Đại Mộng Chủ

Chương 62: Thì ra là thế



Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Thẩm Lạc nhanh chóng đặt quyển sách trong tay lên giường, lặng yên đi tới cửa, mở khóa cửa, thoáng mở ra một khe hở nhỏ, nhìn xung quanh thêm vài lần. Hành lang hẹp dài vẫn yên tĩnh, không có người đi lại.

Hắn gãi gãi đầu, tiếp tục khoá cửa lại, đi tới bệ cửa sổ trước mở cửa sổ ra. Cây gừa xanh ngắt kia lập tức đập vào mi mắt. Trừ nó ra, cũng không có người.

"Rốt cuộc có chuyện gì, vừa rồi rõ ràng ta nghe có người nói chuyện..." Thẩm Lạc đóng cửa sổ lại, tự lẩm bẩm.

Ngay vừa rồi, bên tai hắn nghe được một thanh âm vang dội, tựa hồ đang niệm cái gì "Uổng tắc trực", như hồng chuông đại lữ quanh quẩn trong đầu, khiến cho tinh thần có một sát na hoảng hốt.

"Hẳn là mấy ngày nay quá mệt mỏi, nghe nhầm rồi?" Thẩm Lạc vuốt vuốt mi tâm của mình, về lại bên giường, lần nữa đưa tay cầm nửa cuốn sách trên giường kia lên.

Kết quả là vào lúc này, bên tai lần nữa vang lên một thanh âm:

"Khúc tắc toàn..."

Thanh âm vẫn như cũ vang dội rõ ràng, đinh tai nhức óc.

Thẩm Lạc cảm thấy đầu óc ông ông một hồi, hai cánh tay theo bản năng bưng kín lỗ tai, quyển sách trên tay cũng theo đó tuột tay rơi xuống mặt đất.

Hắn vẫn duy trì tư thế này, đứng tại chỗ không nhúc nhích, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm nửa cuốn sách trên mặt đất.

Nửa ngày, Thẩm Lạc nuốt khô một miếng nước bọt, ngồi xổm xuống, cẩn thận từng li từng tí đưa ngón trỏ ra, chọt chọt trên quyển sách bằng da kia. Quyển sách bằng da không có bất kỳ biến hóa nào, bên tai cũng không xuất hiện thanh âm gì.

"Kỳ quái... Chẳng lẽ không phải đến từ trong sách này?" Khoé miệng Thẩm Lạc co giật một chút.

Đang cân nhắc, hắn dùng hai ngón tay kẹp lấy bìa quyển sách bằng da, nhấc quyển sách lên, đưa đến trước mặt dò xét.

Quyển sách này ngoại trừ bên trong chứa những cổ triện văn màu bạc cơ hồ không cách nào phân biệt kia, cũng không có gì khác biệt với sách bình thường.

"Sẽ không phải là quỷ vật kia bỗng nhiên xuất hiện, bám vào trong sách này chứ?" Thẩm Lạc nhớ ra cái gì đó, trong lòng run lên, tay trái vô thức sờ lên cánh tay phải mình.

Bất quá, sau khi hắn hôn mê một trận, Tiểu Hóa Dương Công mơ mơ hồ hồ đạt đến viên mãn, tựa hồ có quan hệ với quỷ đầu này. Mà chính mình ngoại trừ sau khi tỉnh lại có chút khô nóng bên ngoài, đến nay cũng không cảm thấy thân thể có gì không ổn.

Thẩm Lạc nghĩ tới đây, trong lòng an tâm hơn một chút, hai ngón tay kẹp lấy thư quyển nâng ở tay trái, tay phải tính phủi đi bụi trên trang sách.

Kết quả khi mấy ngón tay hắn đảo qua sách, trong đầu lần nữa vang lên thanh âm "Bất tự phạt, cố hữu công... Ngôn tự nhiên..."

Con ngươi hắn bỗng nhiên co rụt lại, tay phải dừng lại, nhìn chằm chằm vào chỗ ba ngón tay phải tiếp xúc, rõ ràng là ba chữ cổ triện văn màu bạc.

"Chẳng lẽ là..."

Trong đầu Thẩm Lạc xuất hiện một ý niệm, hít sâu một hơi, ba ngón tay phải rời trang sách xuống một tấc.

"Ngôn tự nhiên "

Lần này, thần sắc trên mặt Thẩm Lạc không còn bất định nữa, mà là mừng rỡ.

"Thì ra là thế, thì ra là thế! Ta đã biết, khó trách, khó trách..." Khoé miệng Thẩm Lạc không khỏi lộ ra một tia ý cười giật mình.

Nguyên lai Vô Danh Thiên Thư này, lại có thể thông qua chạm để đọc, trách không được "Vu Thiên Sư" là lái đò bình thường như thế, cũng có thể vô sự tự thông, bởi vì căn bản không cần phải hiểu cổ triện văn gì cả, chỉ cần sờ là được rồi.

Tìm hiểu được biện pháp đọc sách, Thẩm Lạc lập tức không kịp chờ đợi nhìn lên phía đầu, ngón tay đặt trên chữ thứ nhất.

Cổ triện văn này hắn nhận biết số lượng văn tự không nhiều, chính là một chữ "Phu", ngón tay của hắn vừa mới chạm đến, bên tai liền vang lên một chữ "Phu".

Thẩm Lạc khẽ vuốt cằm, ngón tay lập tức di động, đọc chữ thứ hai...

Kết quả ngón tay hắn vừa dời qua mười mấy chữ, trong lúc bất chợt đầu váng mắt hoa một trận, nhưng thân thể cũng không bị lung lay.

Hắn lắc đầu, cho là mình mệt mỏi, muốn tiếp tục chạm đến chữ kế tiếp, kết quả vừa sờ chữ này, liền cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, hai mắt biến thành màu đen.

Thẩm Lạc vội chụp lấy mép giường, lúc này mới không bị té ngã.

Lần này, không nghe thanh âm gì, nhưng trong đầu ngược lại một trận nhói nhói.

Thẩm Lạc không dám chủ quan, vội vàng đặt Thiên Thư ở đầu giường, nhắm mắt ngồi xếp bằng.

Hắn tinh thông Y Đạo, suy nghĩ một phen, liền biết triệu chứng vừa rồi, là tinh thần chi lực hao tổn quá độ gây nên.

Dựa theo Vu Diễm nói, nhân thể tinh khí thần vốn là một thể, hai bên hỗ trợ lẫn nhau. Bây giờ tinh thần lực hắn hao tổn rất lớn, thôi động Tiểu Hóa Dương Công hẳn là có thể tăng tốc khôi phục tinh thần lực.

Rất nhanh toàn thân Thẩm Lạc nóng bỏng, như ngâm mình trong nước nóng, khí huyết lưu thông cũng theo đó tăng tốc, trên mặt nổi lên một tầng hồng quang.

Quả nhiên, hắn vừa vận công, cảm giác đâm nhói trong đầu lập tức gíme bớt không ít.

Hắn nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục vận chuyển công pháp.

"Xem ra dùng loại phương thức này đọc mặc dù không tệ, chỉ là quá hao phí tinh thần." Một khắc đồng hồ sau, Thẩm Lạc mở hai mắt ra, tự nhủ.

Tuy vậy, hắn không chần chờ chút nào, lại cầm quyển sách lên, thông qua ngón tay di động trên trang sách, đọc mười mấy chữ, cho đến khi choáng đầu hoa mắt, mới dừng lại ngồi xuống điều tức.

"Phu thiên đạo giả, vật vô hình vậy. Thiên Đạo vô hình, phân chia Âm Dương, sau đó sinh dưỡng vạn vật, thế nhân nếu cầu Trường Sinh Đạo, cần luyện âm dương, luyện phàm thành thánh, mới có thể dần vào chân đạo..."

Đây chính là Thẩm Lạc ngồi xuống lặp đi lặp lại ba lần, mới hiểu một đoạn văn tự ngắn ban đầu này.

Từ đoạn chữ viết ghi lại trên quyển sách bằng da này, có thể là một môn pháp quyết tu luyện.

Đến lúc này, Thẩm Lạc đã có thể hoàn toàn xác định, quyển sách này chính là Vô Danh Thiên Thư trong miệng Vu Diễm, tuyệt không thể sai!

Thẩm Lạc hít sâu một hơi, phun ra một hơi, ánh mắt đã khôi phục bình tĩnh.

Bây giờ không phải lúc hưng phấn, giải đọc nửa bộ Vô Danh Thiên Thư này mới là đứng đắn. Bất quá đây sẽ là một quá trình vô cùng lâu dài.

Nhưng vào lúc này, khóe mắt hắn liếc qua bên cạnh hộp đá, một vòng xanh biếc ánh vào trong mắt của hắn.

Chính là ống trúc xanh biếc vỡ ra khe hở kia.

Hộp đá này và quyển sách bằng da đều là vật thần kỳ, ống trúc xanh biếc đặt chung một chỗ với chúng, nói không chừng cũng là một kiện bảo vật?

Vừa nghĩ đến đây, Thẩm Lạc đưa tay lấy ống trúc ra, cẩn thận quan sát một phen, lại ước lượng trọng lượng, phát hiện không khác biệt gì với ống trúc bình thường.

Hắn đứng dậy cầm qua cái kéo cạnh ngọn đèn bên giường, vạch một cái nhẹ trên ống trúc.

"Xoẹt" một tiếng, trên ống trúc lập tức bị vạch ra một vết tích.

Hắn vội vàng dừng tay, lông mày nhăn lại.

Ống trúc xanh biếc này vậy mà yếu ớt như thế, hẳn chỉ là một vật bình thường?