, chỉ có không ngừng đề cao mình, mới có thể từng bước đi lâu dài trên con đường nguy hiểm tu tiên giới.
"Trước đó tình huống khẩn cấp, không kịp xem kỹ vật này." Ngồi một hồi, hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lật tay lấy ra linh đang đồng thau do phù lục màu vàng biến thành.
Thần thức Thẩm Lạc chui vào trong đó, trên mặt rất nhanh lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trong linh đang này vậy mà không có cấm chế, phẩm chất cũng không có gì đặc thù.
Lông mày hắn cau lại, linh đang này có thể làm cho quỷ vật thất thần, hắn vốn cho là một kiện pháp khí phẩm cấp khá cao, ai ngờ cũng chỉ là một linh đang phổ thông.
Bất quá linh đang này cũng không phải không có chỗ đặc biệt, bên trong linh đang ẩn chứa một cỗ năng lượng kỳ dị, chỉ là số lượng không nhiều.
Thẩm Lạc hơi trầm ngâm, vận khởi pháp lực gõ vang linh đang này.
Đinh đương... Đinh đương...
Tiếng chuông thanh thúy quanh quẩn trong phòng, rất là êm tai, hắn cảm giác không có gì là không ổn.
"Ừm?" Ánh mắt của hắn khẽ động.
Tiếng chuông vang lên, cỗ lực lượng kỳ dị trong linh đang lại tiêu hao từng chút một.
"Tiểu tử... Mau dừng tay... A..." Một tiếng kêu thống khổ thảm thiết từ trong túi càn khôn bên hông truyền đến, lại là tướng quân quỷ vật kia phát ra.
Thẩm Lạc vội vàng để thần thức chui vào trong đó, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc.