Đại Náo Từ 1960

Chương 14




Giang sơn và mỹ nhân luôn là đỉnh cao theo đuổi của nam nhân. Giang Bình An làm độc thân cẩu, nam công nhân bình thường đã 30 tuổi ở kiếp trước, hắn hồn xuyên qua đây tuy chưa dám bàn luận giang sơn hay mỹ nữ nhưng hắn đã tự rút ra một bài học từ kiếp trước.

Trong cuộc sống, sau khi chết một lần, hắn nhận ra không thể nào bỏ qua tất cả để lao vào kiếm tiền, như vậy chả khác gì tự biến mình thành cỗ máy kiếm tiền cho kẻ khác cả, phải biết rằng khi bản thân kiếm được một đồng, thì ông chủ ở kiếp trước và cửa hàng ảo ở kiếp này đều sẽ kiếm được cả chục, cả trăm đồng.

Đồng tiền do làm công nhân ở kiếp trước kiếm được hay làm khách hàng cho cửa hàng ảo ở kiếp này kiếm được thật là nhỏ bé, mà tiền thì luôn kiếm không bao giờ hết và cũng không bao giờ đủ, cần phải điều tiết sao cho vừa kiếm tiền vừa có cuộc sống riêng hạnh phúc đầy đủ mới không phụ chính mình, không phụ những người thân thuộc xung quanh.

Bài học nhỏ này là Giang Bình An rút ra được từ sau khi chết ở kiếp trước, trước khi chết hắn chỉ lo lao vào làm việc, tăng ca kiếm lấy những đồng tiền lương ít ỏi, né tránh rất nhiều các mối quan hệ, trong đó không thiếu các em gái xinh xắn...

Giờ có cơ hội lần hai, Giang Bình An sẽ không chạy vào vết xe đổ nữa, hắn muốn sống cho ra sống. Cửa hàng ảo là căn cơ, hắn phải dựa vào căn cơ này để vun đắp một cuộc sống đầy đặn hạnh phúc, sau đó bước lên đỉnh nhân sinh, nếu may mắn thuận lợi thì hắn còn sẽ có cơ hội nếm trải thử tư vị giang sơn và mỹ nhân.

...

Hôm nay là ngày thứ ba Giang Bình An đến thế giới này, hôm đầu tiên kiếm được hơn 10 ngàn tiền ảo Hp, hôm qua thì lo chuyện mỹ nữ, hắn dự định hôm nay khi về thành thị sẽ có hai việc phải làm.

Đầu tiên là đi tìm một căn nhà cho Tần Hoài Như an thân sau khi ly hôn thuận lợi, việc này không khó nhưng cũng không dễ, chỉ cần Giang Bình An nắm được hai bí quyết là sẽ thành công ngay: tiền và quan hệ.

Việc cần làm thứ hai là tìm chỗ thích hợp tiếp tục kiếm vật phẩm bán. Đây là chuyện căn bản nhất không thể lơ lỏng, câu nói kinh điển mà ai cũng biết: tiền là gan của đàn ông, tiền càng nhiều thì gan của đàn ông càng lớn, đó chỉ là tiền bình thường, chứ tiền ảo HP do cửa hàng ảo phát hành thì càng mạnh gấp ngàn vạn lần nữa, nói một câu công bằng thì ai có được vô tận HP người đó sẽ có được cả vũ trụ.

Tuổi thọ, sức khỏe, siêu năng lực, phi thuyền, năng lượng, kỹ thuật... đều có thể mua được bằng HP, nếu không được thì chẳng qua HP chưa đủ nhiều mà thôi.

Mới suy nghĩ đến đây thì Tần Hoài Như đã lanh lẹ bưng thau nước ấm vào phục vụ cao cấp cho tình lang, Giang Bình An lại một lần nữa hưởng thụ cuộc sống của một đại lão gia.

Bỗng nhiên thình lình Tần Kinh Như tập kích bất ngờ, bắt quả tang biểu tỷ đang lau mình cho Giang ca ca, vậy là một trận đùa giỡn cười đùa thật náo nhiệt diễn ra giữa ba người, Giang Bình An độc thân cẩu cũng nhân cơ hội vàng này bốc hốt Tần Kinh Như rất nhiều trọng địa, khiến mỹ thiếu nữ mặt mày đỏ như quả gấc chín, và đồng thời cũng làm cho cả ba người quen thuộc cuộc sống tay ba về sau.

Mặt trời đã lên rõ ràng, cả ba ăn sáng đơn giản bằng nồi cháo còn dư tối hôm qua, thời buổi này không thể lãng phí dù một hạt cháo, đó là tội lỗi rất lớn. Giang Bình An lục tìm trong giỏ hàng mà vai chính đã mua sắm trước khi hắn xuyên qua đây, phát hiện vài quả trứng gà, thế là có món cháo trứng hành lá rắc tiêu đen, húp tới đâu ra mồ hôi tới đó rất là tuyệt.

Tới giờ khởi hành, Giang Bình An khóa môi cô bé Tần Kinh Như lần thứ ba, sau hai phút hắn buông người đẹp bị sưng đôi môi ra và căn dặn một chuyện:

- Đêm qua ta nằm mơ, thấy chiều tối nay có một hai người đến tìm ta để vay lương thực. Tỉnh lại ta không nhớ rõ là ai, cũng không biết có thật hay không, nhưng Kinh Như nhớ chiều tối nay quay lại nhà này chơi một lúc, nếu thật có người quen đến mượn lương thì nhớ cho người ta mượn 30 cân bột ngô mà ta đã để sẵn trong lu.

Hai chị em nghe tình lang nói vậy thì trợn trừng mắt ra, ai đời nằm mơ mà cũng tin.

- Giang ca ca đã dặn dò thì muội sẽ làm theo, nhưng chắc không có đâu.

- Thà tin rằng có còn hơn tin là không. Hễ nằm mơ thấy thì cũng xem như duyên phận, giúp người là chuyện nên làm, đặc biệt là khi ta có thừa khả năng.

Nói xong Giang Bình An xoay người chuẩn bị đồ đạc chất lên xe đạp để rời đi, Tần Hoài Như cũng khoác lên người chiếc áo khoác lông chồn màu xanh da trời mới tinh.

Vừa thấy áo khoác này, đôi mắt của Tần Kinh Như lại đỏ lên, vừa ghen tị vừa bực bội Giang ca ca không thương nàng, nhưng cô thiếu nữ vẫn cố gắng nhẫn nại không lên tiếng, biểu tỷ Hoài Như thấy vậy thì nhấp miệng cười khẽ nhưng cũng không lên tiếng để thử xem tình lang có thật là một phu quân tinh ý hay không.

Giang Bình An vẫn tỉnh bơ dắt xe ra ngoài, sau đó vào nhà lục lọi một chút thì lấy ra một chiếc áo khoác lông chồn màu trắng như tuyết mới tinh, Tần Kinh Như thấy vậy thì xúc động rơi nước mắt vì hạnh phúc, nàng la lên trong lòng: "Có rồi, thật sự là có rồi, tuy rằng kiểu dáng giống của nam nhân rất to lớn không hiện ra được dáng người như áo của biểu tỷ, nhưng nó cũng đã rất đẹp rồi, à mà nếu màu hồng của ta thích nữa thì càng đẹp hơn"

Sau đó... Giang Bình An khoác luôn cái áo này lên người hắn thay cho bộ quần áo bông dày cui nặng nề xấu xí. Hắn cài nút xong còn quay một vòng hỏi hai chị em coi có đẹp không.

Nhìn tình cảnh trớ trêu này Tần Hoài Như tức cười vỡ bụng, nàng cười ha hả gập cả người, nhưng bên kia thì Tần Kinh Như lại uất ức khóc nức nở như mưa khi thấy cái áo khoác lông chồn trắng không phải dành cho nàng.

Giang Bình An bỏ mặc cô chị cười vô lương tâm để đến an ủi cô em đang khóc thê lương.

- Sao lại khóc? Kinh Như thích áo khoác này à? Vậy để ta nhường cho muội nhé!

Càng nghe Giang ca ca an ủi, Tần Kinh Như càng tủi thân tủi phận và càng khóc lớn, thì ra thực sự Giang ca ca không hề quan tâm, không hề muốn tặng quà cho nàng, trái tim bé bỏng của cô thiếu nữ mới lớn bị nhói đau dữ dội.

Giang Bình An thấy trêu chọc cô bé này đã quá nhiều rồi nên hắn không đành lòng nữa, đành quơ tay quơ chân đọc thần chú:

- Thiên linh linh... địa linh linh... áo lông chồn ở đâu mày mau hiện ra... cấp cấp như luật định... hô... biến...

Cả hai chị em nhìn tình lang đọc nguyên một câu thần chú và làm cả phép thuật, Hoài Như lập tức quên cười, Kinh Như thì nín khóc, cả hai nhìn thử xem tình lang muốn làm gì.

Hai chị em chỉ thấy Giang Bình An phất tay liên tục lại xoay một vòng rồi đột ngột cầm ra trên tay một cái áo khoác lông chồn màu hồng loá mắt.

Hắn lại phất tay giũ chiếc áo khoác tuyệt đẹp bung ra, hai chị em nhìn thấy thì bốn con mắt tỏa sáng như sao trên trời, mồm thì há hốc thiếu chút nữa nước miếng chảy ròng ròng.

Giang Bình An tự mình đi đến định khoác lên người Tần Kinh Như, nhưng nàng ta sực tỉnh, nhanh nhẹn cởi bỏ bộ quần áo bông cũ xì ra ngoài bất chấp giá lạnh rồi thật nhanh để cho Giang ca ca khoác áo mới vào, nàng lại vội vàng xoa chùi tay cho thật sạch sẽ rồi mới dám cài nút áo khoác mới vì sợ làm dơ nó.

Nàng nở nụ cười tươi còn hơn hoa nở mùa xuân trong khi nước mắt vẫn còn ướt đẫm trên gương mặt xinh đẹp, Tần Kinh Như quả thật quá đúng với cái câu vè: Vừa khóc vừa cười ăn mười cái bánh.

Giọng nói ấm áp của Giang Bình An lại vang lên:

- Đây là quà gặp mặt của Giang ca ca, Kinh Như muội có hài lòng không?

Không có tiếng trả lời, chỉ có đôi tay quấn quýt thân người, đôi môi lại khóa lấy đôi môi thay cho ngàn lời cảm tạ tình tứ.

Tần Hoài Như đứng bên cạnh chứng kiến tất cả, nàng hơi ghen tị nhưng lại rất vui cho người em họ may mắn tìm được đấng lang quân xứng đáng ngay từ đầu, không trắc trở khổ sở như nàng. Nhưng giờ mọi chuyện đã sắp qua, mây sắp tan để đón ánh nắng mặt trời làm lại cuộc đời, nàng thầm biết ơn cái khe rãnh định mệnh tối hôm kia đã làm nàng té trước mắt tình lang, từ đó đời nàng mới bước được sang một trang mới.

Sau màn khóc cười lung tung là tới màn tính sổ.

Tần Hoài Như chiến thắng trong vụ cá cược bắt Tần Kinh Như phải thua và phải nghe lời, Kinh Như rất chịu chơi, đồng ý cái rụp, tôn biểu tỷ thành đại phu nhân.

Sau đó Tần Kinh Như lại quay sang tính nợ Giang ca ca, tay đấm, tay nhéo cho Giang ca ca chừa cái thói có quà không tặng, chọc cho người ta khóc rồi lấy ra dụ người ta cười. Giang Bình An đành đứng yên chịu trận, coi như là tự làm tự chịu.

Ngoài sân cha mẹ của Tần Kinh Như và cha mẹ của Tần Hoài Như biết tin hiền tế muốn đi, họ rủ nhau đến đưa tiễn, hành động này rất khác với phong cách hàng ngày của họ: luôn nằm im trong nhà để tiết kiệm năng lượng cho đỡ đói.

Nguyên nhân rất dễ hiểu, cả bốn vị người lớn này tối hôm qua đã được ăn nhậu một bữa rất bổ dưỡng, sáng nay lại nghe lời hiền tế nấu cháo bằng gạo khá đặc, không còn là canh suông quả thủy nữa nên rất có sức lực, mặt mày hồng hào.

Cả bốn người rủ nhau cùng đi, vừa đến cửa nhà thì thấy ba người Giang Bình An mặc ba bộ áo khoác lông chồn mới tinh, ba kiểu dáng, ba màu sắc tuyệt đẹp đang chơi đùa với nhau.

Cả bốn người nhìn nhau gật gù, trong lòng đều thầm khen cả ba đúng là hoà hợp và rất xứng với nhau, một kim đồng và hai ngọc nữ. Mọi người còn khen Giang Bình An quả nhiên là người làm việc chu toàn, ngay cả quà tặng cho hai người vợ mà cũng tương đồng không nặng nhẹ bên nào cả, đây là bí quyết để một đại gia đình êm ấm bền lâu.





Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.

Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.

Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.

Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.

Tất cả chỉ có tại